Mục lục
Khí Trùng Tinh Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Vô Kỵ chẳng nhìn thấy bất cứ binh khí gì trong tay Tần Vô Song nhưng lại cảm nhận có thứ đang bắn tới, tâm hoảng ý loạn, vội vàng thu Phong Lôi Đao về đỡ.
Keng! Vang lên âm thanh đanh gọn của tiếng kim loại va chạm.
Tần Vô Song sao để hắn kịp tránh né, tả hữu khai cung, ngón cái bên trái thao tác Thiếu Thương Kiếm, ngón giữa bên phải xuất ngay Trung Xung Kiếm, lưỡng dực tề phi, như song long hí châu, nhị hổ đoạt thực, khí thế khiến cho tất cả mọi người có mặt phải kinh sợ.
Cùng một lúc, kiếm khí tung hoành khiến Lệ Vô Kỵ trái phải đều thọ địch!
Một khi khí thế đã mất, trong đối chiến Tiên Thiên, chuyện thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian. Mà Tần Vô Song lại là người am hiểu binh gia chi đạo: Công kích lần đầu cường liệt, lần hai suy yếu, lần ba cạn kiệt.
Lệ Vô Kỵ sử dụng Phong Lôi Đao tấn công liên tục thì khí thế đã "lần hai suy yếu, lần ba cạn kiệt" rồi. Còn Tần Vô Song thì vừa phát động công kích, mới ở giai đoạn "lần đầu cường liệt". Giai đoạn này là giai đoạn khí thế thịnh nhất.
Chỉ đánh gục Lệ Vô Kỵ ở giai đoạn "lần đầu cường liệt" này thì mới có thể quyết định chiến cục, nếu không hai người sẽ lại phải lâm vào một đợt giằng co mới.
Tần Vô Song đấu với Lệ Vô Kỵ đến lúc này đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, sao có thể đồng ý để chiến cục kéo dài vô hạn?
Thét lên một tiếng, nâng cao hùng uy tráng thế, công pháp Sư Tử Hống được thôi động dưới Tiên Thiên linh lực, phối hợp thêm với Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm ở ngón tay. Uy lực tăng lên đáng kể!
Ba đợt kiếm khí bắn ra, Lệ Vô Kỵ hự nhẹ một tiếng, cánh tay bên trái đã bị Trung Xung Kiếm của tay phải Tần Vô Song bắn trúng, cả cánh tay rụng xuống cái xoạt như bị cắt bởi một lưỡi đao sắc bén!
Máu tươi tuôn xối xả từ chỗ cánh tay bị chặt. Hậu Thiên hay Tiên Thiên gì thì thân thể cũng đều như nhau. Cánh tay bị chặt rồi, sức chiến đấu tất nhiên sẽ giảm đi.
Lệ Vô Kỵ thét lên một tiếng, lùi lại sau liền mấy bước, không ngừng kêu gào:
- Dừng lại!
Tần Vô Song nhe răng cười gằn, sao có thể dễ dàng để Lệ Vô Kỵ hô dừng là dừng đơn giản như vậy?
- Hôm nay, cho dù ngươi có một trăm cái Cực Âm Lệnh thì cũng đừng hòng thoát chết!
Tần Vô Song chẳng hề nương tay, năm đầu ngón tay kết ấn như niêm hoa nhất dạng, tự do tiêu sái, kiếm ý dâng trào, chiêu nào cũng là cảnh giới Thực kiếm bá đạo tuyệt luân!
Thực kiếm kích xuất, chẳng hề thua kém với Phong Lôi Đao của Lệ Vô Kỵ, bản thân cũng gần như một binh khí Tiên Thiên lợi hại. Bởi vậy, Lệ Vô Kỵ rõ ràng không nhìn thấy binh khí trong tay Tần Vô Song nhưng lại như đang bị ngàn đao truy sát, chật vật vô cùng.
Mất đi một cánh tay, hành động của Lệ Vô Kỵ rõ ràng cũng bị ảnh hưởng, vô cùng bất tiện.
Mỗi kiếm của Tần Vô Song đều nhắm vào người hắn.
Xẹt! Xẹt!
Những tiếng cắt rất đanh gọn, cánh tay bên phải của Lệ Vô Kỵ cũng nối bước cánh tay bên trái rơi xuống. Lệ Vô Kỵ thét lên một tiếng, rên rỉ:
- Tần Vô Song, nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ phải hối hận!
