Cái tên Tần Vô Song mấy tháng nay có thể nói là vô cùng nổi tiếng, được Nhị Điện chủ Tinh La Điện thu nhận làm môn đệ, làm cho Bách Việt Quốc được thăng lên là Công quốc Thượng phẩm.
Cái tên này, ở xa như Đại Tấn Quốc cũng biết đến. Nhưng tin Tần Vô Song là Tiên Thiên cường giả thì bị phía Tinh La Điện chặn lại, không cho truyền ra ngoài.
- Dịch Trần Tử huynh?
Hai Võ Thánh hộ quốc Đại Tấn Quốc lần lượt chào hỏi.
- Quả nhiên nhị vị đến sớm hơn lão phu.
Dịch Trần Tử đáp lại.
Võ Thánh hoàng bào Đại Tấn Quốc thở dài nói:
- Đến sớm cũng không ích gì, nói ra thật xấu hổ, chúng tôi không thể ngăn cản cậu thanh niên này, Dịch Trần Tử huynh ra tay, có lẽ mới ngăn cản được.
Võ Thánh hắc bào khác của Đại Tấn Quốc nhíu mày, con mắt lóe lên tia xảo trá, đột nhiên nói:
- Dịch Trần Tử huynh, cậu thiếu niên này khoa trương, nói đã từng giao chiến với Dịch Trần Tử huynh, ép đại quân Tây Sở Quốc huynh phải rút quân ở biên cảnh Tử Diễm Lĩnh Bách Việt Quốc. Hai huynh đệ tôi nghĩ hắn đang khoác lác nên không tin!
Dịch Trần Tử không nghe thì không sao, vừa nghe xong không khỏi có chút phẫn nộ. Lòng nghĩ hai người này thật không hiểu chuyện, cũng không biết là ngốc thật hay giả ngốc, cũng phải giữ thể diện cho người khác chứ. Hai người này lại nhắc đến chuyện người khác không muốn nhắc đến!
Trận chiến Thiên Vân Quan ở biên cảnh Tử Diễm Lĩnh là nỗi nhục mà Dịch Trần Tử không muốn nhớ lại nhất, không muốn người ta nhắc đến nhất. Tuy ông ta không bại, không thua Tần Vô Song, nhưng dù thế nào cũng đã thỏa hiệp rồi, thỏa hiệp với một thiếu niên.
Dưới Đại La Quốc Sĩ Lệnh của Tần Vô Song, ông ta không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thỏa hiệp lui binh.
Lần này đến cũng không muốn dùng sức, mà muốn thương lượng, ở giữa giảng hòa.
Nghe những lời của Võ Thánh hắc bào, Dịch Trần Tử trầm ngâm nói:
- Cậu thanh niên này không hề nói khoác, ở ngoài Thiên Vân Quan, lão phu không thể thắng nổi hắn, trận đó, chúng ta ngang sức!
Tần Vô Song chỉ lạnh lùng cười, không nói gì, hắn muốn biết hôm nay Dịch Trần Tử có thái độ gì, nghe Dịch Trần Tử nói, lại thấy khâm phục sự thẳng thắn của ông ta.
Ít nhất, Võ Thánh Đệ nhất trong các Công quốc cũng không che giấu khuyết điểm, không che đậy thất bại của mình. Khí độ này cao hơn một bậc so với hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc.
Hắn cảm nhận rất rõ ánh mắt của hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc có chút khác thường.
- Tần Vô Song, lão phu đến lần này, thứ nhất là để nói tiếng xin lỗi về việc lần trước, thứ hai là hi vọng có thể đứng giữa giảng hòa. Đại Ngô Quốc chủ động gây sự với quý quốc đã phả trả giá đắt, nếu cho họ ba mươi năm thì họ cũng không thể hồi phục nguyên khí. Bách Việt Quốc có thiên tài như Vô Song Hầu, sau này sẽ là đệ nhất trong các Công quốc, Đại Ngô Quốc chắc chắn sẽ không thể uy hiếp Bách Việt Quốc lần nữa. Theo lão phu thấy, chỉ cần Vô Song Hầu giơ cao tay mở cho họ một con đường sống, bắt Đại Ngô Quốc nhượng đất đai, hàng năm tiến cống Bách Việt Quốc, chắc chắn không phải là vấn đề, hà tất phải ra tay như vậy?
- Muốn ta dừng tay?
Tần Vô Song hỏi.
Dịch Trần Tử thở dài nói:
- Lão phu chỉ vì Đại Ngô Quốc mà khuyên một câu, còn quyền quyết định thuộc về Vô Song Hầu.
Đại Ngô Quốc đã bị Tần Vô Song giết nhiều như vậy, tinh anh mười người thì mất sáu, bảy người, nguyên khí tổn hại nghiêm trọng, mấy chục năm sau cũng không thể uy hiếp được Bách Việt Quốc. Những điều này là sự thật, cơn tức giận của Tần Vô Song cũng đã lên đến cực điểm.
Nhưng tất nhiên, cơn tức giận của Tần Vô Song vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, cơn giận còn sót lại không đơn thuần chỉ vì Đại Ngô Quốc.
Suy nghĩ một lát, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Dịch Trần Tử, muốn ta dừng tay, cũng không phải là không thể. Ta có ba điều kiện, các vị có hứng thú nghe không?
Dịch Trần Tử thấy hắn nói có điều kiện, trầm ngâm nói:
- Cứ nói!
Tần Vô Song liếc nhìn hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc, sắc mặt họ không được tự nhiên, nói:
- Việc này không liên quan nhiều đến Đại Tấn Quốc ta, nếu các ngươi chịu giảng hòa thì chúng ta sẽ ở giữa làm chứng, còn về nội dung và điều kiện hòa giải chúng ta không có ý kiến.
- Được!
Tần Vô Song gật đầu.
- Điều kiện thứ nhất, Đại Ngô Quốc phải nhượng lại một phần lãnh thổ coi như bồi thường thiệt hại cho Bách Việt Quốc. Trong ba mươi năm, Đại Ngô Quốc hàng năm phải tiến cống Bách Việt Quốc bao nhiêu do Hoàng đế Bách Việt Quốc quyết định.
Điều kiện này đối với bọn người Dịch Trần Tử mà nói thì không có vấn đề gì. Dù sao phải nhượng đất, bồi thường là Đại Ngô Quốc, họ không thấy tiếc.
- Điều kiện thứ nhất nên là như vậy, lão phu xin thay mặt đồng ý.
Tần Vô Song lạnh lùng cười, điều kiện này đúng như hắn nghĩ không bị đối phương phản đối. Điều kiện thứ hai có khó hơn một chút.
- Điều kiện thứ hai, Hoàng đế của những nước tham gia xâm lược Bách Việt Quốc lần này phải đích thân đến xin lỗi Bách Việt Quốc, và phải bái tế mười ngày trước linh vị Võ Thánh hộ quốc Bách Việt Quốc ta. Tân Hoàng đế của Đại Ngô Quốc và Hoàng đế Tây Sở Quốc cũng phải đi!
Dịch Trần Tử mặt hơi biến sắc, điều kiện này có phần làm khó ông ta.
Muốn Hoàng đế Tây Sở Quốc đến Tây Sở Quốc bái tế, đây là sự đả kích lớn đối với sự uy nghiêm quốc gia Tây Sở Quốc, ông ta không thể dễ dàng đồng ý.
- Tần Vô Song, Tây Sở Quốc ta tuy đã từng xuất binh, nhưng chưa giao đấu với quý quốc, việc này, lão phu không thể đồng ý.
Tần Vô Song xùy nhẹ một tiếng:
- Tần Vô Song cũng không mong Võ Thánh đại nhân vui vẻ đồng ý. Việc này, đồng ý hay không do Võ Thánh đại nhân quyết định, truy cứu trách nhiệm hay không thì lại là việc của ta.
Nói đến đây, khẩu khí Tần Vô Song vô cùng lạnh lùng:
- Điều kiện thứ hai đã không được đồng ý, vậy cũng không cần nói đến điều kiện thứ ba nữa. Chư vị, núi cao còn đó, sông vẫn còn chảy, sẽ có ngày tương ngộ, ta chỉ muốn nhắc nhở các vị, máu của Võ Thánh hộ quốc Bách Việt Quốc ta sẽ không chảy vô ích, bất kỳ ai tham gia việc này đừng nghĩ mình vô can, những ai không tham gia việc này, nếu lo chuyện bao đồng thì cũng có tội.
Khẩu khí Tần Vô Song đấy khí phách, dường như trong mắt hắn, bốn cường giả linh võ Tiên Thiên chỉ như một hạt cát, không đáng nói đến.
Dịch Trần Tử hơi lo lắng, từ thái độ và khẩu khí của Tần Vô Song có thể hiểu, hai ba câu nói không thể làm tiêu tan cơn phẫn nộ của Tần Vô Song. Cơn tức giận ẩn trong khẩu khí và sức bùng nổ ấp ủ từ lâu, một khi phát ra, sức tàn phá sẽ vô cùng đáng sợ.
Hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc sau khi xác định thân phận của Tần Vô Song, đã không còn thái độ ngạo mạn như lúc đầu, mà bắt đầu nghĩ đến sự được mất của Đại Tấn Quốc.
Việc xâm lược Bách Việt Quốc lần này, tuy Đại Tấn Quốc bị Đại Ngô Quốc dụ dỗ, nhưng dù sao cũng không tham gia, nói ra vẫn là người ngoài cuộc. Nếu tham gia thì không phải là tự rước họa vào thân sao? Nếu chỉ là Tiên Thiên cường giả Bách Việt Quốc bình thường, coi như lợi hại, họ hợp sức cũng có thể giết được.
Nhưng cậu thanh niên này, lại không phải là người họ có thể giết, là đệ tử quan môn của Nhị Điện chủ Tinh La Điện, là người được bồi dưỡng làm lớp kế thừa của Nhị Điện chủ, e rằng chỉ nhổ cái lông chân cũng đủ làm cả quốc gia họ khốn đốn.
Chuyện thị phi như vậy sao lại dính vào, lúng ta lúng túng, trống ngực đập dồn dập, họ quyết định, không tham dự vào việc này, cũng không hỏi đến việc này.
Bất luận sau này Đại Ngô Quốc gặp tai ương thế nào, bất luận Bách Việt Quốc cường mạnh thế nào, họ quyết định đóng cửa tự bảo vệ mình.
Nếu không, gặp phải tai họa như vậy, lo chuyện bao đồng cũng có tội, thật là không đáng.
Tần Vô Song đang muốn rời đi ngay lập tức, hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc thấy thần sắc bất lương của hắn, Võ Thánh hoàng bào vội nói:
- Vô Song Hầu, việc này chúng tôi quyết định rút lui, không tham gia vào việc này nữa. Đại Ngô Quốc đã từng dụ dỗ Đại Tấn Quốc ta tấn công Bách Việt Quốc, Đại Tấn Quốc ta chưa đồng ý, từ chối thẳng thừng. Việc này không có chút liên quan nào đến Đại Tấn Quốc. Vô Song Hầu đã không chấp nhận chúng tôi giảng hòa, vậy chúng tôi lưu lại đây cũng không có ý nghĩa gì, xin cáo từ về nước.
Tần Vô Song lạnh lùng nói:
- Lúc trước, các ngài không phải là nói liên minh ba nước hợp lực thảo phạt Bách Việt Quốc sao?
Võ Thánh hoàng bào lúng túng nói:
- Chỉ là một câu nói đùa, xin Vô Song Hầu đừng để ý, với thanh danh địa vị của Vô Song Hầu, chúng tôi lại không biết tự lượng sức mình, cáo từ cáo từ, xin Vô Song Hầu khoan dung.
Võ Thánh hoàng bào của Đại Tấn Quốc cũng phản ứng rất nhanh, trong thời gian ngắn đã đưa ra lựa chọn khôn ngoan nhất. Tỏ ra mềm mỏng trước mặt nhân vật như Tần Vô Song cũng không phải là mất mặt, nhưng nếu giả vờ trước mặt Tần Vô Song, Đại Tấn Quốc có thể bị cuốn vào chuyện thị phi này. Mềm mỏng có thể được bình an muôn đời.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Nếu đã như vậy, Đại Tấn Quốc ngài muốn đứng ngoài cuộc, không hỏi đến nữa phải không?
Dịch Trần Tử trong lòng lo lắng, biết rõ đây là âm mưu thủ đoạn của Tần Vô Song, nhưng lại lực bất tòng tâm, nhìn phản ứng của hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc thì càng hiểu ra, tất cả đều e ngại Tinh La Điện.
- Tuyệt đối không tham gia, xin Tần Vô Song yên tâm!
Nói xong, hai người chắp tay rồi đi luôn.
Thấy hai Võ Thánh Đại Ngô Quốc như vậy, Dịch Trần Tử cũng không nói gì, trầm giọng nói:
- Tần Vô Song, ngươi tuổi còn trẻ nhưng thật cao tay!
Tần Vô Song lạnh lùng nói:
- Dịch Trần Tử, ta cũng không tiếp chuyện ông nữa, hai Võ Thánh Ba Thục Quốc lúc này còn chưa nghĩ thông, ta phải đi khuyên họ, nếu họ không tức thời, thì phải nhắc lại cho họ nhớ vài chuyện.
Dịch Trần Tử cười như mếu, hai Võ Thánh Ba Thục Quốc không chừng cũng là phiên bản của hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc, Võ Thánh hộ quốc Đại Tấn Quốc rút lui, nhạy cảm như họ chắc không thể không hiểu tình hình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này là lúc Bách Việt Quốc tức giận nhất, ai muốn đối diện với cơn tức giận của đệ tử Tinh La Điện? Huống hồ, đệ tử này lại là đệ tử quan môn của Nhị Điện chủ Tinh La Điện.