Việc này hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của Ngôn Vô Trạm.
Hắn cho rằng, Hoằng Nghị cùng lắm cũng chỉ hôn hôn sờ sờ, khác người nhất chính như vừa nãy, bước cuối cùng hắn cơ bản là không nghĩ tới. . . . . . Vì Hoằng Nghị sẽ không làm loại chuyện kia. Vì vậy sự phản kháng của hắn cũng không quyết liệt như vậy, chỉ là cố gắng ngăn cản mà thôi.
Thế nhưng. . . . . . Hoằng Nghị không chỉ muốn như vậy mà thôi. . . . . . Y thậm chí còn đang làm công tác chuẩn bị cho hắn. . . . . .Điều này khiến cho Ngôn Vô Trạm có chút khinh địch cũng có cảm giác tự mình chuốc lấy khổ.
Hắn xem thường Hoằng Nghị rồi.
Hoằng Nghị sau khi đi vào không lập tức cử động, mà để người kia có thời gian thích ứng, cảm thấy gần đủ rồi, y mới bắt đầu đưa đẩy.
Động tác của Hoằng Nghị rất lớn, nhưng cũng không thô bạo lắm, ít nhất y không làm đau người kia, chỉ là căng đến khó chịu.
Đột nhiên liền đi vào hai cái, bôi trơn gì đó cũng không nhiều lắm, cảm giác khô khốc này khiến người kia không nén được cau mày. . . . . . Chân hắn co rút, phần bụng một mảng lạnh lẽo, người kia trừng hai mắt nhìn trang trí có một phong cách riêng của lầu xanh này, khiến cho ra vào của Hoằng Nghị càng thêm thuận lợi, sau khi cảnh giác cũng hạ thấp, Ngôn Vô Trạm đột nhiên đạp y một đạp. . . . . .
Một đạp này ở giữa lồng ngực, Hoằng Nghị không có chuẩn bị, liền trực tiếp té ngã. . . . . .
Ngôn Vô Trạm nhân cơ hội liền nhảy xuống khỏi giường, hắn ngay cả chuyện trước đó cũng không muốn xảy ra, đừng nói là việc sai trái này.
Hắn làm vậy là vì chính mình, cũng là vì Hoằng Nghị, còn có quan hệ giữa bọn họ.
Quần áo còn ở giường trên giường, hắn không kịp mặc, thuận tay kéo rèm cửa sổ xuống, lau lqua loa thân thể một cái liền vòng quanh eo, lúc này hắn đã không còn nghĩ được hình tượng gì nữa, có thể tránh khỏi Hoằng Nghị mới là quan trọng, tên kia là nhân vật nguy hiểm nhất.
Nhưng rèm cửa sổ này kéo xuống, sắc mặt người kia liền thay đổi. . . . . .
Ngôn Vô Trạm cự tuyệt lần nữa khiến Hoằng Nghị khá tức giận, lúc y đjnh trói Ngôn Vô Trạm lên giường cũng như cho hắn một bài học, người kia đã quay lại. . . . . .
Động tác leo lên giường của Ngôn Vô Trạm rất nhanh nhẹn, biểu tình trên mặt cũng khá kinh ngạc.
"Ngươi có mang vũ khí không?" Ngôn Vô Trạm hỏi.
Hoằng Nghị im lặng không lên tiếng, người kia lúc này hơi nhíu mày, cùng cảm giác trước đó hoàn toàn khác nhau, Ngôn Vô Trạm hiện giờ chăm chú và nghiêm túc, khá uy nghiêm.
Hoằng Nghị say thành như vậy, e là không thể dựa vào, hắn không nên cùng y hồ đồ . . . . . .
Ngôn Vô Trạm vội vã điều khiến Tuyến Cổ, trước khi bọn họ tới hắn đã nên thông báo cho Hoài Viễn, nhưng vì bị hành động của Hoằng Nghị làm cho quên mất. . . . . . Chết tiệt, hắn lại phạm sai lầm rồi.
Ở cùng mấy người này, Ngôn Vô Trạm phát hiện hắn dường như không có cách nào giữ được bình tĩnh và trấn định, thường phạm phải sai lầm, còn đều là trí mạng.
Ngay lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động vô cùng ồn ào, Hoằng Nghị cũng nhận thấy không đúng, y kéo quần lên, vén rèm giường nhìn ra ngoài một chút.
Ánh mắt Hoằng Nghị giống như rơi vào ngày đông lạnh, đã không còn lại một chút hơi ấm rồi.
Y muốn giết người rồi."Ngươi đừng động." Hoằng Nghị nói xong liền ấn người kia lên giường, đồng thời dùng chăn phủ hoàn toàn lên hắn, may mà cái giường này rất rộng rãi, chăn cũng đủ lớn, che chắn Ngôn Vô Trạm không hề có vấn đề gì.
Ngôn Vô Trạm có chút lo lắng, Hoằng Nghị uống tới như vậy thì đánh như thế nào, nhưng Hoằng Nghị lại đem chăn bị hắn xốc ra một lần đè ép lại, tiện thể che đi gương mặt không yên lòng kia của hắn.
Y phen này suýt chút nữa ngộp chết người kia, có thể thấy được tâm tình y hiện giờ tệ đến mức nào.
Hoằng Nghị đơn giản che dấu xong liền lôi xác đại hán ra, y vừa xuống giường, liền thấy trong phòng có thêm mấy người áo đen. . . . . . Người của Phó Đông Lưu đã tìm đến rồi. Lại là vào lúc không thích hợp như vậy.
Nếu là bình thường, Hoằng Nghị có thể không tính toán với bọn chúng, mọi việc đều có người bên dưới giải quyết, nhưng bọn chúng lại cứ nhằm lúc tâm tình y tồi tệ mà tới trêu chọc y. . . . . .
Cơn giận vì người kia mà nén nhịn trong bụng còn chưa dập tắt, bọn họ lại quấy rầy y. Đây không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.
Hoằng Nghị mặt lạnh như băng đứng sừng sững trước mặt đám người, tay y không tấc sắt, nhưng trong nháy mắt đó, trong lòng mọi người lại không hẹn mà cùng có một suy nghĩ. . . . . . Thanh niên tuấn tú trước mặt này lại giống như la sát đến từ địa ngục vô gian. Luôn cảm thấy, bọn họ dường như chọc phải một người không dễ trêu chọc vậy.
Ngôn Vô Trạm trốn ở trong chăn, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau quyết liệt, hắn không dám cửa động, một là sợ bại lộ, lại còn vì hắn không mặc quần áo. . . . . . Hắn cũng không thể thân thể trần trụi đánh nhau cùng bọn họ. Còn có, hắn cử động cũng sẽ chọc cho Hoằng Nghị không vui.
Hoằng Nghị chiến đấu cũng không kéo dài quá lâu, bày biện trong phòng cũng không bị phá hỏng đến gần như không còn, ít nhất cửa sổ và cửa chính vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại .
Khoảng chừng một nén nhang qua đi, tất cả âm thanh đều dừng lại rồi. . . . . .
Ngôn Vô Trạm không suy đoán kết quả, bởi vì Hoằng Nghị sẽ không thua.
Không ngoài suy nghĩ của người kia, người vén chăn lên là Hoằng Nghị.
Người kia ngồi dậy đối diện với Hoằng Nghị.
Hoằng nghị vừa giết người mang theo cả người ác độc, có lẽ là do say rượu, Hoằng Nghị trông đặc biệt vô tình, ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng bị mùi vị chết chóc này của y dọa sợ, cảm giác của hắn và mấy người vừa rồi hoàn toàn tương tự, giống như đứng trước mặt không phải một người, mà là quỷ vô thường đòi mạng. . . . . .
"Ngươi không sao chứ?" Hoằng Nghị để trần thân trên, áo đã không cánh mà bay, lộ ra thân thể cường tráng lại rắn chắc, không thấy một chút tổn thương, nhưng dù vừa nhìn là hiểu ngay, Ngôn Vô Trạm vẫn là không yên lòng hỏi một câu.
Hoằng Nghị không lên tiếng, một lần nữa trở lại trên giường, xác đại hán bị y một lần nữa đá trở vào, rèm giường nửa trong suốt lần nữa buông xuống, che lấp hai người. . . . . .Nếu Phó Đông Lưu tìm tới đây, chắc chắn sẽ không chỉ có mấy người này, tạm thời an toàn, bọn họ phải mau nhanh rời khỏi.
Ngôn Vô Trạm túm lấy quần áo liền mặc lên người, nhưng vừa chọt vào tay áo, đã bị Hoằng Nghị kéo một cái. . . . . .
"Chúng ta nên lập tức rời khỏi chỗ này." Chỗ này không thích hợp ở lâu.
Hoằng Nghị gật đầu, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược với ý của Ngôn Vô Trạm, "Làm xong rồi tính."
Cái gì?
Người kia ngạc nhiên, Hoằng Nghị lại đột nhiên ôm lấy hắn, trực tiếp dùng sức lật hắn lại. . . . . .
