QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
*******
Biên soạn: Vũ Phong.
*******
"Tam ca? Sao anh lại tới đây?"
"Đến xem tứ muội ngươi không giữ được hình tượng." Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Tĩnh Nhu, Lạc Cẩn chỉ cười cười, sau đó chỉ vào bàn cơm nói, "Nhìn có vẻ hai người các ngươi cũng ăn không hết, chúng ta tới giúp, ta nói tứ muội, có phải nên để cho tam ca ngồi xuống trước rồi lại nói không."
Lạc Tĩnh Nhu bị y nói mặt đỏ lên, vội vã gọi hạ nhân đến thêm cơm thêm ghế, sau đó liền tiến tới bên cạnh Lạc Cẩn làm nũng.
Hoài Viễn chỉ nhìn bọn họ, mãi đến khi Lạc Tĩnh Nhu cười ha hả chạy về bên cạnh y...
"Cẩn thiếu gia." Hoài Viễn chào hỏi với Lạc Cẩn, đối với ánh mắt của Ngôn Vô Trạm, Hoài Viễn xem như không thấy.
"Không cần khách sáo, sau này là người trong nhà, ngươi cứ giống như tứ muội gọi một tiếng tam ca, hoặc là gọi tên ta." Nhận lấy chén do hạ nhân đưa tới, Lạc Cẩn ra hiệu bọn họ vừa ăn vừa nói, "Người làm tam ca ta đây chưa từng được ăn cá do tứ muội tự tay nhặt xương, Hoài Viễn, ngươi thật đúng là có phúc đó."
"Để bị chê cười rồi." Hoài Viễn nghe vậy, mím môi nở nụ cười, Hoài Viễn cười rất thoải mái, không có bất cứ dè dặt gì.
Nụ cười này khiến người kia nhíu mày lại.
Hắn không nhớ được Hoài Viễn biết cười, có lẽ nói, đối với dáng vẻ tươi cười của Hoài Viễn, hắn một chút ký ức cũng không có.
Ngoại trừ hiểu chuyện, nghe lời, đối với Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm không có những ấn tượng khác.
Hoài Viễn quen mặc màu đen, như vậy tiện cho việc che giấu bản thân, hôm nay thấy y mặc một thân trang phục hoa văn nhạt màu, cử chỉ từ đầu đến chân đều lộ ra khí chất cao quý, Hoài Viễn như vậy khiến cho có cảm giác xa lạ...
Hắn không còn là một ám vệ nho nhỏ, mà là thân phận công tử nho nhỏ, không phân cao thấp với Lạc Cẩn...
Trách không được, Lạc Tĩnh Nhu lại bị mê hoặc thành như vậy. Hoài Viễn có năng lực này.
"Lần trước gặp mặt vô cùng gấp gáp, chưa kịp cùng ngươi trò chuyện nhiều thêm mấy câu, nghe tứ muội nói, ngươi là người Tây Thiện?" Lạc Cẩn thuận miệng hỏi một câu.
"Không hẳn vậy, mẹ ta sanh ở Tây Thiện, ta lớn lên ở Nam Triều." Hoài Viễn giải thích, "Nhà của ta buôn bán đường thuỷ, Cẩn thiếu gia hẳn là đã nghe qua Nhất Hợp Bang ở phương Bắc."
Ngôn Vô Trạm trầm mặc ăn đồ ăn, cẩn thận lắng nghe hai người kia nói chuyện phiếm, mà Lạc Tĩnh Nhu lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, gắp thức ăn cho Hoài Viễn.
"Thì ra là thiếu gia Nhất Hợp Bang, Lạc Cẩn thật là sơ sót, những năm trước đây, Lạc Gia và Nhất Hợp Bang vẫn còn có chút qua lại trên phương diện làm ăn, chẳng hay sức khỏe Nguyên Lão hiện giờ có tốt không?" Lạc Cẩn dừng lại động tác, ánh mắt y nhìn Hoài Viễn lộ ra vài phần sâu xa."Nhờ phúc, thân thể ngoại công* vẫn khỏe mạnh. Hiện tại Nhất Hợp Bang chính là do ông làm chủ, bọn tiểu bối** chúng tôi thỉnh thoảng làm cho ông chạy tới chạy lui, làm một chút việc vặt vãnh." Hoài Viễn bất đắc dĩ cười, biểu tình kia tựa như đang nói, bọn họ cũng cũng không có cách nào với ngoại công nhà mình.
(*Ngoại công: Ông ngoại
**Tiểu bối: con cháu trong nhà)
Nhất Hợp Bang là bang phái lớn ở phương Bắc về vận chuyển đường thuỷ, ở Nam Triều có sức ảnh hưởng nhất định. Có điều Nhất Hợp Bang thiên về giang hồ, ít qua lại với triều đình, cho nên Hoài Viễn và Nhất Hợp Bang một chút quan hệ cũng không có, những lời y nói đều là bịa đặt... Y cơ bản không phải người của Nhất Hợp Bang gì đó.
Nhưng biểu hiện của y đúng là không chút sơ hở*, ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng nhìn không ra kẽ hở, thật giống như tất cả những lời Hoài Viễn nói đều là sự thật.
(*Thiên y vô phùng: áo trời không nếp gấp, không có sơ hở)
"Tất nhiên là như vậy, vậy mới là tốt, gia phụ* trước khi qua đời còn từng nhắc tới Nguyên Lão, bất đắc dĩ cách nhau khá xa, ông vẫn không có cơ hội đến thăm hỏi, hiện giờ, ngươi cùng tứ muội ta kết làm nhân duyên, việc này xem ra chính là đã sớm được an bài." Nhắc tới Lạc lão gia, trên mặt Lạc Cẩn hiện lên vẻ đau thương, có điều y rất nhanh lắc đầu, thở dài tự nói, "Không nhắc tới thì thôi, không nhắc tới thì thôi..."
(*Gia phụ: cha tôi)
Nhắc đến Lạc lão gia, biểu tình của Lạc Tĩnh Nhu cũng trở nên nghiêm túc, vành mắt thậm chí còn hơi đỏ, Ngôn Vô Trạm nhìn ra, Lạc Tĩnh Nhu rất tin tưởng Lạc lão gia. Hắn cũng nghe nói, Lạc lão gia đối với mấy cô con gái của ông rất tốt...
"Đừng chỉ nói chuyện, chuyển lương, nếm thử phong thủy này xem thế nào." Lạc Cẩn ngẩng đầu, câu chuyện đột nhiên chuyển một cái...
Lời nói rơi xuống đất, bàn cơm thoáng cái yên tĩnh, dáng vẻ mọi người khác nhau, nhưng đều nhìn về phía Lạc Cẩn...
Người nọ giống như không nhận ra, ý bảo Hoài Viễn tiếp tục...
Lạc Cẩn nói tiếng lóng, Ngôn Vô Trạm cơ bản đoán ra y nói gì, y bảo Hoài Viễn ăn cơm... Thế nhưng lại không hoàn toàn đúng ý này.
Lạc Tĩnh Nhu càng không hiểu ra sao, cô nàng cơ bản không hiểu Lạc Cẩn đang nói cái gì, chớp mắt nhìn Lạc Cẩn, vừa định hỏi, Hoài Viễn cũng buông đôi đũa trong tay, cầm lấy một cái thìa bên cạnh...
"Cẩn thiếu gia nói đùa, phong thủy hình răng cưa, sao có thể vẽ chữ thập." Hoài Viễn nói xong, múc cho mình thêm một chén canh, sau khi nếm thử, y mỉm cười với Lạc Cẩn, "Mùi vị rất ngon, Cẩn thiếu gia cũng nếm thử đi."
Lạc Cẩn cũng cười, ngược lại cũng múc cho Ngôn Vô Trạm một chén canh, "Nếm thử đi, Hoài Viễn nói canh này mùi vị không tệ."
"Ừm." Người kia cúi đầu ăn canh, trong chén canh, nụ cười dịu dàng của Lạc Cẩn tan thành mảnh nhỏ, vừa rồi, Lạc Cẩn là đang thăm dò Hoài Viễn.
Bất ngờ thăm dò. Lạc Cẩn cố ý dùng tiếng lóng đặc thù của Nhất Hợp Bang thăm dò Hoài Viễn... Ngoại trừ người của Nhất Hợp Bang, không ai nghe hiểu được.Phản ứng của Hoài Viễn khiến người kia ngạc nhiên. Y lại có thể đoán được... Không hoảng loạn, cũng không căng thẳng, hết thảy đều đều trôi chảy như vậy, thuận theo tự nhiên.
...
Lạc Cẩn hôm nay không có việc gì, vẫn ở chỗ của Lạc Tĩnh Nhu, buổi tối cũng không rời khỏi.
Lúc Lạc Cẩn ngâm thuốc, Ngôn Vô Trạm chờ ở bên ngoài, theo lễ nghĩa, Hoài Viễn cũng ở đó.
Hai người trò chuyện rất tự nhiên, nói một chút liền đi tới một thạch đình* cách đó không xa.
(*Thạch đình: đình hóng mát xây bằng đá)
Người kia ngửa đầu, nhìn trăng sáng cuối chân trời, thản nhiên nói, "Lạc Cẩn cả ngày nay đều thăm dò ngươi."
"Dạ." Hoài Viễn nhận ra, có điều y đều thành công hóa giải.
"Làm không tệ." Xuất sắc đến mức khiến Ngôn Vô Trạm khá kinh ngạc. Có thể thấy được, Hoài Viễn vì có thể đạt được tin tưởng của Lạc Gia đã trổ hết tài nghệ, thăm dò giống như hôm nay hẳn là chỗ nào cũng có. Thời gian của bọn họ không nhiều lắm, Ngôn Vô Trạm không thể hỏi kỹ liền đi thẳng vào vấn đề. Hắn đem chuyện đã xảy ra ở tửu lâu ban ngày nói với Hoài Viễn một lần, bao gồm cả lời của Mộ Bạch. Sau khi nói xong, hắn hỏi Hoài Viễn, "Ngươi thấy thế nào?"
Hoài Viễn trầm ngâm, y có rất nhiều đầu mối, nhưng việc của Lạc Gia vô cùng hỗn loạn, khiến những đầu mối này trở nên tán loạn, không thể nào gom lại, dù biết là có chuyện, nhưng vẫn không có cách nào xâu thành một chuỗi, giống như là án mạng Thanh Lưu Thành ngày đó...
Hoài Viễn khựng lại, án mạng...
Chẳng lẽ...
"Đi điều tra một lần nữa vụ án tổng quản tập kích người lúc trước, lần này chủ yếu tra xét thân phận của những người đã chết, cùng với liên quan với Lạc Phồn..."
Hoài Viễn bỗng nhiên tỉnh ngộ, khen ngợi cơ trí của người kia, đồng thời Hoài Viễn nhận lệnh mà đi, "Thần sẽ mau chóng làm tốt việc này."
Người kia gật đầu, tính toán thời gian, Lạc Cẩn hẳn cũng ngâm xong rồi, hắn ra hiệu Hoài Viễn có thể đi rồi, "Ta đi xem Lạc Cẩn, trời không còn sớm, ngươi cũng nghỉ ngơi đi."
Biểu tình của hai người không thay đổi, nhưng thân phận trong thời gian ngắn liên tiếp thay đổi, hiện giờ, bọn họ lần nữa biến thành vị hôn phu của Lạc tứ tiểu và nương tử của Lạc Cẩn...
"Thần cũng cùng đến chào hỏi Cẩn công tử." Hoài Viễn cười cười, vẫn là dáng vẻ tươi cười trước đó, khí độ bất phàm, phong thái nhẹ nhàng, một Hoài Viễn xa lạ.
Việc này khiến người kia chợt nhớ tới chuyện lúc chiều...
"Lạc Tĩnh Nhu đối với ngươi là nghiêm túc." Ngôn Vô Trạm đột nhiên nói ra một câu như vậy.
"Phải không?" Hoài Viễn nhìn cửa sổ lộ ra ánh đèn, lạnh nhạt nói, "Như vậy không phải rất tốt sao, đây cũng là kết quả người muốn thấy nhỉ?"
Người kia nghẹn lời, Hoài Viễn thâm nhập Lạc Gia, với hắn mà nói có lợi không hại, thế nhưng cảm giác không thích trong lòng không biết từ đâu tới... Giống như là đồ vật của mình, đột nhiên bị người cướp đi vậy...
Hắn chưa từng quan tâm tới Hoài Viễn, hắn đột nhiên phát hiện, thì ra Hoài Viễn rời khỏi hắn, ngược lại sẽ sống rất tốt...
"Vì đạt được mục đích, bất kể là Lạc Tĩnh Nhu hay là bất kỳ một cô gái nào, chỉ cần người muốn, thần sẽ đến gần, thân thiết..." Bởi vì hắn là hoàng thượng, mà y chỉ là một ám vệ, vĩnh viễn đều là Ngôn Vô Trạm đưa ra yêu cầu, mà Hoài Viễn chỉ có thể chấp nhận.
Đây là sự thực không thể nào phản bác, thế nhưng nghe vào tai, trong lòng lại càng không ổn, Ngôn Vô Trạm muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng từ đâu...
Cửa đối diện mở ra, mùi thuốc theo đó bay ra, ánh nến chiếu xuống, Lạc Cẩn đứng trong ánh nến, Hoài Viễn thấy y, liền lập tức bước tới tiếp đón, trong tích tắc lướt qua người kia, Hoài Viễn nhẹ giọng nói...
"Chỉ cần là người muốn, cho dù là cùng một cô gái xa lạ, thần cũng sẽ... làm chuyện đó."
Hơi thở người kia cứng lại. Lúc này Hoài Viễn đã cùng Lạc Cẩn chuyện trò, Hoài Viễn còn tự mình tiễn bọn họ đến trước cửa phòng, y cười nhìn Lạc Cẩn ôm người kia vào trong lòng, đóng cửa lại...
Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên ở góc độ này nhìn Hoài Viễn, nụ cười thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh của y, không biết sao, khiến người kia cảm thấy một trận hoảng sợ trước nay chưa từng có...
Cửa đóng lại, dáng vẻ tươi cười của Hoài Viễn cũng cứng lại, trong phòng rất nhanh tắt đèn, mọi thứ đều trở về bóng tối, y nghe thấy một ít âm thanh không nên nghe...
Hoài Viễn muốn đá văng ván cửa ra, thế nhưng cuối cùng, y chỉ có thể nắm tay rời khỏi.
Không có gì so với việc nhìn Ngôn Vô Trạm bị người khác mang vào phòng khiến Hoài Viễn tức giận và đau lòng...
Thế nhưng hiện tại, cũng không phải lúc y ra tay, nếu muốn có được hắn lâu dài, Hoài Viễn không thể gấp gáp nhất thời...
Dù sao, nên xảy ra cũng đã xảy ra, y không kịp ngăn cản, Hoài Viễn chỉ có thể độc chiếm tương lai của hắn.
Hắn là hoàng thượng của cả thiên hạ, nhưng chỉ là một người đàn ông thuộc về y.
Bên trong phòng, người kia vừa mới nằm xuống, Lạc Cẩn liền xoay người đè lên...
Lạc Cẩn dùng đôi mắt thâm thúy kia nhìn hắn, cũng dịu dàng cởi quần áo người kia ra...
---------------------------------------------------------------------
Tiếng lóng ở trên
Lạc Cẩn nói: Cầm đũa, nếm thử canh đi.
Hoài Viễn trả lời: Ăn canh chỉ dùng muỗng, sao có thể dùng đũa.
..............
--------------[Edit:xASAx]-----------