- Hối hận?
Trong khẩu khí của Tần Vô Song xuất hiện một tia giận dữ.
- Tần Vô Song ta làm việc gì từ xưa đến nay chưa từng biết hối hận! Ngươi đến giết cả nhà Tần gia được, còn ta lại không thể giết ngươi được sao? Ngươi nói xem, làm gì có đạo lý nào như vậy trên đời?
Lệ Vô Kỵ thầm than khổ trong lòng, biết hôm nay mình khó lòng qua nổi, lớn tiếng hét:
- Ngươi giết ta, sư phụ ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu! Chọc giận sư phụ ta. Đừng nói Tần gia ngươi, ngay cả Công quốc Bách Việt Quốc cũng phải chịu tai ương! Sư phụ ta không giết đủ trăm vạn người, tuyệt đối không dừng tay!
Tần Vô Song lạnh nhạt nói:
- Dù sư phụ ngươi có giết một triệu người thì hôm nay ngươi cũng đừng mơ sống sót. Ngươi! Hôm nay ta sẽ giết ngươi như giết một con chó và tương lai sẽ giết Cực Âm Lão Nhân như giết một con heo! Cực Âm Tông các ngươi muốn giết cả nhà Tần gia ta, vậy thì các ngươi phải chết. Cực Âm Lão Nhân không tìm đến đây, ta cũng sẽ đi tìm hắn, giết hết Cực Âm Tông các ngươi!
Lệ Vô Kỵ thấy thần thái Tần Vô Song gần như sắp phát điên, biết người này đã quyết tâm giết mình, chỉ dựa vào mỗi cái miệng thì chẳng mong hi vọng thay đổi. Vì muốn giữ mạng sống, hắn tiếp tục hét lớn:
- Võ Thánh các hạ, Cực Âm Lão Nhân sư phụ ta tính tình thế nào chắc ngươi cũng rõ. Ngươi mau bảo Tần Vô Song dừng tay! Nếu không chén nước đổ đi không cách nào hốt đầy lại. Sau này đừng trách ta không nhắc nhở!
Võ Thánh đại nhân trầm ngâm suy nghĩ, ông biết những lời Lệ Vô Kỵ nói không phải chỉ là đe dọa suông. Thân là Đại đệ tử của Cực Âm Lão Nhân, nếu như hắn thiệt mạng ở Bách Việt Quốc, Cực Âm Lão Nhân nhất định sẽ đại động can qua, tìm đến Bách Việt Quốc báo thù. Lúc ấy chẳng cần phải nghĩ, nhất định sẽ là một trận huyết vũ tinh phong lớn chưa từng có!
Nghĩ đến đây, ông không khỏi trầm ngâm nói:
- Vô Song…
Tần Vô Song chủ ý đã quyết, cao giọng nói:
- Võ Thánh đại nhân, ngài đừng khuyên Vô Song nữa!
Rồi cao giọng nói:
- Trước khi đấu với Lệ Vô Kỵ, Vô Song đã nói qua rồi. Đây là ân oán kéo dài giữa Vô Song và Xích Mộc Vương, và đến hôm nay mới chỉ dừng lại ở Cực Âm Tông, không liên quan gì đến những người khác! Bởi vậy, giết chết Lệ Vô Kỵ là chuyện nhất định phải làm!
Nói xong, song thủ gia tốc, kiếm thế liên động, mỗi kiếm như một viên đạn chí mạng bắn thẳng vào những vị trí yếu hại trên người Lệ Vô Kỵ.
Lệ Vô Kỵ kêu lên từng hồi thảm thiết, thân thể xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng, máu chảy không ngừng, mắt trợn trừng nhìn Tần Vô Song, đến chết vẫn tràn đầy sự thô bạo và độc ác. Rõ ràng là hắn không cam tâm chịu chết.
- Tần Vô Song, ngươi sẽ phải hối hận!
Đây là di ngôn cuối cùng của Lệ Vô Kỵ, nhưng với một kẻ thua cuộc mà nói, di ngôn này căn bản chỉ là một trò cười tẻ nhạt.
Lệ Vô Kỵ vừa chết, toàn bộ sương mù bên cạnh hắn lập tức lui tán. Diễn võ trường lại quay về vẻ trong lành sáng sủa ban đầu.
Dưới bầu trời xanh sáng, thi thể Lệ Vô Kỵ nằm trên đất với vô số lỗ thủng trên người.
Người mà lúc xuất hiện còn là một Tiên Thiên cường giả không ai sánh kịp bây giờ đã trở thành một xác chết. Tự nhiên trong lòng mỗi người bỗng xuất hiện một sự cảm thán vô cùng.
Tiên Thiên cường giả, muốn gì không có? Quyền lực thế tục, võ đạo truy cầu đều có thể gọi là đắc thiên độc hậu, sao tự nhiên lại nghĩ quẫn đến đây gây sự thị phi làm gì.
Việc một Tiên Thiên cường giả chết còn sớm hơn mình khiến trong lòng đám khách nhân đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.
Ánh mắt mọi ngươi nhìn Tần Vô Song cũng trở nên khác lạ. Tần Vô Song của ngày hôm nay không còn là Quán quân Thí luyện Võ đồng nữa, và cũng chẳng còn là Vô Song Hầu! Mà đã là một Tiên Thiên cường giả, một Tiên Thiên cường giả đủ sức sánh ngang với Võ Thánh đại nhân!
Nét vui mừng lộ rõ trên gương mặt Tần Liên Sơn. Ông bước vội lên phía trước, nhìn xác chết trên mặt đất đầy vẻ nghi ngờ, cảm giác như mình đang trong một giấc mơ, chuyện này đúng là quá chấn động, chẳng khác gì khảo nghiệm sức chịu đựng của họ.
Từ lúc Lệ Vô Kỵ xuất hiện, Tần Liên Sơn đã có một sự cảm rất xấu, lo lắng vô cùng. Không ngờ Võ Thánh đại nhân lại đến kịp, rồi con trai ông lôi được Xích Mộc Vương ra, giết chết hai hộ vệ của hắn. Rồi không ngờ, chuyện xảy ra liền sau đó còn thần kỳ hơn, con trai ông khiêu chiến một Tiên Thiên cường giả và cuối cùng chiến thắng như một giấc mơ.
Và nó hóa ra cũng là một Tiên Thiên cường giả!
Tất thảy những điều này đều đến quá đột ngột, lúc lên lúc xuống, khiến tâm trạng của ông cũng lên lên xuống xuống theo. Sự dao động này khiến ông cảm thân toàn thân mình dường như hư thoát.
Đám khách quan lần lượt xúm lại chúc mừng, khấu khí tràn ngập sự tôn sùng với Tiên Thiên cường giả. Cho dù đó là những lời lẽ a dua nịnh hót thô thiển nhất thì bây giờ cũng không phải là lúc tiết kiệm. Dù sao, Tiên Thiên cường giả cũng rất xứng đáng với những lời khen ấy.
Chỉ có Võ Thánh đại nhân là vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Dù sao trận đối chiến Tiên Thiên này, ông cũng là người duy nhất có khả năng chứng kiến rõ ràng.
Ông mỉm cười nói lớn:
- Vô Song!
Tần Vô Song nhìn vị trưởng bối vẻ mặt hiền từ, thoáng ngập ngừng tạ lỗi:
- Võ Thánh đại nhân, lúc nãy không nghe đại nhân khuyên bảo, giết chết Lệ Vô Kỵ, mong tiền bối bao dung.
Võ Thánh đại nhân bật cười ha hả, rõ ràng là không để bụng, trịnh trọng nói:
- Vô Song, bây giờ ngươi cũng là Tiên Thiên cường giả, không cần phải xưng hô tiền bối hậu bối nữa. Ta họ tục là Cừu, ngươi có thể gọi ta Cừu huynh, cũng có thể gọi ta Cừu lão ca! Tiền bối gì gì đó, sau này không được gọi nữa.
- Ồ, chuyện này…
- Không phải ồ, á gì hết. Tiên Thiên cường giả với nhau vốn dĩ là vậy. Còn nữa, bây giờ ngươi đã là Tiên Thiên cường giả, đủ tư cách làm bất cứ chuyện gì, không cần phải quan tâm đến cảm giác của ta nữa. Ngươi giết hay không giết Lệ Vô Kỵ, tất cả dựa vào ý muốn của ngươi. Ta khuyên ngươi, chỉ là nghĩ trên lập trường của bản thân mình. Còn tính cách của ngươi, bẻ cũng không gãy, giết chết Lệ Vô Kỵ là vì bảo vệ cho khí thế cường thịnh đó, lão phu có thể hiểu được!
Võ Thánh đại nhân thông tình đạt lý như vậy khiến Tần Vô Song cảm thấy có chút hổ thẹn, miệng mấp máy, muốn nói điều gì đó, nhưng đã thấy Võ Thánh đại nhân khoát khoát tay:
- Vô Song, đừng vội khách khí. Ngươi giết chết Lệ Vô Kỵ, trên người hắn hẳn có không ít thứ tốt. Đây đều là chiến lợi phẩm của ngươi!
Giữa các Tiên Thiên cường giả có một quy tắc bất thành văn. Sau khi giao chiến, nếu như một bên thiệt mạng thì tất cả đồ trên người hắn sẽ đều thuộc về người giết được hắn.
Trên người một Tiên Thiên cường giả chắc hẳn có không ít đồ tốt. Những món đồ này nếu đưa ra trước mặt các Hậu Thiên võ giả, e rằng sẽ khiến bọn họ sẽ điên cuồng tranh đoạt!
Những thứ khác không nói, chỉ cần giao Tiên Thiên chiến đao của Lệ Vô Kỵ cho một cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng thôi, những Chân Võ Cảnh Cửu đẳng khác gần như sẽ giết chết hắn để tranh đoạt.
Đây chính là đặc quyền của Tiên Thiên võ giả, dù là những thứ bình thường nhất, vào được tay Hậu Thiên võ giả đã chẳng khác gì bảo vật!
Nghe Võ Thánh đại nhân nói vậy, Tần Vô Song cũng chẳng khách khí, mở toang bọc hành lý của Lệ Vô Kỵ, quả nhiên tìm được vài món. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một cuốn Phong Lôi Đao Quyết, một cuốn tâm pháp Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng, và một phương thuốc độc môn. Ngoài ra, còn có một ít đan dược không rõ tên, mới nhìn đã biết là thiên tài địa bảo, không một bảo vật thế tục nào có thể sánh được.
Ngoài những thứ này ra, thanh Tiên Thiên chiến đao của Lệ Vô Kỵ đương nhiên cũng thuộc về Tần Vô Song. Mặc dù Tần Vô Song không dùng đao nhưng đây là vật của Tiên Thiên cường giả, hắn tạm thời không có ý định nhường lại cho ai. Thứ này mà rơi vào tay một Hậu Thiên võ giả thì chẳng khác gì buộc bom vào người hắn, lúc nào cũng có thể nổ, hiểm họa vô cùng.
Võ Thánh đại nhân cũng rất hiếu kỳ muốn biết hắn thu được những gì, nhưng cũng không mở miệng hỏi Tần Vô Song. Ngược lại, Tần Vô Song thì rất thản nhiên, đại khái nói sơ qua một chút.
Võ Thánh đại nhân gật gật đầu:
- Tiên Thiên chiến kỹ của Lệ Vô Kỵ đối phó không được ngươi, cái này giá trị với ngươi cũng không lớn. Nhưng Tiên Thiên chiến kỹ rất đáng giá, ngươi nên giữ lại, sau này gặp được kỹ năng ngươi cần, ngươi có thể lấy ra trao đổi! Còn phương thuốc độc môn, ha ha.
Nói đến đây, khẩu khí của Võ Thánh đại nhân đột nhiên trở nên vô cùng ngưỡng mộ.
- Đó là thứ rất khó có được. Vô Song, hiện tại lão phu có một thỉnh cầu, phương thuốc này có thể để lão phu sao chép lại một bản được không?
- Cái này thì có gì khó?
Tần Vô Song cảm thấy đây chẳng phải vấn đề gì to tát, vui vẻ ưng thuận ngay.
Võ Thánh đại nhân trong lòng cảm khái, Tần Vô Song này mới vào cảnh giới Tiên Thiên nên còn không hiểu nhiều chuyện. Phương thuốc này nếu như rơi vào tay những Tiên Thiên khác, dù có phải đổi bằng tính mạng, họ cũng không bao giờ đưa ra!
Long Hổ Tố Thân Đan, nó có thể tẩy tủy phạt mao, tố tạo nhục thân, nâng lực chịu tải tự nhiên của cơ thể lên gấp hai lần.
Đây chính là nguyên tắc cơ bản để từ cảnh giới Sơ Linh Võ Cảnh tiến vào cảnh giới Trung Linh Võ Cảnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK