Mục lục
Ngọa Hổ Tàng Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng người làm việc đó là Chu Lão Lục, khách sạn Intercontinental không dám ho he gì





"Đường Quân Ngạo đến thành phố Giang Châu thì báo với tôi. Tôi ít khi gặp được mấy kẻ kiệt xuất như thế, cũng khá có hứng thú gặp kẻ nổi bật bậc nhất đời thứ hai của nhà họ Đường này!"



Advertisement






Tôn Hàn nhìn Liễu Y Y trong lòng, lạnh nhạt dặn dò.





"Tôi đã biết. Vậy cậu chủ, tên này xử lý thế nào?", đôi mắt Chu Lão Lục tràn ngập sát ý.





"Đợi Đường Quân Ngạo đến rồi tính", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.






Advertisement



"Rõ!"





Nếu cậu chủ đã nói như vậy thì Chu Lão Lục không thể phản đối.





.......





Liễu Y Y bị bỏ thuốc mê, chỉ cần thuốc hết tác dụng thì sẽ tỉnh lại. Tôn Hàn cũng lười can thiệp để cô tỉnh dậy, sau khi đưa cô ra khỏi khách sạn thì đưa về biệt thự Thương Sơn.





Khoảng hai tiếng sau, Liễu Y Y mới mơ hồ tỉnh lại.





Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên cô làm là kiểm tra quần áo của mình, may mà vẫn chỉnh tề.





Nhưng cô chẳng hề hay biết có chuyện gì đã xảy ra.





Nhưng cô cũng mơ hồ ý thức được, Đường Mân bỏ thuốc cô, sau đó ấn tượng cuối cùng của cô là nhìn thấy Tôn Hàn.





Nhưng cô không dám chắc chắn rốt cuộc Tôn Hàn có tới hay không, hay đó chỉ là ảo giác của cô.





Cộc!





Tôn Hàn mang một bát canh thanh đạm vào, giọng điệu lạnh nhạt: "Uống bát canh vào em sẽ thấy đỡ hơn".





Thấy thực sự là Tôn Hàn, Liễu Y Y mới thả lỏng người, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: "Cảm ơn!"





"Uống xong đi rồi hẵng nói!", giọng Tôn Hàn vẫn rất lạnh lùng.





Lần này Liễu Y Y rất nghe lời. Hai tay cô bưng bát canh, uống sạch sẽ bát canh thanh đạm có nhiệt độ rất phù hợp này.





"Có phải anh muốn nói gì không?", thấy Tôn Hàn đanh mặt, Liễu Y Y liền bình ổn tâm trạng rồi hỏi.





Tôn Hàn ngồi xuống bên giường, lạnh lùng nói: "Em có biết hôm nay rất nguy hiểm không, nếu anh đến trễ một chút thôi thì sẽ có hậu quả như thế nào, bản thân em cũng hiểu đúng không?!"





"Đường Mân là loại người như thế nào mà em không hiểu à? Anh có thể chữa khỏi cho mẹ em, sao em lại cứ phải đi cầu xin gã? Có phải đầu em bị úng nước rồi không?"





Tôn Hàn càng nói càng tức, sau cùng anh gần như gào lên.



Đã rất lâu rồi anh không mất khống chế như thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK