Một câu nói quyết định sống chết của Tôn Hàn.
Đây chính là ông Long, tam vương của Tây Nam!
Advertisement
Có kẻ hả hê khi thấy Tôn Hàn gặp hoạ, cũng có người cảm thấy lo lắng cho anh.
Dám mạo phạm ông Long như vậy, đúng là không sợ chết mà!
Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên vừa cười trộm vừa nhìn Tôn Hàn với vẻ thù hằn, dám xúc phạm ông Long như thế, quả là tự tìm đường chết, không trách được ai.
“Tôn Hàn à, anh còn đứng đấy làm gì? Đúng là bình thản quá nhỉ! Khuyên anh một câu, bây giờ ngoan ngoãn quỳ xuống van xin ông Long, may ra ông Long còn rộng lượng tha cho anh một mạng!”
Advertisement
Đường Minh Phong vừa cười ha hả vừa nói, vẻ mặt đầy châm chọc.
Anh ta nói vậy tất nhiên không phải vì tốt bụng, mà là cố ý muốn Tôn Hàn bẽ mặt. Ông Long đã lên tiếng rồi, dù Tôn Hàn có làm gì đi nữa cũng phải ngoan ngoãn giao toàn bộ quyền tài sản của Phong Quyên cho anh ta thôi.
Anh ta đâu cần sợ nữa?
“Tô Vấn Long, Đường Quân Ngạo không nói tên tôi cho ông biết nhỉ?”
Nhưng khuôn mặt Tôn Hàn không hề xuất hiện vẻ sợ hãi, còn thốt ra một câu hỏi như thế.
Đường Quân Ngạo lập tức cười mỉa, “Cậu Tôn à, cái tên nhỏ bé hèn mọn của cậu mà lại cần ông Long phải nhớ ư?”
Tô Vấn Long nhíu mày, tựa như nhận ra điều gì đấy.
Vốn dĩ ông ta không có hứng thú nhớ tên của những kẻ không quan trọng, nhưng người ta đã cố tình nhắc đến thì hẳn có ý gì đó rồi.
Tôn Hàn?
Đột nhiên trong đầu ông Long hiện ra cái tên mà Đường Minh Phong vừa mới gọi cậu thanh niên ấy, là Tôn Hàn!
Đôi đồng tử của ông ta lập tức co rút.
“Cậu là Tôn Hàn!!”
Hửm?
Mọi người đều cảm thấy quái lạ, cái tên Tôn Hàn này đặc biệt lắm à?
Nhưng vẻ mặt của ông Long lại rất nghiêm túc, có vẻ không bình thường tí nào!
Ai nấy đều thấy khó hiểu, nghĩ xem có con cháu nhà giàu có nào ở Tây Nam tên Tôn Hàn hay không.
Nhưng đừng nói là Tôn Hàn, ngay cả một gia tộc giàu sang họ Tôn cũng chẳng có.
Không ai lý giải được cái tên Tôn Hàn này có ý nghĩa đặc biệt gì.
Nét mặt Đường Quân Ngạo cũng rất căng thẳng, không rõ tại sao ông Long lại để tâm đến một cái tên bình thường như vậy.
Lúc này, Tôn Hàn đã lên tiếng trả lời, “Phải, tôi là Tôn Hàn!”
‘Tôi là Tôn Hàn’, không hề nói là ‘Tôi tên Tôn Hàn’.
Chỉ khác một chữ cũng đủ tạo nên sự khác biệt to lớn!
“Hoá ra là cậu!”, cuối cùng ông Long cũng xác nhận được.
Danh Sách Chương: