QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
*****
Việc Lạc Cẩn muốn làm, không cần nói cũng biết, Ngôn Vô Trạm không phối hợp, hắn dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lạc Cẩn, hắn không phải đang giả ngốc, mà là muốn biết, Lạc Cẩn có thể sao...
Tình hình sức khỏe Lạc Cẩn không tốt như vậy, làm loại vận động kịch liệt nay, y có khi nào nửa đường ngất đi không...
Đối với phương diện này, Ngôn Vô Trạm xưa nay không có kiêng cữ gì, nếu hắn muốn làm, những thứ khác đều không thành vấn đề, mà đối phương phải phối hợp cho tốt.
Đây là thói quen của Ngôn Vô Trạm.
Hiện giờ cũng vậy, hắn cơ bản không suy nghĩ nhiều, Lạc Cẩn muốn làm cùng hắn, vậy thì làm, dù sao cũng là Lạc Cẩn cam tâm tình nguyện...
Thế này vừa hay đáp ứng cho suy nghĩ ban đầu của hắn.
Phải biết rằng, Lạc Cẩn này là người hắn không đụng được, nhưng chủ động đưa đến miệng thì lại khác.
Lạc Cẩn kích động như vậy, nguyên nhân phần lớn là vì những lời của Lạc Phồn, còn có nghi ngờ của hắn.
Lạc Cẩn muốn chứng minh. Y không lừa hắn.
Thật ra bọn họ không khác biệt lắm, Ngôn Vô Trạm chưa từng đặt quá nhiều tinh lực cho chuyện tình cảm, mà Lạc Cẩn hẳn là hoàn toàn không hiểu, y thậm chí ngay cả làm sao để mình thoải mái còn không biết...
Cách chứng minh của Lạc Cẩn tuy vụng về, nhưng khiến người kia cảm thấy giản dị và chân thành. Dùng mọi cách y biết để diễn tả tâm tình của mình. Bao gồm cả làm loại việc này.
Cho nên cân nhắc hai bên, Ngôn Vô Trạm cũng không cần từ chối y.
Thấy người kia không động đậy, Lạc Cẩn thật sự phải đến ôm hắn, có điều y cũng không ôm hắn lên mà là kéo cả hông hắn, đem Ngôn Vô Trạm ngã lên giường...
Sau đó Lạc Cẩn xoay người đè lên.
Lạc Cẩn không thổi tắt đèn, trong phòng vẫn còn rất sáng, dù ở trong giường, bọn họ cũng có thể thấy rõ biểu tình của nhau...
"Tướng mạo của ngươi ra sao, thân phận của ngươi thế nào, ta không quan tâm. Hiện tại, toàn bộ Thanh Lưu Thành đều đã biết quan hệ của chúng ta, trừ phi ngươi vứt bỏ ta, nếu ta làm việc gì có lỗi với ngươi, chỉ e, mọi người nhổ một bãi nước bọt là có thể dìm chết ta rồi. Ta lấy uy tín Lạc Phủ, lấy danh dự của ta bảo đảm cho ngươi."
Lạc Gia coi trọng nhất chính là danh dự, ngay cả Lạc lão gia cũng không tránh khỏi việc này, nếu như Lạc Cẩn thật sự chỉ muốn vui đùa, vậy tương lai, không chỉ y, ngay cả mặt mũi Lạc Phủ cũng đều bị ném đi sạch sẻ.
Y mang theo Ngôn Vô Trạm rêu rao khắp nơi, thân phận của bọn họ mọi người đều đã biết. Nếu Ngôn Vô Trạm là một phụ nữ còn tốt, hắn so với Lạc Cẩn lớn tuổi hơn nhiều, còn là đàn ông, một khi phát sinh vấn đề, ảnh hưởng nhất định càng thêm nghiêm trọng..."Ta không cần che giấu, ta thích ngươi, cũng không sợ người khác biết, cũng không sợ người ta nói. Ngươi không hiểu vì sao ta lại thích ngươi. Lý do này rất đơn giản, bởi vì ngươi là người khiến ta động lòng, khiến ta nhung nhớ, cũng khiến ta không có cách nào quên. Mạng của ta không dài, ta muốn khi còn sống không phải tiếc nuối, cho nên một chút cơ hội ta đều không muốn bỏ qua. Ta khó khăn lắm mới tìm được một lý do chờ đợi, dù như thế nào ta đều sẽ không buông tay."
Sự chân thành của Lạc Cẩn khiến người kia cảm xúc lẫn lộn...
Hắn đối Lạc Cẩn, chỉ là lợi dụng mà thôi. Thế nhưng Lạc Cẩn lại nghiêm túc.
Sự chân thành của y, lời bộc bạch của y, còn có y đánh cuộc mọi thứ để chứng minh đã khiến cho Ngôn Vô Trạm cảm động...
Nhìn gương mặt cố chấp của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên cảm thấy hối hận.
Từ nhỏ hắn chỉ biết, để đạt được mục đích phải không từ thủ đoạn, hắn không cần quan tâm cảm nhận của bất kỳ ai...
Ngôn Vô Trạm không dám tưởng tượng, một ngày kia, Lạc Cẩn biết được sự thật sẽ phản ứng gì...
Y có thể chịu được hay không, hay sẽ trực tiếp bị hắn làm cho tức chết...
Người kia có chút tự trách.
"Ta cái gì cũng đều không hiểu, không biết, thế nhưng ta chấp nhận vì ngươi thử, đại phu nói, ta không thể làm loại chuyện này, sẽ rất tổn hại sức khỏe, thế nhưng, vì ngươi, ta muốn làm, dù cho giảm đi một chút tuổi thọ của ta, ta cũng muốn làm..."
Lạc Cẩn cúi đầu, hôn lên chóp mũi người kia một cái, gương mặt cả ngày căng cứng rốt cục dịu xuống một chút, bộ dạng Lạc Cẩn có chút uất ức, người kia lạo nghi ngờ y như vậy... Nhưng lại càng khiến không ai có thể nghi ngờ thành ý hơn...
"Vì là người mình thích nên mới muốn đụng chạm, dù là đụng chạm với giá cao."
Lạc Cẩn lại hôn một cái, lần này đặt vào trên trán.
"Ngươi nói ngươi cũng thích ta, ngươi cũng không biết, ta vui biết bao nhiêu. Ta vội vàng nắm lấy cơ hội này, chỉ sợ ngươi đổi ý, mặc kệ đây là tình cảm gì, đồng cảm, hay là thích như bạn bè, ta đều sẽ biến nó thành vì yêu mà thích. Cho ta cơ hội, ta sẽ từ từ chứng minh tình cảm của ta, đến khi ta chết..."
Giọng nói của Lạc Cẩn rất êm tai, như là một thuốc độc, làm cho người khác không thể khống chế mà bị hấp dẫn, giọng nói tràn đầy mê hoặc, đáy lòng người kia có chút áy náy, vừa khéo, bầu không khí thời khắc này tốt đẹp như vậy... Ngôn Vô Trạm đột nhiên rất muốn ôm ấp thật tốt Lạc Cẩn một lần, không liên quan đến ham muốn, chỉ là muốn có được y.
Lạc Cẩn như vậy, thật sự khiến hắn không thể từ chối.
Người kia nắm eo Lạc Cẩn, chủ động ôm lấy cổ y, hôn lên, lúc cánh môi chạm nhau, Lạc Cẩn rõ ràng ngẩn ra, có điều y rất nhanh nhắm hai mắt lại, phối hợp hé miệng ra...
Hai người đầu tiên là hời hợt hôn vài cái, Ngôn Vô Trạm biết Lạc Cẩn không có kinh nghiệm về mặt này, hắn sợ y không quen, cho nên động tác của hắn đều rất dịu dàng.Lạc Cẩn và những phụ nữ trước đây của hắn không giống nhau, y không rụt rè, y học theo dáng vẻ của người kia, cũng nóng lòng muốn thử...
Ngôn Vô Trạm cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nụ hôn hời hợt này biến thành hôn sâu kịch liệt, hắn ôm Lạc Cẩn, Lạc Cẩn cũng ôm hắn, quần áo hai người dưới sự ma sát của thân thể mở rộng hơn phân nửa. Thân thể quá lạnh của Lạc Cẩn cọ sát trên người hắn, Ngôn Vô Trạm không những không cảm thấy lạnh, trái lại nóng muốn chết...
Da dẻ Lạc Cẩn rất tốt, có thể nói là trơn mịn nhẵn nhụi, nhưng không mềm như phụ nữ, thân thể này không giờ phút nào không nhắc nhở Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn là một đàn ông thuần chất...
Tay của Ngôn Vô Trạm tìm kiếm trong áo của y, Lạc Cẩn so với tưởng tượng của hắn phải cường tráng hơn nhiều, nếu nhắm mắt lại, Ngôn Vô Trạm rất dễ xếp hắn chung với Bắc Thần hoặc Vân Dương... Thì ra bề ngoài thật sự có thể gạt người.
Bệnh của y cũng không ảnh hưởng đến cơ thể y, y phát triển rất tốt, thân thể cũng vậy, thứ bên dưới cũng thế, hắn lần trước đã biết qua.
Áo Lạc Cẩn trượt xuống sau lưng, lỏng lẻo treo ở trên người. Người kia chống đỡ thân thể, bẳ đầu từ cổ y, hôn một đường xuống phía dưới, hắn lần đầu tiên hôn nghiêm túc như vậy, hắn ngay cả mỗi một thay đổi của Lạc Cẩn đều chú ý tới...
Đôi môi dạo trên người Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm chợt có cảm giác, hắn đang hôn một viên trân châu hảo hạng, cảm xúc trơn nhẵn tinh tế này khuyến người lưu luyến không rời...
"Để ta cũng thử xem..."
Cùng lúc Ngôn Vô Trạm ngậm lấy phần nhô lên trước ngực y, Lạc Cẩn đẩy hắn ra, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một tia đỏ ửng, ý bảo người kia buông y ra một chút, y cũng muốn hôn hắn... Như hắn hôn vậy.
Ngôn Vô Trạm cười cười, lúc Lạc Cẩn dùng sức ở miệng hôn một cái liền nằm xuống, Lạc Cẩn học theo bộ dáng của hắn, hé miệng, từ cổ của hắn bắt đầu hôn xuống...
Lúc chạm vào Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm rất cẩn thận, cũng rất dịu dàng, nhưng Lạc Cẩn lại không hẳn như vậy, có lẽ là đắn đo độ mạnh yếu không đủ, y hôn rất cố sức... Không đau, nhưng có cảm giác khác thường.
Nam nhân nháy mắt, ký ức đêm đó lần nữa rõ ràng, đụng chạm của Lạc Cẩn tựa như có thể khơi gợi lử tình nào đó trong thân thể hắn, khiến hắn không thể khống chế hưng phấn...
Lạc Cẩn là một đệ tử tốt, hắn đem những thứ Ngôn Vô Trạm chỉ cho hắn, không chỉ học hết toàn bộ, còn là trò giỏi hơn thầy. Ngôn Vô Trạm phát hiện, lúc hắn đem thân thể giao cho Lạc Cẩn, không khí xung quanh đây tựa như cũng nóng lên... Còn khiến người khác kích động hơn lúc nãy.
Đụng chạm của Lạc Cẩn không mạnh mẽ giống Vân Dương, có chút thong thả ung dung, thế nhưng dù y sờ đến đâu, chạm đến đâu, đều sẽ rất thoải mái, còn tạo ra từng cơn khoái cảm khiến không ai có thể hình dung... Toàn thân đều trở nên nhạy cảm.
Lạc Cẩn chơi đùa đến cuối cùng, Ngôn Vô Trạm rốt cuộc có chút cảm thấy hoảng hốt, hắn thoải mái đến không muốn cử động nữa...
Lúc này, Lạc Cẩn đã cởi bỏ quần của hắn.
Hơi lạnh trong không khí khiến người kia từ trong mê ly mở mắt, hắn thấy Lạc Cẩn nắm lấy thứ giữa hai chân hắn, ngửa đầu nhìn hắn...
"Thật lớn." Lần trước Lạc Cẩn sờ soạng, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy rõ như vậy, hắn nhìn người kia, nhỏ giọng xuýt xoa.
Ngôn Vô Trạm nở nụ cười, ý bảo y cử động từ trên xuống dưới, "Ta lần trước đã chỉ ngươi, phải vuốt ở trên mới thoải mái."
Lạc Cẩn gật đầu, y còn nhớ rõ, y dựa theo hướng dẫn của người kia, ve vuốt nửa phần trên của vật kia...
"Lớn như vậy, có thể đi vào không?" Lạc Cẩn nhìn tay của mình, vật kia dưới sự hỗ trợ của da thịt trắng nõn của y, có vẻ cường tráng dữ dội.
"Không sao, trên người ngươi có loại thuốc mỡ nào không? Quét lên trên, sẽ không đau nữa." Ngôn Vô Trạm chỉ y bước đầu tiên nhất, dù hắn cũng không hiểu nhiều, nhưng vẫn biết một chút. Hẳn là nhiều hơn Lạc Cẩn.
Lạc Cẩn nghe xong, liền từ trong áo lấy ra một bình nhỏ, bên trong chứa thuốc trị thương, là dự phòng sợ y bị đụng bị thương.
Ngôn Vô Trạm thấy được bình sứ nho nhỏ, liền ngồi dậy, hắn không thể để cho Lạc Cẩn tự mình chuẩn bị, chuyện này phải do hắn làm, đương nhiên hắn không ngại sau khi chỉ cho y, sau đó sẽ để Lạc Cẩn làm...
Nghĩ đến Lạc Cẩn cưỡi ở trên người hắn, ngón tay trắng nõn ra vào trong thân thể mình, dáng vẻ mở rộng chỗ đó, bên dưới người kia căng đến phát đau... nhất định sẽ rất khó coi.
Ngôn Vô Trạm đón lấy cái chai, hắn từ bên trong quét ra một khối, hắn vỗ về hôn nhẹ lên ngực Lạc Cẩn, chuẩn bị nới lỏng quần y đưa vào...
Mà lúc này, Lạc Cẩn kéo tay hắn lại.
Lạc Cẩn nhìn thẳng hắn, khoảng cách giữa hai người không quá một nấm tay, Lạc Cẩn cúi đầu thở hổn hển, nhẹ giọng nói, "Như vậy, ta sẽ chết."
Y ý bảo chỗ đó của người kia lớn như vậy, nếu để hắn đi vào, cơ thể Lạc Cẩn nhất định sẽ hỏng mất, y không chịu được.
Ngôn Vô Trạm dừng lại, không làm như vậy, phải làm sao... Đã đến đây rồi...
Người kia nhìn thử thứ căng lớn trong quần mình, hắn hiện giờ cũng không ngừng được...
Sau đó hắn phát hiện, Lạc Cẩn đã ở nhìn bên dưới hắn, có điều không phải ở thứ đang sôi sục, mà là ở dưới nữa...
Lạc Cẩn kéo tay dính thuốc mỡ của người kia, ấn vào giữa đùi hắn... cảm giác mát lạnh khiến cho người kia theo bản năng rùng mình một cái...
Lạc Cẩn đây là muốn...
"Ngươi để ta làm đi."
Người kia chỉ cảm thấy tay run một cái, mắt tối sầm, hắn không nghe lầm chứ, Lạc Cẩn muốn làm...
Lạc Cẩn muốn ở trên.
...............
------------------------------[xASAx]------------------------------