Mục lục
Khí Trùng Tinh Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Vân Nhiên mặc dù rất ít khi hỏi đến những sự vụ của Vấn Đỉnh Sơn, nhưng tất cả mọi người đều biết, Nhị Chưởng môn này không phải không có tư cách, mà là hắn đã đứng ngoài sự vụ của Vấn Đỉnh Sơn.
Hôm nay hắn tự mình mở miệng vàng ngọc ra, chẳng khác nào là kết luận chuyện này rồi.
Tôn giả Tri Hòe mặc dù trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng quyền uy của Nhị Chưởng môn, cũng không phải là thứ mà hắn dám khiêu chiến, cười khổ lắc lắc đầu, cũng không nói gì thêm.
Tần Trọng Dương và Tần Vân Nhiên, hai đại thủ lãnh, kỳ thực trước khi sự việc xảy ra đã nghĩ đến các loại cục diện, vì vậy, bọn họ cũng thương nghị dễ dàng.
Một khi xuất hiện các loại thanh âm khác thường, liền do Tần Vân Nhiên đứng ra giải quyết dứt khoát, tiêu trừ tất cả thanh âm nghi vấn. Không phải quyền uy của Tần Trọng Dương không đủ, mà là bản thân Tần Trọng Dương muốn xử lý những sự vụ này, nếu hắn ra mặt, ngược lại không hay.
Địa vị Tần Vân Nhiên siêu nhiên, nói một là một, hắn ra mặt, cho dù có người trong lòng hờn giận, quả quyết cũng không dám lên tiếng chống đối Tần Vân Nhiên.
- Vô Song, còn không cám ơn Nhị Chưởng môn xem trọng đi?
Tần Trọng Dương mỉm cười nói.
Tần Vô Song còn chưa biểu thị cái gì, Tần Vân Nhiên đã cười nói:
- Tiểu tử kia, cảm tạ gì chứ, miễn đi? Lần sau tới chỗ ta, uống với ta hai chén rượu là được rồi. Đừng có uống một chén đã say ngã rồi.
Trong lòng Tần Vô Song vừa động, vâng vâng dạ dạ, mỉm cười lui trở về vị trí ban đầu. Xem ra, Nhị Chưởng môn này quả nhiên là nhân vật hào kiệt xử lý công việc qua loa nhưng nhiều lúc lại rất cẩn thận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lời này của hắn nghe ra là nói uống rượu, nhưng ý tại ngôn ngoại, người thông minh có lẽ sẽ phân biệt được. Có tư cách uống rượu của Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên, đãi ngộ này, không phải ai cũng có thể hưởng thụ được.
Quả nhiên Tôn giả Tri Hòe nghe xong lời này, trong lòng lại là một trận chán nản. Mơ hồ cảm thấy, chuyện này đã vượt ra ngoài phạm vi khống chế của hắn.
Trước kia, Tần Vũ và Tôn giả Tri Hòe hắn, đều được tính là nhân vật cùng một thế hệ. Hơn nữa đều là người nổi bật trong số Đệ tử Trung tâm.
Hai người đều được đề danh là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, đồng thời liệt vào những người tuyển chọn có tư cách tiếp nhận tư cách Chưởng môn nhân. Mặc dù người được chọn có rất nhiều, nhưng sự cạnh tranh giữa Tần Vũ và Tri Hòe lúc đó, lại là tồn tại khắp nơi. Cũng chính vì phần cạnh tranh này, khiến hai bên đều so đo sức mạnh, vì thế khi Tần Vũ quyết đấu với người ta chịu trọng thương, sự gạt bỏ của Tri Hòe đối với Tần Vũ càng vô cùng rõ ràng.
Trên thực tế, Quan Hà mặc dù xa lánh Tần Vũ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là kẻ đồng lõa. Nhân vật trung tâm loại bỏ Tần Vũ, chính là Tôn giả Tri Hòe.
Nhưng người tính không bằng trời tính, mặc dù Tần Vũ đã bị hắn loại bỏ ra khỏi vòng cạnh tranh thành công, nhưng phát triển sau này của Tri Hòe hắn, tựa hồ cũng trở nên không trôi chảy. Cứ như vậy cho đến hiện tại, cũng chỉ có thể quanh quẩn ở vị trí cực hạn Tôn giả này.
Tiến vào Thần đạo cảnh giới, đã tựa hồ là không có khả năng, chứ đừng nói trở thành Chưởng môn thủ lãnh. Ngay cả trong đám Tôn giả, cũng không cách nào tiến vào vị trí ba người đứng đầu.
Vì vậy, khi Tần Vô Song với thân phận hậu nhân của Tần Vũ xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Tri Hòe chính là khiếp sợ, sau đó là khó chịu. Hắn tuyệt đối không hy vọng hậu nhân của Tần Vũ đắc thế ở Vấn Đỉnh Sơn, vì hắn cảm thấy đó là uy hiếp tiềm ẩn đối với vị trí của hắn.
Khi Tôn giả Tri Hòe đang tâm sự nặng nề, Tần Trọng Dương lại một lần nữa mở miệng:
- Chư vị, mấy ngày nay, ta cũng không ở trong sơn môn, mà tới Thiên Đế Môn. Các ngươi có biết, Thiên Đế Môn, đã xảy ra một chuyện đại sự chứ.
- Đại sự?
Rất nhiều người đều lộ ra biểu hiện nghi vấn.
- Đúng vậy, chuyện này không phải trò đùa. Nói ra, đối với Tần gia chúng ta có thể còn có lợi, nhưng rốt cuộc có phải là chuyện tốt hay không, thì chưa nói trước được.
Tần Trọng Dương nói:
- La Thiên Đạo Trường, bị người ta tố giác rồi.
- Tố giác La Thiên Đạo Trường?
- Tố giác bọn họ cái gì? La Thiên Đạo Trường làm chuyện gì không thể chấp nhận sao?
Tần Trọng Dương trầm giọng nói:
- Ân oán của La Thiên Đạo Trường và Tần Vô Song, chư vị dĩ nhiên đã biết. Nhưng Tần Vô Song sau lưng đã làm rất nhiều chuyện hi sinh và trả giá, chư vị có lẽ vẫn chưa biết. La Thiên Đạo Trường đầu tiên là rải lời đồn, mê hoặc tán tu của giới tán tu tới tiến công các quốc gia nhân loại, tiếp theo xấu hổ quá hóa giận, đệ tử của La Thiên Đạo Trường đích thân tới các quốc gia nhân loại, hủy diệt sư môn của Tần Vô Song ở các quốc gia nhân loại trong chốc lát, vì vậy, vừa rồi các ngươi hoài nghi nền tảng và thân phận của Tần Vô Song, điều này chỉ là lo lắng dư thừa. Lòng trung thành của Tần Vô Song với Tần gia, đã không cần bất cứ hoài nghi nào. Những hy sinh mà hắn đã làm, thậm chí còn nhiều hơn rất nhiều người đang ở đây.
- Tam Chưởng môn, lẽ nào tu luyện giả của các quốc gia nhân loại, chạy tới Thiên Đế Sơn tố cáo sao? Mấy trăm vạn dặm đường, bọn họ đi như thế nào đến đây chứ?
- Đúng vậy, khó tin quá.
Những người này đều đang sôi nổi nghị luận, hiển nhiên đều cảm thấy chuyện này có chút không thể tin được.
Tần Vô Song cũng cảm thấy kỳ quái, người của các quốc gia nhân loại tới tố cáo? Lẽ nào là đồng môn của Tinh La Điện? Có lẽ không phải. Đây căn bản không phải là kế hoạch của bọn họ trước khi sự việc xảy ra.
Trong biểu tình của Tần Trọng Dương, phảng phất cũng có nụ cười mấy phần cổ quái:
- Người cáo trạng này, các vị có nghĩ cũng không nghĩ ra được đâu.
Đến lúc này, mọi người càng thêm hiếu kỳ, ồn ào năn nỉ, để Tần Trọng Dương không thừa nước đục thả câu. Tần Trọng Dương lại phảng phất cố ý thừa nước đục thả câu, hỏi Tần Vô Song:
- Vô Song, ngươi có biết là ai không?
Trong lòng Tần Vô Song khẽ động, lẽ nào là cô ta?
Không biết tại sao, Tần Vô Song đột nhiên liền nghĩ tới Mộ Dung Nhạn, thiên kim tiểu thư hào phóng mà bướng bỉnh đó.
- Ha ha, xem ra Vô Song đoán được rồi. Chư vị, người cáo trạng đó, chính là thiên kim Mộ Dung Nhạn của Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu, Mộ Dung Thiên Cực.
Tần Trọng Dương nói đến đây, cũng cười lên.
Trong lòng Tần Vô Song chấn động, trong lòng lập tức nổi lên vô số cảm xúc. Một loại cảm động không rõ tên lan tràn trong lòng hắn. Hắn và Mộ Dung tiểu thư sau khi tách ra ở gần Chi Tế Sơn, liền cảm thấy Mộ Dung tiểu thư muốn đi xa, và khi ở Thiết Mộc Châu Thành, Tần Vô Song đã từng kêu hắc báo ám chỉ qua, để Mộ Dung Nhạn đi xa bay cao.
Không ngờ, Mộ Dung Nhạn lại có thể tiến vào Thiên Đế Sơn, trực tiếp tìm Thiên Đế Môn cáo trạng. Tần Vô Song lúc này cho dù ngu dốt thế nào, cũng biết Mộ Dung tiểu thư làm như vậy, không phải vì bản thân nàng, mà là vì Tần Vô Song hắn.
Hai người mặc dù kết giao không lâu, nhưng giữa âm luật của tiếng đàn, trong lòng hai người đã hình thành một sự câu thông ăn ý. Lúc này, đột nhiên nghe được tin tức kinh thiên này, tấm lụa mỏng trước mặt Tần Vô Song lập tức được vén lên.
Mộ Dung tiểu thư cao thượng như vậy, Tần Vô Song hắn nếu vẫn không có một chút phản ứng, vậy thì thật sự quá chậm chạp rồi.
Trong lòng rất nhiều cảm xúc cùng xuất hiện, trong nháy mắt thật sự giống như ngơ ngẩn tại chỗ.
Tần Trọng Dương cười nói:
- Mộ Dung tiểu thư này quả thật là nằm ngoài ý nghĩ của mọi người. Trước đây cô ta hủy hôn, không lấy La Đĩnh, đã khiến các giới của Hiên Viên Khâu đều cảm thấy vô cùng mới lạ rồi. Bây giờ, Mộ Dung tiểu thư lại có thể làm ra hành động chấn động như vậy. Ai cũng nói Mộ Dung tiểu thư hòa nhã, lịch sự, lại có hành động kinh người như vậy. Ha ha, quả nhiên là nữ nhân tài giỏi. Vô Song, ngươi nói có đúng không?
Tần Vô Song lúng ta lúng túng cười nói:
- Tính cách của Mộ Dung tiểu thư là ngoài mềm trong cứng, cực kỳ có chủ kiến.
Tần Trọng Dương lại nói:
- Nếu chỉ là một mình Mộ Dung Nhạn tới cáo trạng, nếu Thiên Đế Môn che chở cho La Thiên Đạo Trường, có thể còn ép xuống được. Nhưng lần này, còn có rất nhiều đại diện của giới tán tu, cũng ồn ào tới cáo trạng, mũi giáo đều vô cùng chuẩn xác nhắm vào La Thiên Đạo Trường.
- La Thiên Đạo Trường này cũng thật sự là bỉ ổi, lại có thể đánh mất tư thái, tới các quốc gia nhân loại lạm sát người vô tội. Tông môn rác rưởi như vậy, còn dám mơ ước vị trí của tám môn Thiên Đế Sơn, thật là hoang đường.
Tri Tùng trực tiếp bắt đầu phun nước miếng.
- Đáng đời bọn chúng xui xẻo. Đúng rồi, Tam Chưởng môn, Thiên Đế bệ hạ nói như thế nào?
Tần Trọng Dương mỉm cười nói:
- Thiên Đế bệ hạ cũng không tỏ thái độ chính xác, nhưng ta xem ý tứ của hắn, có lẽ là dự định nhân nhượng cho khỏi phiền. Hiện giờ La Thiên Đạo Trường lại gặp tai vạ lớn trọng đại như vậy, rất có khả năng, Thiên Đế bệ bạ sẽ vì vậy mà lợi dụng điều kiện có lợi để hành sự.
- Như vậy chẳng phải là không hợp quy củ sao? Lẽ nào La Thiên Đạo Trường phạm tội lớn như vậy, cũng không cần chịu trừng phạt? Nếu là như vậy, sau này ai không có việc gì đều có thể tới các quốc gia nhân loại chém giết. Tai nạn vạn năm trước, chỉ sợ lại tái diễn.
Tần Trọng Dương mỉm cười nói:
- Quyết định cụ thể như thế nào, ba ngày sau sẽ có kết quả. Ba ngày sau, tám môn Thiên Đế Sơn sẽ lại một lần nữa tập trung ở Thiên Đế Môn, tiến hành xét xử với La Thiên Đạo Trường. Vô Song, ngươi có hứng thú đi nghe một chút không?
Tần Vô Song nói:
- Cầu còn không được.
- Được một người cầu còn không được.
Tần Trọng Dương cười nói:
- Bất kể La Thiên Đạo Trường có chịu trừng phạt hay không, ngươi ở trước mặt bọn chúng đu đưa một chút, cũng đủ khiến bọn chúng tức chết rồi.
Tần Vân Nhiên đột nhiên mở miệng nói:
- Chư vị, mọi người nhất định không thể đem chuyện này trở thành tới nghe một trò náo nhiệt được. Ở đây có ngụ ý mà làm, các ngươi cần phải mở mang đầu óc mà suy nghĩ. Phán quyết lần này của Thiên Đế Môn với La Thiên Đạo Trường, quan trọng thế nào. Nếu bao che cho La Thiên Đạo Trường, đối với Tần gia chúng ta mà nói, tuyệt đối là một tín hiệu đáng được chú ý.
Tần Vô Song nghe xong lời này, cũng gật đầu mạnh mẽ, cảm thấy rất có đạo lý.
Tần Trọng Dương lại giảm sức ép cho mọi người:
- Đương nhiên, chúng ta cũng không cần đeo trên lưng gánh nặng trong lòng quá nặng, bất luận cục diện như thế nào, gia tộc Tần gia chúng ta, cũng sẽ không vì biến hóa của ngoại giới mà hỗn loạn trận tuyến.

Ba ngày sau, Tần Trọng Dương dẫn theo Tần Vô Song, hướng về phía Thiên Đế Môn mà đi.
Thiên Đế Môn hiện giờ, ở một góc đông nam của Thiên Đế Sơn. Phương vị đông nam này, chính là một góc vận khí tốt nhất, vì vậy Thiên Đế Môn liền nằm ở đây.
- Vô Song, bất luận phán quyết đối với La Thiên Đạo Trường như thế nào, ngươi cũng phải bình tĩnh, không được để cừu hận làm u mê đầu óc.
Tần Trọng Dương cẩn thận dặn dò nói.
Tần Vô Song nói:
- Tam Chưởng môn, xin yên tâm. Lòng ta sớm đã có chí nguyện, cho dù Thiên Đế Môn không ra phán quyết, những gì La Thiên Đạo Trường đã làm, ta cũng sẽ tính sổ với bọn chúng từng món một.
- Được, La Thiên Đạo Trường làm điều ngang ngược, chúng ta thay trời hành đạo, là điều đương nhiên.
Giữa lúc nói chuyện, đã tới được dưới chân Thiên Đế Môn. Vị trí của Tần Trọng Dương ở Thiên Đế Sơn rất cao, đương nhiên không có ai ngăn cản hắn.
Tiến vào Thiên Đế Sơn, đã có mấy thủ lãnh của các tông môn khác, chào hỏi Tần Trọng Dương, nhìn thấy Tần Vô Song, đều không kìm được hỏi thăm thân phận của Tần Vô Song.
Tần Trọng Dương che giấu, không phơi bày thân phận thật sự của Tần Vô Song. Tiến vào bên trong Thiên Đế Môn, có vẻ càng thêm náo nhiệt.
Toàn bộ kiến trúc bao la hùng vĩ vô cùng của Thiên Đế Môn, khiến Tần Vô Song giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm thấy bút tích này quả thực là vô cùng khéo léo, không thể nào so sánh được với khí thế xa hoa của nơi này.
Trên đường đi, thẳng đường mà tiến, không có ai ngăn cản, không bao lâu, đã tiến nhập và Chủ điện nghị sự. Rất nhiều thủ lãnh của tám môn Thiên Đế Sơn đều đã sẵn sàng ngồi chờ.
Đương nhiên, trong những người này bao gồm cả người của Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK