Mục lục
Ngọa Hổ Tàng Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật không ngờ rằng Liễu Y Y thực sự có thai cùng Tôn Hàn.





Khi ấy, vì để Tôn Hàn ra tù rồi tin rằng cô ta thực sự sinh con gái cho anh, cô ta đành cắn răng mạo hiểm…









Advertisement






Chỉ có cô ta và bố của mình biết chuyện này.





“Con gái, chỉ cần chúng ta vượt qua được kiếp nạn này, đợi ông hai nhà họ Thẩm biết được Tôn Hàn không thể trị nổi bệnh ung thư máu cho Thẩm Nguyệt thì chúng ta mới có thể trở mình, tiếp tục di Tôn Hàn dưới đế giày!”, Lâm Hữu lại lên tiếng.





Dù sao, nhà họ Lâm của bọn họ mãi mới gây dựng được chút cơ nghiệp, sao có thể dễ dàng sập được chứ?





“Con biết rồi!”






Advertisement



Ánh mắt Lâm Mỹ Quyên bắt đầu bớt hoảng loạn hơn và cũng trở nên thâm sâu vô cùng.











Vài ngày sau…





Nay là chủ nhật nên Đồng Đồng có thể ngủ nướng thêm chút.





Vốn dĩ Tôn Hàn định gọi Liễu Y Y tới để chơi chung với Đồng Đồng thêm một ngày nhưng ai ngờ vừa sáng ngày ra anh đã nhận được cuộc gọi của Lâm Mỹ Quyên.





Tôn Hàn ngồi trên chiếc sofa ở phòng khách, nhấc điện thoại bằng một giọng lạnh lùng: “Cô còn gọi điện thoại cho tôi làm gì? Muốn cầu xin tôi tha cho cô sao?”





Trong điện thoại vang lên giọng nói vô cảm của Lâm Mỹ Quyên.





“Tôn Hàn, tôi biết mình khó thoát được kiếp này, chuyện là do tôi gây ra nên cũng chẳng có gì đáng để nói”.





“Nhưng trước khi tôi vào tù, hy vọng anh có thể đồng ý với tôi một chuyện. Tôi muốn gặp mặt con gái lần cuối”.





Tôn Minh lặng người một hồi, nói giọng đầy chế giễu: “Hôm sinh nhật Đồng Đồng thì cô đính hôn, vậy cũng gọi Đồng Đồng là con gái mình được sao? Lúc cô bán Đồng Đồng, cô có coi con bé là con gái mình? Bây giờ nhớ ra Đồng Đồng là con mình rồi hả?”





Lâm Mỹ Quyên nghẹn ngào nói: “Tôn Hàn, cứ coi như tôi cầu xin anh có được không! Trước đây là do tôi sai, bây giờ tôi chỉ cầu xin có mỗi vậy thôi. Tôi muốn trước khi mình bị giam giữ được gặp con gái một lần!”





“Ở đâu?”, cuối cùng Tôn Minh vẫn đồng ý.





“Tiệm trà dưới quảng trường Tài Phú!”





“Được!”





Sau khi cúp máy, Tôn Hàn mặc đồ thật đẹp cho Đồng Đồng, sau đó đưa cô bé đến quảng trường Tài Phú.





Chuyện của Lâm Mỹ Quyên là cô ta tự làm tự chịu.





Tôn Hàn từng cho cô ta cơ hội nhưng người phụ nữ này không biết trân trọng.





Nhưng dù sao đi nữa cô ta vẫn là mẹ ruột của Đồng Đồng.





Để Đồng Đồng gặp cô ta một chút cũng được.





Khi Tôn Hàn dẫn Đồng Đồng tới nơi, Lâm Mỹ Quyên đã đợi sẵn ở đó.





Hôm nay Lâm Mỹ Quyên mặc một chiếc sơ mi trắng và khoác thêm chiếc áo bên ngoài, khác hẳn với sự loè loẹt ngày trước.





“Mẹ, mẹ!”





Thấy Lâm Mỹ Quyên, Đồng Đồng mừng rỡ lao tới.



Nhìn thấy Đồng Đồng, Lâm Mỹ Quyên lập tức ôm cô bé vào lòng, oà khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK