"Khoác lác rằng có thể uống được cả chai sao?"
Mọi người ồn ào cả lên.
Đây đâu phải uống rượu bình thường nữa, mà là lấy mạng ra uống!
Advertisement
Lưu Quân bắt đầu dao động, uống thế này thì anh ta chịu được mới là lạ.
Nhưng cũng không thể lùi bước được, hơn nữa rõ ràng Tôn Hàn đang phô trương thanh thế. Một tên còn không biết uống rượu thì sao dám đấu với anh ta?
Anh ta cắn răng, mở nắp chai rượu ra: "Tôn Hàn, tới đi!"
Advertisement
"Tôn Hàn, anh đừng có uống như vậy!"
Liễu Y Y sốt ruột nói. Uống thế này bất tỉnh là còn đỡ, thậm chí rất có thể sẽ phải vào viện.
Tôn Hàn mỉm cười, nói; "Không sao đâu".
Sau đó anh cầm chai rượu lên cụng với Lưu Quân, rồi nhét cổ chai vào miệng dốc ừng ực.
Lưu Quân trợn tròn cả mắt, anh ta nghĩ đây là nước lọc đấy à?
Nhưng chỉ chưa tới mười giây, Tôn Hàn đã lắc cái chai rượu trống không, không còn giọt nào.
"Lưu Quân, anh đừng có sững ra đó! Nhưng nếu anh không uống tiếp được có thể bảo Ôn Phương Phương giúp anh. Còn về quy tắc ấy à, tôi cũng không làm khó anh, một chai chấp một chai là được".
Lưu Quân nhìn chai rượu mà thầm run sợ, thế này thì sao mà uống?
Nhưng bao nhiêu người đang nhìn thế này, chẳng lẽ chịu để mất mặt sao?
"Còn đứng ngơ ra đó làm gì, đợi tôi uống cho anh à?", Ôn Phương Phương bực tức quát lên.
Nếu Lưu Quân không uống hết chai rượu Whisky này thì hôm nay cô ta sẽ vô cùng mất mặt.
Bị Ôn Phương Phương trách mắng, mặt Lưu Quân đỏ bừng lên.
Nhưng trong ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, cuối cùng anh ta vẫn cầm chai rượu Whisky lên rồi dốc mạnh vào trong miệng.
Anh ta định chơi xấu không uống nữa, nhưng một con người sĩ diện như Ôn Phương Phương sẽ không bao giờ đồng ý.
"Phụt!"
Mới uống được một phần ba Lưu Quân đã không nhịn được mà phun ra, anh ta sặc tới nỗi chảy cả nước mắt.
Lúc này Lưu Quân mới hiểu được Tôn Hàn đâu phải không biết uống rượu, rõ ràng là giả vờ.
Anh ta uống chưa được một nửa đã không uống nổi nữa, người không biết uống rượu sao có thể nuốt xuống được?
Thấy ánh mắt phẫn nộ của Lưu Quân nhìn về phía mình, Tôn Hàn dứt khoát không thèm giả vờ say nữa, liền nói nhỏ: "Bị nhìn ra rồi sao?"
Giọng anh không lớn cũng không nhỏ, vừa hay để Lưu Quân nghe thấy.
Danh Sách Chương: