- Tám người các huynh chia làm hai đội bốn người, trấn giữ hai bên. Chỉ cần đảm bảo chặn không cho kẻ đó chạy ra là được.
Rồi ra hiệu mắt với Vi Dực.
- Vi sư huynh, huynh ở một bên chi viện cho đệ, tùy cơ hành sự.
Vi Dực nghe Tần Vô Song dặn dò là biết hắn có ý định muốn giết chết kẻ đó. Không chút do dự, Vi Dực gật đầu:
- Được, ta sẽ chi viện cho sư đệ! Kẻ này là một trong những hung thủ chính của thảm án ở trấn Tử Vân, hôm nay bất luận thế nào cũng phải chặt được thủ cấp của hắn xuống!
- Là hắn làm sao?
Ánh mắt Tần Vô Song tóe lửa:
- Vậy thì hôm nay không chặt được cái đầu chó của hắn tuyệt đối không lui!
Gã áo bào xám cười lớn:
- Tiểu tử ngu ngốc, ta muốn xem xem ngươi nhẫn nại được bao lâu, mạnh miệng lắm!
Hắn không hổ là cao nhân, đối mặt với trùng trùng lớp lớp bao vây như vậy mà không chút sợ hãi, nhìn Vi Dực lạnh lùng:
- Tiểu tử ngươi giết linh thú khế ước của ta, đúng là đáng chết! Ta phải giết ngươi trước rồi xử những tên khác sau!
Nói rồi cây đại thương lại tấn công về phía Vi Dực.
Trước đây Vi Dực chủ động nhận trách nhiệm giết Phong Lang, Tần Vô Song vừa nghe là hiểu vấn đề trong đó, hắn cười lạnh:
- Mắt ngươi mọc trong quần thật đấy hả? Rõ ràng là ta đã giết con sói hoang đó, sao giờ lại tính nợ lên đầu Vi sư huynh?
Gã áo bào xám nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song, rõ ràng là đang muốn xem Tần Vô Song nói hật hay giả.
Ngoài mặt Tần Vô Song cười cợt nhưng trong lòng đang rất cảnh giác. Hắn biết gã áo bào xám này có thể tấn công Vi Dực đến mức huynh ấy không có cơ hội trả đòn, cảnh giới linh lực của hắn chắc chắn cao hơn Vi Dực và Tần Vô Song hắn.
Có điều, Tần Vô Song không giống Vi Dực, sở trường của hắn là phòng thủ phản kích, công thủ của hắn cân đối hơn Vi Dực. Do đó để hắn đối kháng với gã áo bào xám, Vi Dực sư huynh ở bên ngoài tùy cơ trợ giúp, dùng Thiên Tuyệt Tam Đao thi triển tấn công sẽ có sức uy hiếp với tên kia hơn.
- Tiểu Phong quả thực là do ngươi giết?
Gã áo bào xám trầm giọng hỏi.
- Ta không chỉ giết nó mà còn rạch bụng nó lấy nội đan, rồi lột da nó. Loại ác thú điên cuồng đó, một đao giết chết thì quá nhẹ nhàng! Làm sao có thể ăn nói được với những oan hồn vô tội ở trấn Tử Vân?
Gã áo bào xám giận dữ đến tím mặt. Bỗng hắn nhếch mép nói với cái giọng kỳ quái:
- Nếu đã vậy thì ngươi bồi táng với Tiểu Phong đi!
Dứt lời, thanh trường thương xông tới!
Xoẹt! Trong không trung, một đường thương tựa như con rồng màu tím đang lao tới!
- Đúng lúc lắm!
Tần Vô Song khẽ mỉm cười, thân hình hơi dịch sang trái, Tử Dương Kiếm vung lên.
Viu!
Kiếm khí, kiếm khí màu đỏ như một chùm lửa ngưng tụ lại thành một đạo kiếm quang chém xuống phía hông gã áo bào xám. Chiêu kiếm này Tần Vô Song đã dựa vào sự vận hành của kinh mạch rút ra linh lực có Hỏa thuộc tính. Uy lực của chiêu này hoàn toàn khác biệt với khi hắn còn là Sơ Linh võ giả. Nhìn có vẻ như ra chiêu rất tùy ý nhưng lại vô cùng độc địa, nhằm vào cạnh sườn gã áo bào xám kia.
Khí thế của cây thương như cầu vồng nhưng gã áo bào xám lại thấy sức mạnh của mình như đấm phải làn gió vậy. Đối phương chỉ hơi nghiêng người là tránh được, mức độ kỳ lạ của thân pháp đó quả thực hắn chưa từng thấy bao giờ.
Với chiêu kiếm này của đối phương, nói đến sức mạnh tấn công không bằng đòn thương của hắn nhưng lại có thể tấn công nhân lúc hắn ra đòn nên không phòng bị, như vậy thì sự khác biệt về sức mạnh tinh thần không chênh lệch là bao. Vừa ra tay là gã áo bào xám có thể biết kẻ trước mặt mình khó nhằn hơn gã trước nhiều.
Vi Dực nhìn sự phòng ngự của Tần Vô Song trong lòng cũng có chút hối hận:
- Phòng ngự của Tần sư đệ quả nhiên không tầm thường, đặc biệt là thân pháp của đệ ấy. Mới nhìn thì chẳng có gì thần diệu, nhưng chỉ một động tác nhẹ nhàng vậy thôi lại có thể làm triệt tiêu hoàn toàn đòn công kích mạnh mẽ của đối phương. Cái này cũng giống như đấm vào bị bông, nhìn có vẻ không có tổn thương gì đến người tấn công nhưng thời gian dài sẽ dẫn đến nóng nảy…
Nghĩ đến đây, Vi Dực kết hợp thêm với trận chiến giữa mình và Tần Vô Song thì càng không thể tha thứ cho mình. Lúc này hắn mới hiểu, thất bại khi đó của hắn không đơn giản chỉ là vì bị Tần Vô Song lợi dụng nhược điểm trong tính cách, cũng không phải thất bại về tính cách. Về phương diện thực chiến, Tần Vô Song sư đệ đúng là có điểm hơn hắn. Chỉ nhìn khả năng phòng ngự thôi là có thể khiến một sư huynh lên cảnh giới Trung Linh võ giả đã hai, ba năm cũng phải khâm phục.
Gã áo bào xám kia không thể không lách người tránh kiếm, vì cây thương đang ở phía trước, không kịp thu về chặn kiếm, cứ thế xông lên cũng không thể, vậy thì chỉ còn cách lách người mà tránh thôi.
Chỉ là như thế thì bất giác chiến cục đã bị Tần Vô Song khống chế. Khác với đám đệ tử kia của Tinh La Điện, gã áo bào xám này căn bản chưa từng thấy Tần Vô Song ra tay, hắn không nắm được phương thức chiến đấu của Tần Vô Song. Căn bản không biết Tần Vô Song là một cao thủ nắm bắt tiết tấu nổi tiếng, đặc biệt sở trường về khống chế tiết tấu. Sự khống chế tiết tấu này không chỉ là tiết tấu của bản thân Tần Vô Song bất định mà hắn còn biết cách phá hỏng tiết tấu của đối phương.
Dù là Triệu Mục Chi hay Vi Dực đều đã chịu thiệt thòi dưới tay Tần Vô Song về phương diện này. Do đó thấy Tần Vô Song và gã áo bào xám vừa ra tay đã có cục diện như vậy trong lòng cũng mừng thầm. Cứ với tình hình này thì dù có là thực lực cao hơn cũng đừng mong thắng được Tần Vô Song.
Vừa tránh đòn, gã áo bào xám lại ra tay, lần này hắn đâm liên tiếp mười lăm mười sáu nhát thương, hơn chục nhát thương này dường như hắn hoàn thành chỉ trong khoảnh khắc.
Cát bụi xung quanh nổi lên, theo sự dẫn dắt của cây thương, tạo thành hình một chiếc vòi rồng lao về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song vẫn thản nhiên không vội vàng, cơ thể như chiếc thuyền đơn độc trong cơn sóng dữ dội, nhìn qua dường như rất nguy hiểm nhưng lại rất ngoan cường, không khuất phục, di chuyển theo con sóng. Thân hình gã áo bào xám biến thành hai, hai biến bốn, bốn biến tám…
Không ngừng biến ra tàn ảnh, trường thương trong tay như con rắn phun nọc cũng đang tấn công điên cuồng, sức tấn công lập tức trở nên như vũ bão, tấn công tới tấp không có một khe hở.
Sức công kích này khhiến Vi Dực luôn thấy tự hào về tốc độ tấn công của mình cũng phải tái mặt, thầm lo lắng cho Tần Vô Song:
- Nếu gã áo bào xám kia mà dùng chiêu này đối phó với mình ngay từ đầu thì mình có thể chống đỡ được bao lâu?
Vi Dực không dám nghĩ tiếp, lắc lắc đầu xua đi tạp niệm, không nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức tập trung chuẩn bị cho trạng thái đỉnh phong của làn sóng linh lực tiếp theo. Chỉ cần nó đến là hắn phải lập tức xuất đệ nhất thức Thiên Tuyệt Tam Đao. Thanh danh, tốt xấu, thể diện… tất cả chỉ là phù vân. Trước mặt cường giả, trước mặt tên ác ma giết người này, Vi Dực căn bản không hao phí tâm lực cho những thứ vô vị đó. Hắn chỉ biết, hắn không chết thì mười gã đệ tử của Tinh La Điện thi hành nhiệm vụ lần này sẽ vô cùng nguy hiểm! Hắn không chết thì hàng vạn oan hồn vô tội của trấn Tử Vân vĩnh viễn không được an nghỉ.
Không cần phải dùng bất cứ cái đại nghĩa nào tô son trát phấn, cũng không cần bất cứ động lực nào thúc giục, ý nghĩ của Vi Dực lúc này hoàn toàn giống với Tần Vô Song, đó chính là phải tiêu diệt kẻ thù cường hãn này đi! Dù là lấy hai đánh một, dù là nhiều đánh một thì hắn cũng không hối tiếc.
Tần Vô Song lúc này cũng đang trải qua trận chiến khó khăn nhất từ khi xuất đạo đến nay, cũng là trận chiến đầu tiên khi hắn trở thành Trung Linh võ giả.
Sức tấn công của kẻ kia quả thật hơn cả Vi Dực sư huynh, nhưng Tần Vô Song hắn lẽ nào lại là kẻ kiến thức nông cạn, dù đối phương có công kích cuồng bạo thế nào thì hắn cũng như con cá trơn bóng tìm được khe hở mà chuồn ra, tìm được con đường duy nhất trong hàng ngàn vạn nguy hiểm.
Thế công của gã áo bào xám càng mạnh, gió bão càng thổi vù vù, bốn bề cát, đá bay tứ tung. Trong bầu trời mịt mù đó, Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song lại vung lên!
Tiếng kim loại vang lên, linh lực Hỏa thuộc tính của hắn kết hợp vẽ ra một đạo hỏa quang, đem theo một kình lực xuyên qua màn đen hắc ám chém xuống trán gã áo bào xám.
Cùng lúc đó, Vi Dực ở bên ngoài cũng thấy cơ hội, khí thế toàn thân dâng cao, Thiền Dực Đao giương cao phát sáng chói lòa, cùng với cả cơ thể hóa thành một đạo kim quang, người đao hợp nhất chém xuống gã áo bào xám!
Chuẩn bị lâu như vậy cuối cùng cũng có cơ hội tấn công, tạo thành gọng kìm hai bên trái phải, đây là một chiêu thức mà hai bên đã kết hợp rất hoàn hảo. Kiếm của Tần Vô Song chém liên tiếp không ngừng nghỉ "xoẹt xoẹt xoẹt". Nguồn: http://truyenfull.vn
Gã áo bào xám quả thật lợi hại, đối mặt với sự tấn công như vũ bão, với sự hợp kích của hai đại Trung Linh võ giả, thân hình hắn bỗng đột ngột dừng lại, người cùng thương tạo thành một thể cùng chuyển động xoáy ốc, như vậy sức đâm của nó sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Dưới mặt đất, cát bụi bay mịt mù, gã áo bào xám giống như con chuột nhanh chóng đào xuống đất, chỉ chớp mắt đã hoàn toàn chui xuống dưới.
Kiếm Tần Vô Song vẫn chém liên tiếp, nhưng tốc độ của gã áo bào xám không hề chậm lại, ngày một tiến sâu hơn. Chỉ một lát đã vào lút đầu trong mặt đất. Đứng cách đó chỉ vài trượng, nhưng linh thức mạnh mẽ của Tần Vô Song lại không thể cảm ứng được linh lực của gã áo bào xám. Tần Vô Song cảm thấy bất an, bỗng hét lên:
- Mọi người mau tản ra!
Rồi nói tiếp:
- Vi sư huuynh, chúng ta chiến đấu, để họ lui đi trước!
Tám người còn lại không biết tại sao lại thế, nhưng gã áo bào xám bỗng biến mất khiến họ thấy mơ hồ.
- Đừng chần chừ nữa, lui nhanh đi, tìm cây nào cao nhất mà trèo lên!
Tần Vô Song vừa nói vừa quan sát tìm kiếm bất cứ động tĩnh nào.