Mục lục
Ngọa Hổ Tàng Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh



Lúc ở trong bữa tiệc, người này đã nói rằng sẽ hủy diệt công ty quản lý tài sản Lục Phong của nhà hắn ta, chuyện này khiến Lục Tường thấp thỏm không yên suốt mấy ngày.





Hắn ta còn nghĩ người ta đã quên rồi, không sao cả rồi.





Không ngờ hôm nay hắn ta lại tự vác xác đến trước mặt người ta, thế này không phải là tự tìm đường chết sao?



Advertisement






Người ta là người cháu được đích thân ông Long thừa nhận, giết chết hắn ta còn dễ hơn bóp chết một con kiến.





"Tổng giám đốc Tôn, anh..."





Trần Hương cũng không thể tin được. Cô ta đã sống ở thành phố Giang Châu bao nhiêu năm, thế nên cũng biết ít nhiều về tên cậu ấm kiêu căng như Lục Tường.





Cô ta biết rõ tên Lục Tường này là một tên cậu ấm ngang ngược, đồng thời cũng là một tên du côn có tiếng, đã làm không biết bao nhiêu chuyện ác.





Nhưng cô ta không thể nào ngờ được Lục Tường lại sợ Tổng giám đốc Tôn như vậy!






Advertisement



Nhìn hắn ta như vậy, trông có vẻ đó là nỗi sợ từ tận sâu trong lòng.





Chẳng lẽ Tổng giám đốc Tôn là đại ca xã hội đen sao?





Trông không giống chút nào!





Cô ta thực sự không đoán ra được.





Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là có vẻ hôm nay bọn họ sẽ được an toàn.





"A Tường, cháu bị điên à! Tên Tôn Hàn này có là cái thá gì đâu, tại sao chúng ta phải sợ cậu ta?", Lục Hữu Đạo không hiểu chút nào.





"Chú, Lục Hữu Đạo, mau nhận sai đi, mau quỳ xuống nhận sai đi! Nếu không nhà chúng ta coi như xong đấy!", Lục Tường điên cuồng gào lên.





Lục Hữu Đạo ngẩn ra, ông ta không ngờ đứa cháu này lại gọi thẳng tên ông ta, hơn nữa còn gào lên như vậy.





Mặt ông ta tối sầm.





"Cút! Cái đồ nhát gan như mày, cút ngay cho tao! Tao tìm người khác đến xử lý Tôn Hàn. Chưa gì mày đã sợ run người rồi, mày nghĩ Tôn Hàn là cái thá gì chứ!". Lục Hữu Đạo không muốn nhận sai, ông ta gân cổ chửi bới.





"Anh ta là cháu của ông Long!"





Lục Tường đã sốt ruột lắm rồi, ông chú của hắn ta đến giờ này rồi vẫn không biết mình đã chọc phải một nhân vật như thế nào.





Nếu có thể tát một phát tát chết Lục Hữu Đạo thì chắc chắn hắn ta sẽ làm ngay.





"Tao không quan tâm ông Long hay ông Hổ gì cả, ở thành phố Giang Châu này tao không quan tâm đến những thứ đó..."





Lục Hữu Đạo đột nhiên im bặt, dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt ông ta trở nên rất đặc sắc bằng một tốc độ vô cùng nhanh. Ông ta nói năng không đầu không đuôi: "Cháu nói là ông, ông Long đó sao?"





"Tam Vương của vùng Tây Nam, ông Long, Tô Vấn Long, đã đủ rõ ràng chưa?"





"...."





Bầu không khí tĩnh lặng như chết.





Người trước mặt họ là cháu của Tô Vấn Long?





Thoáng cái, sự sợ hãi và nỗi kinh hoàng mãnh liệt lan khắp toàn thân mọi người.





Trần Hương cũng sững sờ.





Tổng giám đốc Tôn là cháu của ông Long một tay che trời vùng Tây Nam đó sao?





Trời ạ!!!





Đầu óc Trần Hương rối tung lên.








20220406054126-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK