Ba luồng kiếm hoa này, thi triển vô cùng đẹp mắt, góc độ xảo quyệt, tình thế khéo léo, vậy mà có thể phá vỡ khí lưu tiên ảnh hình thành khắp bầu trời, đủ thấy người này trong phương diện kiếm đạo có tài nghệ không tầm thường.
Tần Vô Song đương nhiên sẽ không bị ba luồng kiếm hoa này đánh trúng, sợi roi hình rắn mãnh liệt vung lên, còn đáng sợ hơn một con mãnh thú, nhất thời nuốt chửng ba luồng hoa kiếm vào trong. Khí lưu cuộn lên, liền biến mất rất sạch sẽ.
- Dùng kiếm sao?
Tần Vô Song điểm đầu ngón chân xuống đất, lướt mấy bước về phía sau, thu sợi roi hình rắn lại, cất giấu bên hông, đột nhiên thò tay ra sau lưng, rút thanh Tử Dương Kiếm ra.
- Thanh kiếm này, tên là Tử Dương, hôm nay ta vừa mới có. Rút ra nhờ các hạ thử kiếm, thế nào hả?
Khẩu khí của Tần Vô Song uy nghiêm đáng sợ, thanh Tử Dương Kiếm trong tay, chỉ có kiếm quyết, nhất thời khí phách tự sinh. Mơ hồ liền có một loại khí phách nhất đại Tông sư.
Kiếm kỹ, Tần Vô Song kiếp trước đã nghiên cứu vô số tinh túy, thế nhưng ở kiếp này mặc dù thỉnh thoảng có cảm ngộ, nhưng thật sự dùng để đối địch thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng lần đầu tiên này, cũng không phải là lần đầu tiên về mặt ý nghĩa gà mờ thật sự.
Một người một kiếm, phảng phất có ý nguyện cũ từ trước, phảng phất số mệnh đã định trước là phải gặp nhau. Tần Vô Song có kiếm trong tay, vô số kiếm ý của kiếp trước nhất thời ùn ùn kéo đến. Vô số kiếm kỹ đỉnh cao bất phàm đều không ngừng xuất hiện trong đầu hắn: Độc Cô Cửu Kiếm, Thái Cực Kiếm, Đạt Ma Kiếm Pháp…
Số 8 thấy Tần Vô Song tự cao như vậy, hôm nay kiếm mới tới tay mà dám dùng để đối chiến với hắn, trong lòng không khỏi có chút tức giận, nhưng từ lúc hắn khai chiến đến nay, về mặt khí thế hoàn toàn bị đối phương nắm giữ quyền chủ động.
Lúc này đối phương rõ ràng không có thừa dịp truy kích, rõ ràng nửa đường lại thay đổi vũ khí. Điều này đối với hắn mà nói, lại là một chuyện tốt, lập tức cười lạnh nói:
- Hôm nay kiếm mới tới tay, mà lại dùng để đối địch, lòng tự tin của các hạ, thật là mạnh mẽ đến mức không bình thường.
- Ha ha, không phải lòng tự tin của ta mạnh, mà là đối thủ của ta quá yếu mà thôi!
Tiếng cười của Tần Vô Song vừa dứt, đột nhiên hấp ta hấp tấp đâm ra một kiếm. Một kiếm này rất bình thường, nhiều lắm chỉ có thể xem là đúng quy củ, căn bản không có bất cứ trình độ kiếm đạo nào đáng nói.
Nhưng chính là một kiếm hấp tấp này cũng khiến Số 8 đó cả kinh. Khí lưu từ mũi kiếm đâm ra, thật giống như một luồng bức xạ nhiệt cuồn cuộn xông tới, còn chưa tới gần trước mặt đã khiến hắn cảm thấy một luồng khí cực nóng khó mà chịu đựng được đập vào mặt mà đến.
Một kiếm này chính là một kiếm mang tính thăm dò của Tần Vô Song, vừa đúng với ý cảnh "Vô chiêu thắng hữu chiêu", nhìn tựa như vô chiêu, tựa hồ sau lưng đòn kiếm này, mơ hồ có khả năng vô số biến chiêu.
Nếu đối phương vừa tiếp nhận chiêu này, vậy thì tiếp theo sẽ kéo dài miên man, chiêu số sẽ dồn dập kéo đến, khiến hắn chống đỡ không xuể, nhất thời không có cách nào thoát thân.
Chỉ là Số 8 đó lại vô cùng linh mẫn, hắn thấy một kiếm này của Tần Vô Song hoàn toàn không bình thường. Biết rõ có sự đánh lừa, căn bản không tiếp, mà là liên tiếp lui mấy bước. Thân kiếm rung lên, thân như du long, nhanh chóng lướt về phía Tần Vô Song, vút lên cao khuấy động, liên tiếp đâm ra từng luồng kiếm quang, hướng về phía vị trí chỗ hiểm của Tần Vô Song mà giáng xuống.
- Hừ!
Số 8 hừ lạnh một tiếng, mỗi một đòn kiếm đâm ra, trong miệng cũng không dừng lại, nói:
- Thanh kiếm này của ta, đã từng đánh bại không dưới mười tên Tiên Thiên, ngươi, cũng sẽ không ngoại lệ!
Nói xong, thân hình vụt ẩn vụt hiện, không có một khắc nào dừng lại. Phối hợp với thân pháp, kiếm thế nhanh tuyệt luân, ra tay cực nhanh, tựa hồ khiến những người đứng xem không cách nào nhìn rõ tốc độ xuất kiếm của hắn.
Tần Vô Song vừa thấy trận thế này của hắn, biết là định lấy tốc độ giành phần thắng, dùng kiếm tốc độ nhanh để chiến thắng!
- So tốc độ sao?
Trong lòng Tần Vô Song khẽ cười:
- Từ khi xuất đạo đến nay, so tốc độ, ta chưa từng thua ai! Tên này xem ra rất tự cao về tốc độ, vậy ta sẽ đánh bại hắn về tốc độ!
Tần Vô Song cũng không chậm trễ, Tử Dương Kiếm ở tay, cũng không vội công kích, mà chỉ không ngừng quấn quanh Số 8. Cùng với công kích của đối phương, không ngừng di chuyển bước chân.
Lăng Vân Tiên Bộ về mặt tốc độ tuyệt đối, nhìn thế nào cũng không thể không kinh người. Sự biến hóa và xê dịch trong phạm vi nhỏ của hắn, tràn đầy quỷ dị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Loại tốc độ quỷ dị này, khiến Tần Vô Song có vẻ giống như quỷ mị về mặt tốc độ, căn bản khiến người ta không cách nào đoán được. Cứ như vậy, người quan chiến dưới đài đương nhiên là thán phục không ngớt.
Kiếm pháp của Số 8 quả nhiên là nhanh, nhưng thân pháp của Số 6 còn nhanh hơn. Không những nhanh mà còn quái, quái đến mức bọn họ căn bản không cách nào phán đoán được bước tiếp theo của hắn sẽ đi đến đâu.
- Người này là quái tài chui ra từ đâu vậy?
Số 8 công kích một lát, trong lòng cũng có chút nôn nóng. Trước đây hắn đã từng giao thủ với rất nhiều đệ tử Tiên Thiên, nhưng từ trước đến giờ chưa từng gặp một kẻ nào khó chơi giống như người ở trước mặt bây giờ.
Khi công kích, thế như hổ điên, khí thế kinh người. Khi phòng ngự, cũng vô cùng chặt chẽ, căn bản không tìm được bất cứ lỗ hổng nào.
Cao thủ như vậy, lẽ ra phải là một nhân vật rất nổi tiếng trong những người trẻ tuổi đời thứ nhất của Tinh La Điện mới đúng, tại sao từ trước đến nay chưa từng nghe qua, Tinh La Điện lại có một nhân vật yêu nghiệt như vậy sao?
Lẽ nào, người này là đệ tử Tiên Thiên mới xuất hiện gần đây nhất?
Bên ngoài doanh địa, vẻ mặt của Vi Dực vẫn bình thản như trước, nhưng sự giật mình trong lòng hiển nhiên đã tăng thêm so với lúc trước rất nhiều. Hắn thật sự không ngờ rằng, sư đệ trẻ tuổi vừa mới thăng cấp này, lại có thể lợi hại như vậy, bất kể là thân pháp cũng tốt, kinh nghiệm đối chiến cũng giỏi, căn bản đều không giống với một tay mới. Hoàn toàn không nhìn ra bất cứ non nớt nào, nếu có chỉ là khí phách già dặn, dễ dàng vượt qua mọi trở ngại.
- Vi sư huynh!
Thanh âm của Chu Phù đột nhiên vang lên.
- Muốn hỏi ta có cảm khái giống sư muội không à?
Vi Dực mỉm cười hỏi.
- Tiểu muội muốn thu hồi lại câu nói trước đó!
Trên mặt Chu Phù mang theo nụ cười có mấy phần khoái trá.
- Ồ? Chu sư muội hôm nay nói rất nhiều câu, không biết cụ thể là chỉ câu nào?
- Chính là câu nói lúc ở bên ngoài trước đó, liên quan đến chuyện Quán quân sẽ rơi vào tay người nào, ta nói Vi sư huynh có khả năng dự đoán trước!
Chu Phù cười tủm tỉm nói.
- Ồ?
Vi Dực cười khanh khách:
- Lẽ nào Chu sư muội lại có nhận thức mới?
- Tin rằng Vi sư huynh cũng có thể nhìn ra, Số 8 đó, nhất định thất bại là chuyện không phải nghi ngờ!
Chu Phù nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, đôi mắt thanh tú nhìn chằm chằm vào Vi Dực, phảng phất như muốn quan sát biểu tình của hắn khi nghe câu nói này.
Vi Dực cũng thản nhiên cười:
- Đối chiến Tiên Thiên, biến đổi trong nháy mắt, lúc này sợ rằng vẫn còn sớm để kết luận?
Kỳ thực Vi Dực làm sao không nhìn ra được tình cảnh của Số 8? Nhìn qua, xác thực là tiến công, nhưng không thể chiếm cứ chủ động. Thân pháp của đối phương rõ ràng không tìm ra sơ hở gì. Tiếp tục tiêu hao như vậy, một bên tấn công lâu không có kết qua, tất nhiên sẽ thấp thỏm nóng nảy. Nếu không thể áp chế được tâm tính nóng nảy, kiếm ý nhất định sẽ mất đi cân bằng, khiến đối thủ thừa dịp mà tấn công!
Nhãn quang của Chu Phù, đương nhiên có thể nhìn ra điểm này. Còn Vi Dực, bất luận là nhãn quang hay là thủ đoạn, đều hơn Chu Phù một bậc, đương nhiên không thể nào không nhìn ra.
Quả nhiên, Số 8 đó tấn công một hồi lâu vẫn chưa có kết quả, về tâm thái đã hơi có chút biến hóa, linh lực lại một lần nữa thôi động, quần áo tung bay, đột nhiên thân pháp lại biến hóa.
Về tốc độ lại một lần nữa nhanh hơn, trong nháy mắt, bóng người lay động trên Lôi đài không ngừng xuất ra một loạt tàn ảnh, phảng phất trong nháy mắt, Số 8 sinh ra hơn mấy trăm phân thân vậy, không ngừng công kích về phía Tần Vô Song.
Kiếm quang tung hoành, đâm vào hư không, tạo ra những tiếng loạn hưởng "ba ba ba ba".
Lúc này, dưới Lôi đài, tất cả mọi người tựa hồ đã nín thở, bọn họ biết, chiến đấu đánh tới phần giằng co như vậy đã cách thời điểm phân ra thắng bại không còn xa nữa.
Đặc biệt là Nghiêm Phong, hai tay nắm chặt. Trong nháy mắt khi Tần Vô Song rút Tử Dương Kiếm ra, hắn đã nhận ra, tựa hồ bật thốt kêu lên "hay", cũng may hắn còn cố kiềm chế, không thất thố quá mức, nhưng đã lộ vẻ vui mừng trên khuôn mặt.
- Tần sư huynh, cố gắng chịu đựng!
Nghiêm Phong hung hăng bóp chặt hai tay. Kiếm pháp của Số 8 đó thực sự rất nhanh, hơn nữa thân pháp phối hợp cũng hoàn toàn là cảm giác không chê vào đâu được. Nếu đổi lại là một số võ giả Hậu Thiên bọn hắn lên, sợ rằng lên hai mươi giây đã bị giết chết rồi.
Quá nhanh, nhanh đến mức những người đứng xem như bọn họ đều không nhìn rõ. Vậy thì tình cảnh của người đương cục còn gian nan như thế nào.
- Số 8 này, đại khái đã đến cảnh giới "nhân kiếm hợp nhất". Kiếm này trong tay hắn, không có gì khác biệt với cánh tay, quá nhanh, quá thành thạo!
Trong đám người phát ra tiếng tán thưởng tấm tắc, một số người vốn xem trọng Tần Vô Song, lúc này cũng không kìm được ý niệm phát sinh dao động, cảm thấy dưới tốc độ kiếm nhanh như vậy, Số 6 muốn toàn thân rút lui căn bản là không thể!
Nhưng mà, thế giới của Tiên Thiên, há lại để những Hậu Thiên võ giả như bọn họ có thể phỏng đoán sao?
Trong mắt bọn họ không có khả năng, trong thế giới Tiên Thiên, chỗ nào cũng có thể!
Tần Vô Song rất khoái chí, kiếm chiêu này, xác thực là nhanh, nhưng cũng chỉ là tiêu chuẩn của Phong Lôi Đao thôi. Luận về nhanh, có lẽ nhanh hơn Phong Lôi Đao một chút, nhưng luận về tàn nhẫn, luận về sát phạt chi khí, thì chưa chắc có thể thắng được Lệ Vô Kỵ!
Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song đột nhiên lay động, thân hình đột nhiên cuộn lại, giống như tạo thành một cơn lốc xoáy, Tử Dương Kiếm trong tay cũng xoay chuyển theo, hình thành một khối không khí vừa công kích lại vừa phòng thủ, giống như một viên đạn pháo, trực tiếp hướng thẳng đến.
Hắn đã hoàn toàn nhìn thấu kiếm ý của Số 8. Nhìn thấu kiếm ý, vậy thì tất cả tốc độ kiếm cực nhanh của đối phương cũng chỉ là một cách che mắt. Chỉ cần tránh những nhát kiếm chí mạng nhất, tất cả hư kiếm khác căn bản chính là những động tác võ thuật đẹp mắt bổ trợ cho sự uy hiếp.
Đinh đương!
Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song hướng về phía trước, nhanh tuyệt luân.
Một kiếm này, chuẩn xác, trực tiếp, không có bất cứ sai sót gì. Trực tiếp trúng đích, Số 8 khó khăn lắm mới giữ được thân thể đứng vững.
Thân kiếm mắc lại, tất cả kiếm thế nhất thời mất đi ý nghĩa, trọng điểm của so đấu, nhất thời thành đối kháng đấu võ Linh lực.
Tần Vô Song liên tiếp thúc giục ba lần, Tử Dương Kiếm xuất ra tiếng kiếm kêu "ong ong" chói tai, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", thân kiếm giống như nước mùa thu của Số 8, quang mang nhất thời tối sầm. Chỗ ảm đạm nhất thời xuất hiện một lỗ hổng giống như răng cưa cưa qua!
Va chạm của kiếm và kiếm, Tử Dương Kiếm, toàn thắng!
Tần Vô Song ha ha cười to:
- Kiếm pháp của ngươi, ta đã lĩnh giáo rồi, bây giờ hãy nhận thức một chút kiếm trong ngón tay của ta!
Nói xong, đem Tử Dương Kiếm cắm vào sau lưng, hai tay múa may, đầu ngón tay lập tức điểm ra, ngón cái thực hiện đồng bộ, hai luồng Thiếu Thương Kiếm dâng lên mà ra, giống như song long hí châu, một phải một trái, mang theo hai luồng Thực kiếm nồng đậm, đâm thẳng tới.
Số 8 kia không ngờ rằng, ngón tay của Tần Vô Song lại có thể phun ra công kích giống như kiếm mang. Vội vàng quay kiếm về đón đỡ, nhưng chống đỡ này cũng chỉ có thể ngăn cản một lúc.
Kiếm thế của Tần Vô Song hình thành, Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm kiếm ý mãnh liệt, kiếm khí tung hoành, theo động tác múa may của ngón tay không ngừng phun ra, các loại kiếm thế dồn dập kéo đến, phảng phất giống như hạt mưa, đổ ập xuống bắn tới.
Luồng kiếm thế này có thể so với viên đạn, căn bản không phải thứ Số 8 lúc này có thể ngăn cản, chỉ chống đỡ được ba bốn cái, liền bị một đòn Trung Xung Kiếm trúng bả vai, nhất thời bắn thủng một lỗ lớn, máu chảy không ngừng!