Có lẽ là do danh tiếng của công ty bất động sản Thịnh Hạ quá vang dội nên y tá nữ tên Hồ Lệ này vô cùng thấp thỏm bất an.
"Chuyện đã xảy ra quá lâu, tôi không còn...nhớ rõ lắm".
Advertisement
Khuôn mặt Tôn Hàn đanh lại, ánh mắt sâu thẳm.
"Nói những gì mà cô còn nhớ. Yên tâm, tôi gọi cô tới chỉ để hỏi chuyện năm đó. Chỉ cần cô có thể cung cấp manh mối mà tôi cần, tôi sẽ cho cô thù lao một triệu tệ!"
"Đứa bé gái đó vô cùng quan trọng đối với tôi!"
Thay vì nói sẽ hậu tạ, chi bằng trực tiếp nói ra cái giá cụ thể.
Còn câu nói đằng sau chính là tiếng nói từ tận sâu trong đáy lòng anh.
Advertisement
Hạ Hạ là con gái của anh, thế nên đương nhiên vô cùng quan trọng.
"Tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ cố gắng nhớ lại!"
Quả nhiên, khi nghe thấy thù lao là một triệu tệ, đôi mắt Hồ Lệ liền sáng lên.
"Ừ, cô hãy từ từ mà nhớ, không cần vội!"
Tôn Hàn khoan dung nói, từ từ châm một điếu thuốc rồi lẳng lặng ngồi đợi.
Anh không muốn gây áp lực, sẽ phản tác dụng.
Sau khi suy nghĩ và chắp nối lại, Hồ Lệ thận trọng nói: "Chuyện hôm đó xảy ra vào buổi sáng, hôm đó tôi phụ trách hướng dẫn bệnh nhân khám bệnh ở quầy bệnh viện..."
"Tôi không nhớ thời gian cụ thể nữa, nhưng khi đó tôi đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai hốt hoảng bế một đứa bé gái đang khóc ra khỏi bệnh viện..."
"Lúc đó tại sao cô không gọi người đàn ông đó lại!!"
Nghe đến đó, Tôn Hàn liền tức giận trách móc, cổ anh hiện ra những đường gân xanh rõ rệt.
"Xin lỗi, xin lỗi... Lúc đó bệnh viện có quá nhiều việc, hơn nữa mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra vào bệnh viện, bé gái khóc cũng là chuyện vô cùng bình thường thôi. Tôi cũng không nghĩ nhiều...xin lỗi..."
Hồ Lệ sợ hãi tới nỗi bật khóc, không ngừng xin lỗi.
Tôn Hàn cố gắng đè nén lửa giận của mình: "Ngại quá, tôi hơi kích động. Cô vẫn còn nhớ đặc điểm ngoại hình của người đàn ông đó chứ?"
Bây giờ dù có chỉ trích y tá này thì cũng chẳng có tác dụng gì.
"Rất gầy, có lẽ, có lẽ tầm một mét bảy. Mắt của ông ta...hơi nhỏ, híp như mắt chuột!"
"Phải rồi..."
Đang nói thì Hồ Lệ đột nhiên nghĩ ra gì đó: "Người đó có lẽ không phải kẻ buôn người, tôi nhớ lúc ông ta ra khỏi bệnh viện rất thấp thỏm bất an, không giống, không giống như là đã phạm tội nhiều lần..."
Hồ Lệ nói một hơi hết tất cả những thứ mà mình biết, sau đó cô ta run rẩy nhìn Tôn Hàn, thậm chí không dám thở mạnh.
"Ừ, cô về đi, tôi sẽ bảo người đưa một triệu tệ đến cho cô!"
Hồ Lệ không dám chậm trễ một phút giây nào, nghe câu này liền rời đi như rũ được gánh nặng.
Đưa Hồ Lệ ra khỏi công ty xong, Từ Khang Niên đi vào văn phòng đứng trước mặt Tôn Hàn.
Danh Sách Chương: