- Lão trượng, hữu lễ rồi.
Lão hán Lục Cân đúng là đang thở vắn than dài, cảm thấy trấn Bình Nguyên đời sau không bằng đời trước, để người ta ức hiếp, vô cùng uất ức, nhìn thấy có người xa lạ chào hỏi, uể oải liếc nhìn Tần Vô Song, thấy người thanh niên này ăn mặc bình thường, thuận miệng trả lời một câu.
- Lão công công, hỏi ngươi một chút.
Bao Bao thấy lão hán Lục Cân không dừng cước bộ, cười ha ha tiến đến trước mặt lão hán, chặn đường phía trước.
Lão hán Lục Cân có chút hờn giận:
- Tiểu hậu sinh từ đâu tới, không hiểu quy củ như vậy. Chặn đường lão hán ta làm cái gì?
- Lão trượng, ta muốn hỏi thăm ngươi một chút, nơi này có phải là trấn Bình Nguyên không?
- Là trấn Bình Nguyên!
Lão hán Lục Cân tức giận ứng lại một câu.
- Vậy lão trượng có từng nghe nói, trấn Bình Nguyên này, mấy trăm năm trước, từng xuất hiện một cặp huynh đệ, tên là Tần Vũ và Tần Tường không?
Tần Vô Song lại hỏi.
Lão hán Lục Cân vốn đang phờ phạc, nghe thấy hai từ "Tần Vũ" và "Tần Tường" chui vào lỗ tai, nhất thời giống như đánh tiết gà vậy, khắp người đều hưng phấn trở lại.
- Đúng đúng đúng, người thanh niên, sao ngươi lại biết? Ngươi từ Vấn Đỉnh Sơn tới sao? Có quan hệ gì với hai huynh đệ Tần gia đó?
Một chuỗi các câu hỏi, giống như đạn bắn, không ngừng ba ba bắn ra.
Lão hán này, từ nhỏ đã nghe tổ tông kể về lịch sử vinh quang của Tần Vũ và Tần Tường, cả cuộc đời sống đến chừng này tuổi, chuyện chính sự chưa từng làm qua, lạc thú và sở thích lớn nhất, chính là tuyên dương lịch sử của hai huynh đệ này. Cũng chính là nói, cả đời đến giây phút cuối cùng, thuần túy sống trong lịch sử.
Lúc này không dễ thấy được một người ở xứ sở khác hỏi thăm về hai huynh đệ này, đương nhiên là vui mừng quá đỗi, chỉ hận không thể kéo Tần Vô Song lại nói chuyện ba ngày ba đêm.
Tần Vô Song thật ra bị sự đột nhiên chuyển biến thái độ của lão hán này làm cho ngây người.
Lão hán Lục Cân tự nhiên, mặt mày hớn hở nói:
- Ngươi muốn hỏi thăm về hai huynh đệ bọn họ, tìm ta là đúng rồi. Toàn bộ trấn Bình Nguyên này, cho dù là người nhà của bọn họ, cũng chưa chắc hiểu biết nhiều hơn ta. Ta đã nghiên cứu về bọn họ vài thập niên rồi. Về phương diện này, tuyệt đối là chuyên gia.
Tựa hồ sợ Tần Vô Song không tin, lão hán Lục Cân căn bản không để cho Tần Vô Song mở miệng, lại nói:
- Hai huynh đệ bọn họ, Tần Tường lớn hơn một chút, Tần Vũ nhỏ hơn một chút. Phụ thân của bọn họ, tổng cộng sinh bốn người con trai, năm người con gái. Hiện giờ, ở trấn Bình Nguyên, con cháu hương khói còn lại của hai huynh đệ bọn họ, vẫn là nhân vật đầu lĩnh của trấn Bình Nguyên. Còn có…
Tần Vô Song vội vàng xua xua tay, tạm dừng sự nhiệt tình dào dạt của lão hán:
- Lão trượng, nếu ngươi có thể nói cho ta, địa chỉ chỗ ở trước kia của bọn họ là nơi nào, vãn bối cảm kích vô cùng.
Lão hán Lục Cân tinh thần hưng phấn, quét sạch xu thế suy sụp trước đó:
- Việc này lại càng dễ, ta dẫn các ngươi đi. Ra khỏi trấn này, đi về phía tây khoảng sáu mươi dặm, có một Ngân Nguyệt Hồ, bên hồ có một tòa đại sơn trang, chính là địa bàn của Tần gia trấn Bình Nguyên. Hai huynh đệ bọn họ, chính là lớn lên bên cạnh Ngân Nguyệt Hồ, cũng trở thành nhân vật tinh anh của Tổng bộ Tần gia.
- Đi về phía tây sáu mươi dặm sao? Lão trượng xác định chứ?
Tần Vô Song hỏi.
Lão hán Lục Cân nóng nảy, cảm thấy vấn đề này quả thực chính là sỉ nhục đối với chuyên gia như hắn, vội nói:
- Không sai, ta quá hiểu về gia tộc bọn họ! Đã nói với ngươi rồi, ở phương diện này, ta là chuyên gia! Già…
Tần Vô Song khẽ mỉm cười, chắp chắp tay:
- Đa tạ lão trượng.
Nói xong, thân mình nhoáng cái, mang theo Bao Bao và Cô Đơn biến mất trong hư không. Sáu mươi dặm đường, vậy thì quá gần. Nháy mắt đã hạ xuống nơi.
Lão hán Lục Cân xoa xoa mắt, có chút khó tin nhìn xung quanh, người này sao có thể đột nhiên biến mất chứ?
- Quái lạ, quái lạ.
Lão hán Lục Cân nói thầm, trong ánh mắt đục ngầu, đột nhiên bắn ra một vẻ kinh ngạc vui mừng, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ thật sự là tinh anh của Vấn Đỉnh Sơn đến đây? Bằng không đi hỏi thăm chuyện này làm gì chứ? Thật tốt quá, xem ra Tổng bộ Tần gia của Vấn Đỉnh Sơn, không quên trấn Bình Nguyên này đã từng có cống hiến với Tổng bộ Tần gia!
Lão hán Lục Cân kích động không thôi, hai bàn tay khô héo, nắm chặt lấy nhau, nói với hư không:
- Lão thiên gia, cầu xin ngươi hãy che chở cho trấn Bình Nguyên chúng ta, hãy xuất ra mấy thiên tài giống như huynh đệ Tần Vũ, Tần Tường! Nếu có thể, Lục Cân ta tình nguyện mất chút tuổi thọ để đánh đổi.
Ông trời đương nhiên không nghe thấy cầu nguyện của hắn, nhưng bọn Tần Vô Song lại nghe thấy.
Bao Bao mỉm cười nói:
- Lão nhân này thật là biết đùa. Lão Đại, xem ra lúc trước chúng ta đã lo lắng uổng công rồi. Tổ tiên của ngươi, ở trấn Bình Nguyên vẫn rất có danh tiếng.
Tần Vô Song nói:
- Điều này cũng có thể lý giải, một tiểu trấn, có thể xuất ra được mấy nhân vật tài giỏi chứ, cho dù qua mấy trăm năm, được người ta nhớ thương cũng là chuyện bình thường.
Giữa lúc nói, đã đến được bên Ngân Nguyệt Hồ.
Ngân Nguyệt Hồ này, từ trên cao nhìn xuống, quả nhiên là giống như trăng khuyết mới cong bảy tám phần, giống như minh châu vậy, khảm nạm phía tây của trấn Bình Nguyên, quả nhiên là vẻ đẹp của tạo hóa, là nơi địa linh nhân kiệt.
Ngân Nguyệt Hồ mặc dù chỉ có độ rộng không đến trăm dặm, nhưng xung quanh Ngân Nguyệt Hồ, khắp nơi lại là cảnh xuân tươi đẹp, một vùng bừng bừng sức sống.
Một tòa đại trang viên, lên xuống ở ven Ngân Nguyệt Hồ, khiến minh châu bên cạnh, càng có chút tô vẻ.
Ba người Tần Vô Song, tới phía trước trang viên này, mỗi bước chân đạp lên một khối thạch điêu của Tần gia, một một đám cỏ, phảng phất đều có thể nghe thấy tiếng bước chân tổ tông đi qua đây, loại tiết tấu vô cùng quen thuộc.
- Kỳ quái, trang viên này, người cũng quá ít ỏi?
Bao Bao thì thầm nói.
Tần Vô Song cũng phát hiện ra vấn đề này, cho dù đệ tử trong tộc đều ra ngoài tu luyện, thì chí ít cũng phải có một bộ phận trông nhà hộ viện chứ?
Nhưng hắn lại không nhận thấy có bao nhiêu người đang ở trong trang viên này, loại tình huống này, cho dù là ở các quốc gia nhân loại cũng rất ít khi xuất hiện, một gia tộc to lớn, làm sao đến nỗi một chút thường thức đều không có? Không sợ hang ổ bị người khác tấn công sao?
Việc khiến bọn họ cảm thấy buồn cười là, cho đến khi đi đến cửa trang viên, vẫn không có ai đi ra ngăn cản, cho đến khi bọn họ tiến vào bên trong, mới bị gác cổng ngăn lại.
Hỏi lai lịch của bọn họ, Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Chúng ta tới đây, là muốn thăm hỏi Tộc trưởng Tần gia trấn Bình Nguyên.
- Tộc trưởng không ở trong tộc.
- Vậy tùy tiện gặp một Trưởng lão cũng được.
Tần Vô Song thối lui một bước hỏi.
- Cũng không có!
Người gác cổng đó có vẻ cũng rất dứt khoát.
- Vậy cũng phải có một người có thể nói là cấp trên chứ?
Bao Bao có chút buồn bực hỏi.
- Có thể nói là cấp trên, đều tới khu mỏ tinh thạch rồi. Hiện tại ai ở lại trong tộc, sẽ bị người ta mắng là nhu nhược.
Người gác cổng trái lại rất thành thật:
- Nếu các ngươi là khách tới tìm Tộc trưởng, vậy phải đến lúc khác rồi. Bây giờ trong tộc cũng không có tâm tư di xử lý những chuyện khác.
- Tại sao?
Tần Vô Song có chút hồ nghi:
- Ở lại trong tộc sẽ bị mắng là người nhu nhược? Lẽ nào các ngươi không sợ bị kẻ thù tận diệt sao?
Người gác cổng bất đắc dĩ nói:
- Vậy thì thế nào? Cho dù là tận diệt, cũng không có cách nào. Nếu khu mỏ tinh thạch không còn, trấn Bình Nguyên cũng chẳng khác nào không còn. Gia tộc bị người ta tiêu diệt, còn hơn toàn bộ địa bàn bị người ta thôn tính.
Địa bàn? Khu mỏ tinh thạch? Lẽ nào lại là tranh giành lợi ích? Xem ra thiên hạ thật sự không có bất cứ chốn cực lạc nào, nơi có người thì sẽ có giang hồ, nơi có giang hồ, thì sẽ có mâu thuẫn tranh đấu.
- Khu mỏ tinh thạch ở đâu?
Tần Vô Song nhàn nhạt hỏi.
Người gác cổng chỉ về phía nam:
- Đi thẳng về phía nam, năm sáu trăm dặm đường. Ta chưa từng đến đó, nên chỉ biết chỗ như vậy thôi.
- Lão Đại, chúng ta sẽ không tới khu mỏ tinh thạch đó chứ?
Bao Bao cười khổ nói.
Tần Vô Song nói:
- Ngươi sẽ không lười đến mức năm sáu trăm dặm đường cũng không muốn đi chứ? Vậy ngươi ở lại chỗ này được rồi.
Bao Bao vội vàng khoát tay:
- Không không, ta đi, ta đi không được sao?
Người gác cổng nhìn ba người quái lạ này, không kìm được hỏi:
- Ba vị, rút cuộc các ngươi là người thế nào? Nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống châu quận gần đây.
Bao Bao đắc ý dào dạt nói:
- Chúng ta vừa từ Vấn Đỉnh Sơn tới. Tộc trưởng của các ngươi cũng thật là, khách quý đến đây, cũng không nghênh đón một chút. Vậy cũng không nói làm gì, đằng này đã đến cửa nhà rồi, còn không có người ở nhà.
Người gác cổng giật mình kinh hãi:
- Vấn… Vấn Đỉnh Sơn? Các ngươi là anh hùng của Tổng bộ Tần gia sao?
- Anh hùng?
Tần Vô Song cười khổ:
- Tại sao lại gọi là anh hùng?
- Đương nhiên là anh hùng rồi, không có người của Tổng bộ Tần gia Vấn Đỉnh Sơn các ngươi, làm sao có cục diện yên ổn của toàn bộ Tần gia chúng ta chứ. Đó đều là cục diện ổn định do người của Tổng bộ Tần gia dùng máu tươi và sinh mệnh đánh đổi.
Bao Bao cười nói:
- Ngươi thật là hồ đồ.
Tần Vô Song suy nghĩ, đột nhiên hỏi:
- Hiện giờ, vai vế cao nhất của Tần gia trấn Bình Nguyên là người nào? Cách hai huynh đệ Tần Vũ và Tần Tường bao nhiêu đời?
Đây đều là chuyện đã trôi qua mấy trăm năm, thật sự luận về vai vế. Tần gia trấn Đông Lâm đến đời Tần Vô Song, cũng là truyền thừa mười mấy hai mươi mấy đời rồi.
Vậy thì trấn Bình Nguyên, có lẽ cũng không sai biệt có mười mấy đời rồi. Chỉ có điều, Tần gia của trấn Bình Nguyên, hiển nhiên cũng là gia tộc tu luyện, hơn nữa nhìn trận thế này, phát triển khẳng định là mạnh hơn Tần gia trấn Đông Lâm rất nhiều, có lẽ trong tộc nói không chừng cũng có một số lão nhân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Người gác cổng đó lắp bắp nói:
- Tần Tường và Tần Vũ, các ngươi quen biết hai vị tổ tiên này sao?
- Này, là chúng ta hỏi ngươi, sao ngươi lại hỏi ngược lại chúng ta?
Người gác cổng đó cười khổ nói:
- Lão tổ tông của trấn Bình Nguyên chúng ta, căn bản không có cách thế hệ với hai vị tổ tiên Tần Vũ và Tần Tường, bọn họ là ngang hàng.
- Ngang hàng?
Tần Vô Song cả kinh.
- Đúng vậy, phụ thân của hai vị tổ tiên Tần Tường và Tần Vũ, sinh được bốn người con trai. Hai người bọn họ là Lão Đại và Lão Nhị, phía dưới còn có Lão Tam, Lão Tứ. Lão Tam sớm đã qua đời rồi. Nhưng Lão Tứ, cũng chính là lão tổ tông hiện nay của chúng ta, vẫn còn sống.
Tin tức này, thật sự khiến Tần Vô Song thực sự có chút bất ngờ. Hắn vẫn luôn suy nghĩ theo xu hướng bình thường, cho dù thiên phú của tỷ muội huynh đệ của hai vị tổ tiên không bằng bọn họ, nhưng mặc dù tu luyện đến đỉnh cao cảnh giới Linh Võ, sống mấy trăm tuổi cũng là không có vấn đề.
Huống chi, ở Hiên Viên Khâu, Linh Võ Đại viên mãn căn bản không được xem là cảnh giới xa xôi gì.
- Lão tổ tông đó, hiện tại cũng đang ở khu mỏ tinh thạch sao?
Tần Vô Song lộ vẻ xúc động hỏi.
- Đúng vậy, lão tổ tông không đi, tràng diện sợ rằng càng không khống chế được!
Tần Vô Song gật gật đầu, nói với Bao Bao và Cô Đơn:
- Tới khu mỏ tinh thạch!
Một hàng ba người, nhanh chóng xuất phát. Năm sáu trăm dặm lộ, đối với bọn họ mà nói căn bản không xem là lộ trình, không bao lâu, đã tới trên bầu trời khu mỏ tinh thạch. Nhìn xuống dưới, trong một sơn cốc, quả nhiên tụ tập hai nhóm người, đang giằng co, gươm súng sẵn sàng, khí thế vô cùng nguy hiểm, rất có xu thế một lời không hợp liền máu chảy thành sông