Mục lục
Ngọa Hổ Tàng Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Thẩm Nguyệt không bó tay hết cách thì tuyệt đối sẽ không gọi điện cho Tôn Hàn, chuyện đã đến nước này thì cũng không cần thiết phải giấu gì cả.





Cô ấy liền kể nguyên nhân cô ấy cần số tiền này ra.






Advertisement



Bạn trai Thiệu Tuấn của cô ấy làm ăn thất bại, nợ một khoản tiền lớn.





Thẩm Nguyệt cứ nghĩ rằng cô ấy lấy ra số tiền tiết kiệm của mình, sau đó bán thêm những món quà bố mẹ tặng mấy năm nay là có thể gom đủ năm triệu tệ đưa Thiệu Tuấn, bù được khoản nợ lớn này.





Nhưng ai ngờ lại không đủ.





Thiệu Tuấn nói với cô ấy, cần phải rót khoản vốn năm triệu tệ thì mới có thể vực dậy công ty.





Nếu không thể thì Thiệu Tuấn chỉ có thể nhảy lầu tự tử mà thôi.



Advertisement






Gia đình luôn phản đối cô ấy và Thiệu Tuấn ở bên nhau, thế nên không thể nào đồng ý đưa ra số tiền này.





Trong lúc bất lực, Thẩm Nguyệt chỉ có thể tìm tới Tôn Hàn để xin anh cho vay tiền.





Thẩm Nguyệt không thể nào trơ mắt nhìn bạn trai đi vào chỗ chết!





Tôn Hàn nhíu mày. Anh không phải Thẩm Nguyệt, bạn trai nói cái gì cũng tin sái cổ, anh nghi hoặc hỏi: "Anh ta làm ăn gì vậy?"





"Anh ấy mở công ty tài chính".





"Công ty tài chính?". Tôn Hàn thầm cười lạnh, mười công ty tài chính trên thị trường thì có đến chín công ty chỉ còn là cái vỏ trống rỗng, họ chỉ đang dùng những cách khác nhau để kiếm vốn tiếp tục rót vào.





Hoặc có lẽ đã thật sự thất bại.





"Đưa tôi số tài khoản, lát nữa tôi sẽ chuyển năm triệu tệ cho cô! Ngoài ra tôi đã chuẩn bị đơn thuốc Trung Y, phối hợp thêm châm cứu, cơ bản có thể chữa khỏi bệnh của cô".





"Nhưng cô cũng không cần phải thực hiện yêu cầu đó, cô không cần phải chăm sóc Đồng Đồng đến khi con bé trưởng thành đâu".





Tôn Hàn nói vậy khiến Thẩm Nguyệt sững ra.





"Anh Tôn..."





Cô ấy cảm thấy kích động khó mà nói thành lời.





Tôn Hàn mỉm cười: "Không cần cảm ơn tôi, chỉ là gần đây tôi đã hiểu được một số thứ. Cô là cô, tôi không nên ép cô thực hiện ý muốn của tôi".





"Quãng thời gian sau này, cô thường xuyên đến chơi với Đồng Đồng là được".





"Cảm ơn anh Tôn, tôi nhất định sẽ thường xuyên đến chơi với Đồng Đồng!", Thẩm Nguyệt vội vàng bảo đảm.





Tôn Hàn không để tâm lắm: "Không cần phải cảm ơn tôi, tôi không phải người tốt bụng hay nhiệt tình gì. Tôi đồng ý cứu cô là bởi vì tôi biết, nếu tôi thấy chị Nguyệt của Đồng Đồng sắp chết mà không cứu, sau này Đồng Đồng lớn lên sẽ vô cùng căm ghét tôi!"





"Nếu không có chuyện gì khác thì dùng bữa đi, tôi đói rồi".





Sau khi tạm biệt Thẩm Nguyệt, Tôn Hàn đến trụ sở chính của công ty bất động sản Thịnh Hạ.





Văn phòng chủ tịch nằm ở hướng Tây, buổi chiều vừa hay là lúc những tia nắng hoàng hôn hắt vào trong văn phòng.





Tôn Hàn lười nhác ngồi nhoài ra ghế tựa nghe Từ Khang Niên báo cáo tình hình.





"Cậu chủ, tôi đã cho người điều tra một lượt, nhưng vẫn chưa điều tra ra ông già nào phù hợp với những đặc điểm đã miêu tả ở khu vực Tây Nam này!"





Tôn Hàn bất giác nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh gặp phải đối thủ khó nhằn đến vậy!



Không chỉ bị chơi một vố như vậy mà đã trôi qua một khoảng thời gian rồi vẫn chưa điều tra ra là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK