“Không… không nhanh… nhưng… quá nhanh rồi…” Đến lúc này, Trần Tư dường như mới nhận ra bản chất “chó sói” của người đàn ông này – nhỏ mọn và thù dai!
Tần Thanh Dư giữ chặt eo cô, thúc vào từng nhịp sâu hơn, nếu cô không trả lời, anh cố tình chậm lại rồi nhấn mạnh vào sâu. Sự dồn dập này nhanh chóng khiến Trần Tư không chống đỡ nổi, cả người mất hết sức lực, cuối cùng đành buông xuôi: “Tần Thanh Dư… em chịu hết nổi rồi… nhẹ chút được không…”
Đây là lần hiếm hoi cô yếu đuối, bị Tần Thanh Dư nhân cơ hội hôn sâu, cuốn lấy chút không khí còn lại trong miệng cô. Mùi rượu nhẹ khiến gò má Trần Tư ửng hồng, cô ôm chặt lấy Tần Thanh Dư, cơ thể bên dưới co thắt từng hồi.
“Tần Thanh Dư…” Trần Tư không kìm được run rẩy. Lần đầu với cô thực sự quá mãnh liệt, eo cô mềm nhũn, toàn thân như bị rút cạn sức lực, chỉ biết ôm chặt lấy anh.
Mồ hôi lấm tấm trên trán Tần Thanh Dư, cả người nóng bỏng, hơi thở tràn đầy hormone bao quanh Trần Tư, anh cúi xuống ôm cô chặt hơn, nhấp vài nhịp mạnh mẽ, cuối cùng khi Trần Tư cầu xin thì cũng xuất tinh vào bên trong cô.
Lông mi Trần Tư đẫm nước mắt, cô yếu ớt quay mặt đi, không biết phải mở lời thế nào – cũng chẳng còn sức để nói, quá mệt rồi, ý thức mơ hồ như vừa trải qua một chặng leo núi liên tục.
Tần Thanh Dư chỉ ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt đẫm nước, để lại dấu hôn ẩm ướt. Mặc dù cảm giác này không mấy dễ chịu, nhưng điều khó phớt lờ hơn là dương v*t của anh, vừa xuất tinh xong lại cứng lên lần nữa, nóng rực áp vào bụng cô.
Trần Tư chợt nghĩ, có phải vì anh nhịn quá lâu nên coi cô như công cụ giải tỏa không. Trong mắt cô hiếm khi lộ ra vẻ lo sợ, thầm cầu nguyện người đàn ông này nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu không, sáng mai gặp mặt sẽ rất xấu hổ.
Anh vẫn mơ màng, dường như đoán được tâm trạng lơ đãng của cô, không vui mà giật mạnh đầu ngực cô, kéo cô trở lại với thực tại, rồi không chút do dự bế cô về phía giường lớn. Cô bị anh thả xuống chiếc giường êm ái, buộc phải nằm sấp xuống. “Chú chó sói” này dường như nổi giận rồi – Trần Tư cảm thấy không ổn, cậu nhỏ của anh trông còn to hơn lúc nãy, căng phồng đáng sợ.
Tần Thanh Dư giữ lấy eo cô từ phía sau, chỉ cần cái eo mảnh khảnh này cũng đủ làm anh mất hết lý trí. Vết sẹo ngang trên eo và vùng hõm sâu trong bóng tối càng khiến anh muốn lấp đầy bằng dòng tinh d*ch nóng rực.
Anh không để chút tinh d*ch nào chảy ra ngoài, đầu dương v*t đặt ngay tại âm đ*o sưng đỏ của cô, một nhịp mạnh mẽ lại đâm xuyên vào từng lớp thịt non mềm, thậm chí còn dữ dội và thẳng thừng hơn lần trước.
Trần Tư quỳ gối, mông cao lên, eo hõm xuống, phần thịt trên mông mềm mại vừa vặn trong tay anh. Tần Thanh Dư giữ chặt và thúc mạnh, lỗ chặt chẽ ở phía sau siết lấy dương v*t, đâm sâu hơn vào bên trong, khiến Trần Tư như muốn tê dại. Cô nắm chặt ga giường, cú va chạm giữa hai chân đau đớn nhưng lại mang đến cảm giác khoái cảm khó cưỡng, khiến cô như nghiện ngập. Bị thúc mạnh đến mức đầu cô suýt đập vào tủ, lại bị anh kéo lại. Cô muốn thoát ra nhưng lại bị anh giữ chặt và đâm sâu hơn.
“Nhẹ thôi… Tần Thanh Dư… anh là thú vật hả…” Trần Tư không chống đỡ nổi, móng tay cào vào tay anh, mắng thẳng vào mặt anh nhưng lại nhận về tiếng “bốp bốp” từ phía sau khi bìu của anh chạm vào mông cô, thậm chí là những cú tát lên mông tròn trắng của cô, để lại dấu vết xanh tím.
Tiếng nước cùng tiếng va chạm vang vọng trong phòng, cảm giác đau đớn xen lẫn khoái lạc khiến Trần Tư không thể chịu đựng, nước mắt sinh lý chảy ròng ròng: “Em không chịu nổi nữa… Tần Thanh Dư… tha cho em…” Giọng cô lẫn tiếng khóc, người đàn ông càng nhanh nhịp, và dòng tinh d*ch đặc sệt lại tràn vào trong cô.
Sự trong trắng của anh đã kết thúc từ đây.