Mục lục
Ngọa Hổ Tàng Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hương vốn định giải thích mối quan hệ giữa mình và Tôn Hàn, nhưng lại bị Tôn Hàn ngăn cản.





“Ngồi đi!”






Advertisement



Bịch.





Đậu Quân nghiêng ngả ngồi xuống, móc bao thuốc lá giá rẻ mang theo bên mình ra rồi châm một điếu, đoạn bảo, “Với người có địa vị như anh thì chắc chẳng thèm hút loại thuốc này đâu, tôi khỏi mời anh nhé!”





Đậu Quân vẫn biết mình biết người lắm.





“Cho tôi một điếu thử xem”.





“Cứ tự nhiên”.



Advertisement






Tôn Hàn đưa điếu thuốc chỉ có giá năm hào kia lên miệng hút thử, thế mà không hề cảm thấy khó chịu gì.





Hành động này khiến Đậu Quân cảm thấy vừa mắt hơn đôi chút.





Dẫu vậy, gã vẫn chẳng ăn nói khách sáo hơn là bao, giọng điệu rất bực dọc, “Nói đi, tìm tôi có việc gì? Đã gom đủ năm trăm nghìn cho tôi chưa?”





Tôn Hàn đan hai tay lại, không trực tiếp trả lời, “Đậu Quân, Trần Hương đã đưa cho anh năm trăm nghìn rồi, sao anh vẫn còn mặc những bộ quần áo rẻ tiền này? Không nỡ tiêu tiền à?”





Vẻ mặt Đậu Quân vẫn lạnh tanh, “Liên quan gì đến anh?”





“Cũng đúng. Anh muốn sử dụng tiền của mình như thế nào không liên quan gì đến tôi cả. Không nói chuyện này nữa vậy. Đây là chi phiếu năm trăm nghìn. Anh cầm đi, từ nay không được quấy rầy Trần Hương nữa”, Tôn Hàn đưa tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn cho gã.





Sắc mặt Trần Hương lập tức kém hẳn đi. Cô ta lo rằng tổng giám đốc Tôn sẽ giở lại trò cũ mà anh từng dùng để đối phó Hổ Tử và bố nuôi.





Đậu Quân cầm tờ chi phiếu năm trăm nghìn bằng cả hai tay, như thể cảm thấy rất khó chấp nhận vậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn, hoàn toàn không tỏ thái độ vui vẻ khi nhận được khoản tiền mình mong muốn!





Đậu Quân nhìn Trần Hương đang ngồi bên cạnh Tôn Hàn, ánh mắt như phóng ra lửa, hung dữ nói, “Trần Hương, cô đúng là câu được đại gia đấy nhỉ! Năm trăm nghìn, nói đưa là đưa ngay! So với người ta, tôi có đáng là gì!”





“Đậu Quân, rốt cuộc anh muốn nói gì? Tôi đã đưa tiền cho anh rồi, anh còn muốn thế nào đây?”





Trần Hương đã nghĩ cả rồi, chỉ cần đuổi được Đậu Quân ra khỏi đây, cô ta sẽ cầu xin Tôn Hàn đừng báo cảnh sát về chuyện của Đậu Quân, xem như để bù đắp việc cô ta đã có lỗi với gã.





Nhưng cô thực sự không muốn dây dưa với Đậu Quân nữa.





“Năm triệu. Chỉ cần bạn trai cô đưa tôi năm triệu, tôi sẽ rời xa cô!”





“Ý anh là sao? Trước đó đòi năm trăm nghìn, sau này thì một triệu, giờ còn đòi thêm năm triệu! Đậu Quân, sao anh lại mặt dày như thế chứ?! Anh đúng là tên khốn vô liêm sỉ!”, Trần Hương lập tức giận dữ mắng nhiếc.





Đậu Quân vẫn dửng dưng, “Giờ cô mới biết tôi vô liêm sỉ sao? Tôi cứ muốn năm triệu đấy, thiếu một xu cũng không được!”





“Anh…”





Tôn Hàn giơ tay lên ra hiệu cho Trần Hương đừng nói nữa. Anh im lặng một lúc mới lên tiếng, “Ra ngoài trước đi. Để tôi nói chuyện riêng với Đậu Quân”.





“Nhưng tổng giám đốc Tôn à, Đậu Quân không phải là người tốt, tôi lo Đậu Quân sẽ…”





“Không sao đâu”.





Trần Hương chần chừ một hồi rồi mới rời khỏi phòng.





Gò má của Đậu Quân không ngừng co giật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK