Cả người Vi Dực hồn siêu phách lạc, vẻ mặt vô cùng cổ quái. Chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu:
- Ta thất bại rồi, ta bị đánh bại rồi? Bại dưới tay hắc mã Tần Vô Song?
Trước lúc hắn thi triển thức thứ nhất trong Thiên Tuyệt Tam Đao, đã mạnh miệng nói, nếu như Tần Vô Song có thể đỡ được một đao này của hắn thì hắn coi như đã bại.
Nhưng mà, đối phương thậm chí ngăn cản cũng không ngăn cản, căn bản không biết hắn dùng thủ đoạn gì lại có thể trực tiếp biến mất ngay ở chỗ thế đao của hắn chém tới, ung dung liền thối lui. Trận bại này, đối thủ không có chiến, nhưng bất luận nói thế nào, hắn cũng đã thua rồi.
Dưới hàng ngàn hàng vạn con mắt chú mục ở bên dưới, hắn cũng không thể lật lọng phản ngôn. Thân phận Đại sư huynh của hắn, khí độ cùng mặt mũi mà hắn đã tạo dựng bao lâu nay cũng đều khiến cho hắn không thể lật lọng. Mặc kệ hắn phục hay không phục, trận chiến này, hắn thực sự thua rồi. Không phải hắn thua ở thủ đoạn không bằng, mà là thua ở tính cách.
Truân Trung Trì chấn động, từ trên ghế nhảy lên, lập tức cảm thấy có chút thất thố, cường gượng hai tiếng, rồi lại đặt mông ngồi xuống.
- Lão Nhị, Tần Vô Song thắng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trác Bất Đàn thản nhiên cười nói, dường như kết quả đối với hắn mà nói là vô cùng đúng ý, một màn hưởng thụ vô cùng sảng khoái.
Ba Điện chủ còn lại đều trợn mắt há miệng kinh ngạc nhìn thấy Trác Bất Đàn như vậy, mà Trác Bất Đàn cũng cười dài một tiếng, sải bước đi đến vị trí xa xa trên kia. Hắn rốt cuộc cũng đợi được kết cục này, kết quả này đối với hắn mà nói thực sự quá hoàn mỹ.
Hai bên cũng đều không có bị thương nữa, lại có thể đem cuộc chiến phân ra thắng bại, lại có thể khiến cho Vi Dực nếm được mùi vị của kẻ bại trận, đem Vi Dực lúc nào cũng cao cao tại thượng kia đạp thẳng xuống bên dưới, rớt khỏi cái thần đàn trong lòng hắn. Đây tuyệt đối là việc tốt, còn tốt hơn gấp trăm lần chuyện thắng thua trong môn hộ.
Mà hắn từ trên người Tần Vô Song, cũng thấy được cái khí chất mà hắn mong đợi. Tần Vô Song không có tấn công, cũng không có chống đỡ, mà là lẩn trốn một cách xảo diệu. Một cái lẫn trốn này là một sự học thức rất lớn, khiến cho tâm tính bình thản của Tần Vô Song hoàn toàn hiện ra không thể nghi ngờ.
Nếu như, Tần Vô Song vừa rồi phải thừa thắng truy kích, hoàn toàn có thể thừa dịp lúc một đao của Vi Dực vừa dứt, lúc khí thế còn chưa hồi phục lại, đánh thêm một kích chiếm thế thượng phong, nhưng hắn lại không có làm vậy. Điều đó chính là cái cảnh giới mà Trác Bất Đàn luôn tôn sùng ca ngợi!
Dưới Diễn võ đài, một mảnh hoan hô, tiếng vỗ tay như sấm rền vang, giống như nước thủy triều, càng ngày càng lên cao, càng hung mãnh, kéo dài không nghỉ. Mặc kệ là trước đây đối đãi với Tần Vô Song tốt cũng được, nghi ngờ Tần Vô Song cũng được, thậm chí là không phục hắn cũng được, đều không khỏi vì sự biểu hiện của hắn mà vô cùng bội phục. Trận chiến này, bọn họ không có bất kỳ một đạo lý gì là không phục.
Ngoài bội phục, vẫn là bội phục. Vừa rồi dưới đao mang khí thế đoạt thiên địa đó, bọn họ đều cảm thấy vô cùng nguy hiểm, mà Tần Vô Song trên Diễn võ đài lại có thể thong dong ung dung như vậy, như mây nhạt gió nhẹ mà trốn đi, đem thắng lợi nắm ở trong tay. Thực lực này, bất luận kẻ nào cũng không thể nghi ngờ được. Trong thế giới của cường giả, ngươi có thực lực, cho dù là kẻ địch cũng không có cách gì không bội phục ngươi!
Mà những kẻ quen thuộc với Tần Vô Song lại ôm chặt lấy nhau, mấy đệ tử tới từ Bách Việt Quốc, tổ chức thành một đoàn giúp Tần Vô Song trợ uy, lúc này đương nhiên là vui mừng đến cực độ. Dường như trận thắng này của Tần Vô Song cũng là của bọn họ, cũng thuộc về toàn bộ Bách Việt Quốc. Thân là đồng hương, bọn chúng cũng cảm động lây, cảm thấy sự vinh dự tự hào vì sự thắng lợi của Tần Vô Song.
Thần sắc Vi Dực lúc này đã tái nhợt, hít lấy một hơi thật sâu, phức tạp liếc mắt nhìn Tần Vô Song, mang theo cảm giác cô đơn, nói:
- Tần sư đệ, trận chiến này, ngươi thắng!
- Vi sư huynh, ngươi cũng không có thất bại.
Tần Vô Song vô cùng có phong độ nói.
- Không…
Vi Dực mặt cười khổ:
- Ta thua. Mặc dù trên chiêu số ta không có thất bại, nhưng ở khí chất và trên cảnh giới, ta đã thua. Sư phụ của ta thường tận tâm nhắc nhở, bảo ta không được quên sự theo đuổi về mặt cảnh giới. Một trận chiến này, ta mơ hồ đã nắm bắt được, như thế nào mới là một cảnh giới chân chính…
Nói xong, hắn chắp tay hướng Tần Vô Song vái nhẹ một cái:
- Ngu huynh mặc dù là bại, nhưng tâm phục khẩu phục. Trận này tuyệt đối không có một câu oán hận, chỉ có một loại tình cảm cảm kích, ngày sau nếu như ngu huynh có thể đột phá ở cảnh giới này, toàn bộ là nhờ trận chiến này ban tặng.
Nói xong, ha ha cười to, tâm tình như được rộng mở thoải mái rất nhiều. Cả bầu trời hôm nay đột nhiên cao lên, rộng ra, trời xanh mây trắng, thế nhưng lại là quen thuộc như thế, lại là thân thiết như thế, khiến cho hắn cảm nhận được mọi thứ trong trời đất rộng lớn này, còn có rất nhiều thứ cao xa hơn đáng để cho hắn theo đuổi, sự thắng thua nhất thời trên Diễn võ đài này há lại có thể sánh bằng?
- Ha ha, danh lợi giống như một cái hộp nhỏ, nếu như có thể thoát ra, sẽ giống như mây bay trên trời, không thể thoát ra, liền vĩnh viễn là là một đám khỏi bụi. Trận chiến tranh hạng ba tư, ta không tham gia, hạng ba cũng được, hạng tư cũng thế, với ta có gì quan trọng?
Vi Dực vốn là Linh căn Tiên Thiên, vốn dĩ trí tuệ tuyệt luân, chỉ là nhất thời bị che mờ, một khi đã ngộ đạo, cảnh giới tự nhiên tăng lên nhiều, chốc lát có thể nhìn thấy rõ tất cả chấp niệm…
Tần Vô Song nhìn thấy bóng dáng rời đi phóng khoáng của Vi Dực, có chút suy nghĩ, đột nhiên nở nụ cười thấu hiểu, dường như sâu bên trong linh hồn cũng như có một cánh cửa vừa được mở rộng, lập tức trở nên sáng sủa:
- Vi Dực sư huynh xét đến cùng cũng là một tuyệt thế thiên tài, một khi ngộ đạo, cũng có thể tự nhiên tiêu sái như thế…
Ấn tượng của Tần Vô Song đối Vi Dực tự nhiên trở nên rất tốt.
Chấp sự trọng tài bước lên trên đài, cao giọng tuyên bố Tần Vô Song thắng.
Tần Vô Song chỉ mỉm cười, lại không có biểu hiện gì là quá đỗi phấn khích. Trận chiến này, thu hoạch về mặt danh lợi, so với những thu hoạch phía sau mà kẻ khác nhìn không ra, hiển nhiên là nhỏ bé không đáng nói đến.
Tăng lên trên phương diện cảnh giới, có dấu hiệu đột phá tu luyện, cùng với sự nhận thức về các phương diện khiến cho Tần Vô Song cảm thấy có đối thủ như Vi Dực sư huynh quả thật là sự vô cùng may mắn của cuộc đời!
Nhất là khí độ rời đi rất tự nhiên tiêu sái của Vi Dực khiến cho Tần Vô Song rất bội phục. Có thể trong một thời gian ngắn thông suốt đại ngộ, vừa mới gặp phải sự thất bại nặng nề như vậy, chớp mắt một cái có thể lĩnh ngộ ra cảnh giới, đúng là người phi phàm!
So với trận đấu này của bọn Tần Vô Song, thì trận đấu giữa Chu Phù cùng Miêu Trung Hiệp có vẻ thường thường nhàn nhạt không có gì đáng kể, không có thứ gì lôi cuốn hấp dẫn người khác.
Miêu Trung Hiệp cũng không có biểu hiện ra thực lực và quyết tâm khiêu chiến với Chu Phù, sau một hồi giằng co, liền không hề chần chừ chấp nhận thua trận.
Đến tận đây, cái cục diện như mộng ảo mà ngay cả Truân Trung Trì cũng không dám mơ tưởng đã hoàn toàn xuất hiện.
Hai kẻ cuối cùng xuất hiện trên trận chiến Chung kết thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm, không ngờ lại chính là hai gã đệ tử mà hắn đắc ý nhất, bọn họ thế nhưng lại mang đến cho hắn sự kinh hỉ tuyệt vời như thế!
Cục diện này, cho dù là những kẻ có sức tưởng tượng phong phú nhất, trước trận thi đấu bài danh của các Đệ tử Trung tâm, cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi chuyện này.
Thậm chí là trước vòng thi đấu bán kết, cũng không có kẻ nào có thể tin rằng lại xuất hiện một màn như thế này. Bởi vì, ưu thế của Vi Dực thực sự rất rõ ràng, mà quyền uy từ trước tới giờ của hắn, cũng đủ để cho kẻ khác không có bất kỳ một sự chờ mong nào đối với hắc mã Tần Vô Song này. Nhưng mà, cái cục diện mà không ai ngờ nổi từ khi trận thi đấu bắt đầu cho đến nay, cuối cùng đã xuất hiện. Con hắc mã Tần Vô Song vậy mà lại là con hắc mã cuối cùng.
Sự cạnh tranh giữa các thứ hạng ở phía sau trong mười hạng đầu, cũng diễn ra vô cùng phấn khích. Mà thu hoạch lớn nhất lại vẫn là nhất mạch Thanh Vân Điện. Nhị đệ tử Lữ Đằng và Tam đệ tử Giản Duệ trong môn hạ của Truân Trung Trì cũng đều chiến thắng, tranh nhau hai hạng thứ chín và thứ mười. Trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm lần này, nhất mạch Thanh Vân Điện lại chiếm được bốn vị trí, áp đảo trực tiếp nhất mạch Đại Điện chủ.
Nếu như chỉ là áp đảo về số lượng thôi thì cũng chẳng có gì. Nhưng mà lần này, Thanh Vân Điện vậy mà ngay cả cái hạng đầu tiên bao nhiêu năm qua của nhất mạch Đại Điện chủ, cũng trực tiếp đoạt đi, trực tiếp chiếm luôn hai vị trí đầu, Truân Trung Trì như mở cờ trong bụng, phần đắc ý này quả thật không thể dùng ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.
Mà tam vị Điện chủ khác cũng chỉ có thể trông thấy mà thèm thuồng, một bên vẫn không ngừng tìm cớ, cảm thấy Thanh Vân Điện lần này chẳng qua là khí vận tốt, nếu không quả quyết sẽ không có xuất hiện cục diện bị Thanh Vân Điện chiếm bốn trên mười danh ngạch như thế này.
Lấy Hồng Lệ của nhất mạch Đại Điện chủ mà nói, nếu không phải là cùng Tần Vô Song quyết đấu bị thương, hai hạng thứ chín và mười kia không thể nào không có mặt hắn. Tốt xấu gì Hồng Lệ cũng là tuyển thủ hạt giống xếp hạng thứ bảy của năm trước.
Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, thành tích của nhất mạch Thanh Vân Điện lần này đúng là đã rõ như ban ngày.
Không nói tới cái khác, chỉ nói về hai người xếp hạng đầu tiên này thôi, đã là lời nói thuyết phục nhất.
Dù rằng, sự thất bại của Vi Dực cũng không phải là ý nghĩa thực sự bị thua, nhưng bất luận thế nào, hắn không thế thắng qua Tần Vô Song, đó mới là sự thật.
Một đao mạnh nhất xuất ra, vẫn không thể làm Tần Vô Song có thương tổn gì, điều đó đã nói lên, Tần Vô Song cùng với Vi Dực đối mặt, kẻ đứng sừng sững không gục là Tần Vô Song, vẫn là Tần Vô Song.
Cái tên này, dường như đã trở thành truyền kỳ của Tinh La Điện, lại một lần nữa trở thành thần tượng của trên dưới Tinh La Điện.
Có thể làm cho cái vị trí Quán quân của trận thi đấu bài danh từ trước tới giờ luôn không thay đổi, đột nhiên xuất hiện biến hóa, chỉ điểm đơn giản này thôi cũng đủ để khiến cho hắn trở thành đối tượng bàn tán trên dưới của Tinh La Điện.
Vòng đấu cuối cùng, trận đấu cũng không cần phải rút thăm nữa.
Hai kẻ thắng ở vòng bán kết là Chu Phù và Tần Vô Song đều là đến từ Thanh Vân Điện.
Mà hai kẻ trong trận quyết đấu tranh hạng ba, hạng tư còn lại là Vi Dực cùng Miêu Trung Hiệp. Bởi vì Vi Dực đã tuyên bố công khai, từ bỏ trận đấu tranh đoạt hạng ba tư, bởi vậy thông qua ý kiến bàn bạc của năm vị Điện chủ, Miêu Trung Hiệp tự động xếp hạng ba, Vi Dực xếp hạng tư.
Đương nhiên sự bài danh này khiến cho Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ. Miêu Trung Hiệp còn mạnh hơn Vi Dực? Bài danh này xét thế nào cũng thấy có chút không thông suốt.
Nhưng một khi Đại Điện chủ Trác Bất Đàn đã tự mình mở miệng, quy củ của Tinh La Điện là như thế, người tự bỏ quyền lợi là thua, đây là tổ huấn không thay đổi từ bao đời nay, sự vướng mắc còn lại duy nhất chính là trận tranh đấu nội bộ của Thanh Vân Điện.
Rốt cuộc, trận chiến cuối cùng, Tần Vô Song lại đối mặt với chính sư tỷ nhất mạch của mình, đối mặt với tiêu điểm của tất cả các nam đệ tử của Tinh La Điện – Chu Phù. Hắn sẽ có biểu hiện như thế nào đây?
Là tiếp tục đột biến, áp đảo Chu Phù, giành lấy vị trí Quán quân? Hay là chủ động từ bỏ, nhường cho sư tỷ bổn môn? Kết cục vẫn luôn luôn có những sự dự liệu bất ngờ.