Ngôn Vô Trạm lần nữa quỳ xuống, trong lòng cảnh báo mạnh mẽ, nhưng đầu gối vừa chạm lên giường, tư thế còn chưa chỉnh xong, Hoằng Nghị liền phủ lên. . . . . .
Thứ cứng rắn và nóng như lửa kia kề sát giữa đùi hắn. . . . . . Không có vải quần ngăn cản, là da thịt dán vào da thịt.
Hắn sửng sốt, quên cả tránh né. Tên nhóc Hoằng Nghị này lại cứng rồi. . . . . . Không phải vừa bắn một lần rồi sao? Hơn nữa, y không phải mới vừa giết người sao?
Sao y có thể làm được vừa giết người vừa làm chuyện như vậy mà không bài trừ lẫn nhau?
Phân tâm một chút, mãi mãi đều là trí mạng.
Câu hỏi của Ngôn Vô Trạm còn chưa nghĩ xong, Hoằng Nghị đã đè lên eo hắn liền cắm vào, tất cả chỉ trong nháy mắt mà thôi. . . . . .
Người kia hít khí, đau chết rồi.
Chỗ kia vốn cũng chưa mở rộng bao nhiêu, lại qua lâu như vậy, hai cái vừa rồi cơ bản cũng chưa đụng tới gì, Ngôn Vô Trạm lúc này đau hừ ra tiếng.
Bên trong lại khô ráp, da thịt bị cọ đến đau đớn, còn giống như bị Hoằng Nghị làm rách rồi. . . . . .
Làm gì có ai làm càn như vậy. Cũng làm gì có ai nói làm liền lập tức trực tiếp làm đến bước cuối cùng.
Hắn không thoải mái, Hoằng Nghị cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng y lại giống như không cảm thấy đau vậy, vừa đi vào liền bắt đầu dùng sức thẳng lưng. . . . . .
Đau nhức từ chỗ nối liền truyền đến, người kia cảm thấy, hắn có thể sẽ bị Hoằng Nghị từ giữa xé thành hai nửa. . . . . . Quá đau. Giống như muốn xé ra vậy.
Hắn đau muốn chết, Hoằng Nghị lại không có bất kỳ phản ứng nào, tốc độ ra vào càng không thấy chậm lại chốc lát, Ngôn Vô Trạm cắn răng, tên nhóc này thật sự uống say rồi. . . . . . Ngay cả đau cũng không biết.
Mấy tên uống say đều là kẻ điên.
Có kinh nghiệm mấy lần bị hắn tránh thoát, Hoằng Nghị lần này ép hắn rất chặt, Ngôn Vô Trạm cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể ở dưới người mặc y đưa đẩy. . . . . .
Thân thể hai người va chạm mạnh mẽ, tiếng bành bạch vang lên không dứt bên tai. Theo ra vào của Hoằng Nghị, chỗ đó của người kia từ từ mềm nhũn ra, cũng trơn trượt hơn, đau đớn cũng dần dần tê dại, lúc Hoằng Nghị chạm tới chỗ nhạy cảm kia của hắn, mọi thứ liền cũng không giống trước đó. . . .
Lý trí còn sót lại khiến hắn cố gắng chống cự, nhưng dục vọng cũng rất nhanh từng bước xâm chiếm lý trí, dưới tấn công của Hoằng Nghị, hắn đắm chìm. . . . . .
Hắn đã vẫn cùng phát sinh Hoằng Nghị, lúc hắn không kịp đề phòng.
Mãi đến tận cuối cùng, Ngôn Vô Trạm cũng không muốn tin đây là sự thật. Cảm giác giống như ảo mộng.
Bên tai ngoại trừ hơi thở của Hoằng Nghị, dường như còn có tiếng vũ khí va chạm, Ngôn Vô Trạm cho rằng hắn nghe lầm, nhưng trên thực tế, bên ngoài đang xảy ra giao chiến quyết liệt. . . . . .
Người của Hoằng Nghị và người của Phó Đông Lưu đang đánh đến náo nhiệt, mà bọn họ lại đang ở bên trong làm chuyện như vậy. . . . . .
Đều là đang ác chiến, nhưng hoàn toàn là hai trạng thái.
Giống như lần trước bọn họ tới đánh lén Phó Đông Lưu vậy, đánh lén chính là phải vừa nhanh vừa chính xác, một khi bại lộ, khả năng thành công gần như không có. Lúc người của Phó Đông Lưu bị khống chế hoàn toàn, Hoài Viễn dẫn người chạy đến. . . . . .
..................