Mục lục
Ngọa Hổ Tàng Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh




Đường Minh Phong kiêu căng uy hiếp, nhưng vừa nói được một nửa thì Đường Quân Ngạo đã trừng anh ta một cái.





Đường Quân Ngạo thầm thở dài, thực sự không biết tại sao nhà họ Đường đã oai phong mấy chục năm, tại sao đến lứa Đường Minh Phong lại toàn những đứa chẳng ra gì.






Advertisement



Thẩm Thương dám để Tôn Hàn quyết định đủ để cho thấy Tôn Hàn không hề đơn giản.





Ít nhất thì Thẩm Thương cho rằng người thanh niên này đủ tư cách để đấu lại ông ta, nếu không thì Thẩm Thương không thể nào nói như vậy được.





Rõ ràng như vậy mà Đường Minh Phong lại không nhận ra.





Lần này Đường Quân Ngạo đã bắt đầu nghiêm túc đánh giá Tôn Hàn, hai tay ông ta chắp lại: "Cậu Tôn đúng không, nếu ông Thẩm đã nghe theo ý kiến của cậu thì cậu hãy nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?"





Tôn Hàn cũng không khách sáo, anh nở nụ cười nhạt: "Nhà họ Đường các người thích dùng lý lẽ hay thích dùng nắm đấm?"



Advertisement






Đường Quân Ngạo cũng nở nụ cười sâu xa: "Nắm đấm khác gì với lý lẽ sao?"





Ý câu nói là, nắm đấm ai mạnh thì người đó có lý.





"Tiết Nhất Thủ thì thôi bỏ đi, chuyện tự tiện dùng huyết thanh KE97 thì giáo sư Tiết tự về báo cáo với lãnh đạo trực tiếp đi".





"Đường Minh Phong cũng đi đi. Dù sao thì ông ba Đường đây cũng nói rồi, ông chưa rời khỏi thành phố Giang Châu ngay, chúng ta vẫn còn thời gian để chơi".





Thẩm Thương và Thẩm Kỳ Bân đều trở nên nghiêm túc, họ hiểu rằng Tôn Hàn muốn đối đầu với Đường Quân Ngạo.





Đường Quân Ngạo hơi bất ngờ, ông ta không biết Tôn Hàn có bản lĩnh thật hay là hành sự theo cảm tính nữa.





Ông ta trầm mặc chốc lát, sau đó vỗ đùi đứng dậy.





"Được!"





"Hôm nay tôi không nói nhiều nữa, thời gian còn dài, tôi có rất nhiều thời gian chơi với cậu Tôn đây. Tôi chỉ mong cậu Tôn đừng có bỏ cuộc giữa chừng".





"Không đâu".





"Đến lúc đó rồi nói". Đường Quân Ngạo nở nụ cười sâu xa, sau đó quay người nói với Đường Minh Phong: "Ngây ra đó làm gì, đi thôi".





"Vâng thưa chú ba!"





Đám người Đường Quân Ngạo đi rồi, Tôn Hàn liền lên tầng ba lấy kim bạc châm máu ra cho Thẩm Nguyệt. Sau khi xác nhận Thẩm Nguyệt đã qua cơn nguy kịch, anh liền xuống tầng chuẩn bị đi về.





Thẩm Kỳ Bân liền xin lỗi: "Cậu Tôn, thực sự xin lỗi, đã làm cậu liên lụy!"





Lần này Tôn Hàn đối đầu với Đường Quân Ngạo đều là vì chuyện của nhà họ Thẩm.





Thực ra nếu bố ông ta nhẫn nhịn một chút là được, dù sao đó cũng là Đường Quân Ngạo. Kết quả là bố ông ta lại để cậu Tôn quyết định, thế nên mới khiến chuyện đến nước này.





Âm mưu, chắc chắn là có âm mưu.





Tôn Hàn không nghĩ vậy: "Tôi đã có ân oán với nhà họ Đường rồi, dù thêm chuyện này cũng chẳng sao".





"Phải rồi, tôi đồng ý chữa bệnh cho Thẩm Nguyệt".





Nghe vậy, Thẩm Kỳ Bân mừng như điên: "Thật sao?"








20220404131814-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK