Triệu Hằng tiến lại hỏi:
- Tả Chưởng môn, sao vậy?
Tả Thiên Tứ nói:
- Vách núi trước mặt kia là lãnh thổ của Đế quốc Đại La phải không?
Triệu Hằng từng đến một lần nên đương nhiên biết, hắn gật đầu:
- Đúng vậy!
- Chúng ta đừng vội, sai hai con linh thú đi trước thám thính, gạt bỏ chướng ngại trên đường, chẳng may dọc đường có mai phục!
Tả Thiên Tứ dặn dò cẩn thận.
Trưởng lão quản lý linh thú gật đầu, vỗ tay một cái, hai con linh thú chạy ra, cẩn trọng dò xét mọi ngóc ngách.
Chỉ là, con linh thú này dù có nhanh nhạy thế nào cũng không thể ngờ mai phục không phải ở trên vách núi mà là ở dưới lòng đất. Còn về Bao Bao, đang ẩn mình trong bóng tối, lại không phải cái mà linh thú cấp Cao Linh Võ Cảnh có thể nắm bắt được. Hai con linh thú dò đến cuối đường mới phát ra tiếng kêu thể hiện không có uy hiếp gì.
Triệu Hằng cười:
- Tả Chưởng môn, ngài quả thật rất thận trọng. Nhưng mà Tinh La Điện lúc này e là đang ở nhà cố thủ, đâu có gan phục kích dọc đường? Ta lại hy vọng chúng phục kích, chúng ra khỏi nhà thì dễ đối phó hơn ít nhiều. Chỉ là với thực lực của chúng thì đâu thể…
- Tuy nói là vậy, nhưng cẩn thận chút cũng không thừa. Ở đây không có mai phục không có nghĩa là Tinh La Điện sẽ không phục kích! Đạo dùng binh, hư hư thực thực, nhất thiết phải tính đến bất cứ khả năng nào.
Nói rồi Tả Thiên Tứ thúc ngựa đi đầu:
- Đi thôi!
Triệu Hằng và Đao Hải Đường nhìn nhau, đều nâng cao mười hai phần tinh thần. Tả Chưởng môn cẩn thận như vậy, thì chúng đâu dám lơ là.
Ba vị Chưởng môn đi đầu mở đường, đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước. Qua vách núi này, tốc độ hành quân của chúng không hề nhanh. Đây là kiến thức thông thường, đi càng nhanh càng dễ bị phục kích, mà khi bị phục kích cũng không kịp phản ứng. Vì thế mà qua những nơi thế này chúng không cần nhanh, chỉ cần chắc.
Bỗng Tả Thiên Tứ dừng lại, mắt lóe lên tia sáng lạ, rồi hét nhẹ:
- Mọi người cẩn thận, có điều bất ổn!
Vừa dứt lời thì phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết:
- Á!
Tiếng kêu này cực kỳ chói tai, hơn nữa cũng rất đột ngột, dường như ngay sau lời nói của Tả Thiên Tứ.
Một Trưởng lão Cao Linh võ giả ngực bị thủng một lỗ, dường như bị thứ vũ khí sắc bén nào đó xuyên qua. Máu chảy đầm đìa, đan điền còn trực tiếp bị thôn phệ mất.
Thảm cảnh này khiến những người khác đều dựng đứng tóc gáy. Tất cả đều trưởng thành trong chém giết, có ai mà không giết trăm mạng người? Nhưng nhìn cảnh tượng máu me tuôn trào này, tim vẫn đập dồn dập!
Biến cố này quả thực diễn ra quá nhanh, chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy người đồng hành ngã vật ra chết!
Tả Thiên Tứ nhanh chóng nhảy tới nơi, chụp lấy thi thể quan sát, sắc mặt nặng nề nói:
- Có ai nhìn rõ chuyện gì không?
- Chúng tôi đang đi thì bỗng thấy Cửu Trưởng lão co giật một cái, rồi là tình cảnh này đây. Hình như có một tia sáng vụt lên từ dưới đất, tốc độ cực nhanh!
Tả Thiên Tứ hít vào một hơi khí lạnh, quay ra nhìn mặt đất. Con đường này rất đều là đá nham thạch rất chắc chắn, độn thổ ở chỗ này không dễ chút nào.
Ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất, chắc chắn không phải do cao thủ ở các quốc gia nhân loại làm. Nhân loại, dù là Linh Võ Đại viên mãn cũng không thể có thân thủ nhanh như vậy, có khả năng địa hành biến thái như vậy:
- Lẽ nào là linh thú?
Tả Thiên Tứ chau mày, hỏi Triệu Hằng:
- Triệu Phó Chưởng môn, hôm đó ở Tinh La Điện, ngươi có thấy linh thú nào lợi hại không?
Triệu Hằng lắc đầu dứt khoát:
- Từ đầu đến cuối chỉ có bốn gã Điện chủ, còn một vài đệ tử, ngoài ra không có bất cứ linh thú nào!
Tả Thiên Tứ trán nhăn tít:
- Vậy thì lạ thật! Lẽ nào Tinh La Điện còn có linh thú khác?
Triệu Hằng nói:
- Tinh La Điện trước nay luôn yếu nhất trong việc huấn luyện linh thú. Ngay Thiên Cơ Tông cũng không có bao nhiêu linh thú cấp Cao Linh Võ Cảnh. Tinh La Điện dù có đi nữa thì cũng không thể cắn chết Cửu Trưởng lão được.
Tả Thiên Tứ cũng không hiểu, nhìn xuống phía dưới, trầm tư:
- Lẽ nào là linh thú tu luyện ở nơi này?
Đao Hải Đường bỗng nói:
- Đại Điện chủ, con linh thú này tránh ba Linh Võ Đại viên mãn chúng ta, tập trung tấn công các Trưởng lão phía sau, có lẽ còn e dè ba chúng ta. Chi bằng chúng ta chỉnh đội ngũ một chút. Tả Chưởng môn đi đầu mở đường, ta và Triệu Hằng Phó Chưởng môn phụ trách phía sau, vậy được không?
Tả Thiên Tứ gật đầu nói:
- Được, đợi khi qua khỏi đây rồi tính tiếp. Nơi này không thể coi thường!
Hắn bề ngoài có vẻ trấn tĩnh nhưng trong lòng thì có phần hoang mang. Ra quân chưa làm gì đã chết một Trưởng lão Cao Linh Võ Cảnh. Đây là một sự đả kích to lớn với Cửu Cung Phái. Dù là về thực lực hay sĩ khí đều gặp trở ngại không nhỏ.
Hắn liền cổ vũ:
- Mọi người không cần phải lo lắng. Tinh La Điện không có bản lĩnh huấn luyện được linh thú lợi hại vậy đâu. Đây chắc chắn chỉ là không may thôi. Qua khỏi con đường này chúng ta sẽ phân tích tình hình!
Đi được vài bước Tả Thiên Tứ bỗng nói:
- Mọi người rút ngắn khoảng cách, không gian quá rộng dễ bị kẻ địch đánh lén. Con đường này không dài lắm, tính ra chỉ cần một chút thời gian thôi.
Tả Thiên Tứ đang nói thì phía dưới vách núi vang lên một tiếng gầm:
- Grào!
Tiếng gầm này làm rung chuyển cả núi rừng. Tả Thiên Tứ nói:
- Mọi người bình tĩnh, con linh thú này đang cảnh cáo chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi lãnh địa của nó!
Tiểu Trúc còn chưa nói xong thì lại "grào" một tiếng, tiếng vọng còn dữ dội hơn lần trước.
Đây đương nhiên là ý của Tần Vô Song, hắn bảo Tử Điện Phần Diệm Thú cố ý hạ thấp linh lực gầm một tiếng khiến Cửu Cung Phái nghi thần nghi quỷ.
Quan trọng nhất là tiếng gầm này đã thu hút sự chú ý của Cửu Cung Phái, tạo cơ hội cho Bao Bao.
Sắc mặt Tả Thiên Tứ thay đổi, đến bên vách núi triển khai linh lực, dùng thần thức thám thính phía dưới. Hành động này cũng là để cảnh cáo linh thú kia.
Tả Thiên Tứ đang vận khí thì đằng sau bỗng…
Uỳnh!
Lại một Trưởng lão nữa ngã ra, máu tràn lênh láng. Lần này vẫn là ngực bị phanh ra, đan điền như bị thứ gì đó cắn mất. Tả Thiên Tứ vừa kinh ngạc vừa giận dữ quay lại kiểm tra. Lần này hắn không thể che giấu được nộ hỏa nữa.
Nếu nói lần đầu tiên là bị tập kích thì còn có thể hiểu. Còn lần này, khi tất cả đều rất tập trung mà cũng bị tập kích, thật sự không thể không nổi giận!
Đây căn bản chính là đang thị uy với Tả Thiên Tứ hắn, giết liên tiếp hai Trưởng lão Cao Linh Võ Cảnh ngay trước mũi hắn!
Tả Thiên Tứ vuốt đôi mắt chưa nhắm của vị Trưởng lão đó nói:
- Thất Trưởng lão, bản tọa thề, nhất định sẽ cho ngươi nhắm mắt!
Nói rối hắn ngửa mặt gầm lên một tiếng, linh lực toàn thân bùng phát, từng hồi âm thanh vang vọng cả Ưng Kích Nhai.
Đến cảnh giới Linh Võ Đại viên mãn như Tả Thiên Tứ, gần như đã đến trạng thái đỉnh cao nhất rồi, chỉ đợi đột phá Hư Võ Cảnh nữa thôi. Vì thế mà tiếng gầm này có thể nói là khiến cả trời đất ảm đạm đi ba phần. Cả vách núi như rung chuyển dữ dội, đất trời lắc lư, bụi đá bay tứ tán.
- Triệu, Đao nhị vị Phó Chưởng môn, yểm hộ mọi người ra khỏi đây!
Tả Thiên Tứ rõ ràng đã cực kỳ giận dữ, vừa nói vừa biến ra một cây chiến đao màu đỏ máu vung lên lấp loáng, ba đạo đao quang xoẹt xoẹt xoẹt chém về phía sơn đạo.
Con đường đá nham thạch bị chém thành vô số rãnh sâu. Vừa đi Tả Thiên Tứ vừa vung đao chém, cả con đường bị hắn chém cho tan tành.
Dưới đao thế mạnh mẽ đó, Bao Bao cũng không dám liều mạng, chui trở về phía sau, trao đổi với Tần Vô Song. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tần Vô Song gật đầu:
- Được, ngươi đi thông báo cho Đại Điện chủ và sư phụ, kết thúc việc phục kích ở vách núi, đổi địa điểm khác!
Bao Bao hớn hở nhận lệnh, nó thật sự rất hả hê với hai cái đan điền của hai gã Trưởng lão Cao Linh võ giả mà nó vừa nuốt.
Cuối cùng cũng đi hết con đường kinh hoàng. Đến nơi rộng rãi, Cửu Cung Phái mới thở phào. Con đường không đến mười dặm này không ngờ lại kinh hoàng đến thế. Trước khi xuất phát có ai ngờ trong mười dặm mà chết đến hai vị Trưởng lão?
Tả Thiên Tứ quan sát xung quanh, truyền lệnh:
- Tiếp tục tiến lên phía trước, sau một trăm dặm tìm nơi rộng rãi hạ trại nghỉ ngơi!
Đoàn người trải qua biến cố này rõ ràng đã có chút thay đổi về suy nghĩ. Khí thế tất thắng trước đó nay đã yếu hơn. Ai ai cũng ý thức được rằng Tinh La Điện là một khúc xương rắn, chứ không dễ xử như tưởng tượng.
Tả Thiên Tứ biết điều đó, tuy có phần lo lắng nhưng không biểu hiện ra. Hắn biết lúc này mọi người có chút dao động cũng dễ hiểu.
Muốn bù đắp lại tình hình này chỉ có giết địch, chỉ có đến Tinh La Điện, đại khai sát giới, hiến tế bằng tính mạng của Điện chủ Tinh La Điện thì mới lấy lại được sĩ khí!
Đao Hải Đường tiến lại chỗ Tả Thiên Tứ:
- Tả Chưởng môn, việc lần này có phần kỳ lạ. Theo ta đoán phải có ít nhất hai con linh thú. Nếu không, giây trước còn gầm phía dưới vách núi, giây sau nó đã có thể lên sát thương người rồi sao?
Tả Thiên Tứ gục gặc:
- Lẽ nào là loại linh thú con đực và con cái cùng tu luyện?
Đúng lúc đó Triệu Hằng bỗng quát lên:
- Kẻ nào?
Trong khu rừng bên cạnh vang lên một tràng cười lạnh lẽo, lướt qua nhẹ như gió rồi tan biến. Triệu Hằng tay cầm trường thương, vỗ nhẹ một con linh thú:
- Đi nào!
Một người một thú đuổi theo, nhưng Tả Thiên Tứ lại gọi lại:
- Triệu Phó Chưởng môn, đứng lại!
Triệu Hằng ngạc nhiên quay lại:
- Tả Chưởng môn, có địch, lẽ nào không đuổi theo?
Tả Thiên Tứ lắc đầu, sắc mặt tối lại:
- Không đuổi!
Triệu Hằng không hiểu:
- Tại sao? Đây là Đế quốc Đại La không phải Đế quốc Thiên Hành, cũng chẳng phải Đế quốc Cửu Ô!