Nhưng vào khoảnh khắc này, mọi ồn ào đã có lời giải đáp. Nói thêm một câu nào nữa cũng chỉ là thừa thãi, chỉ có im lặng mới có thể bày tỏ được. Sau khoảnh khắc im lặng đó là một làn sóng bùng nổ dữ dội: “Ảnh đâu rồi!!!! Nhanh chụp lén một tấm đi!!!!”
“Không ngờ Tổng Giám đốc lại thích kiểu nào thế này?! Mạnh mẽ, hoang dã sao?!”
“Không lẽ là một ngôi sao bây giờ mới được công khai à?!”
Điện thoại của lễ tân vẫn sáng, cô ấy đứng ngây người, nhìn thấy Trần Tư vuốt ve mặt Tần Thanh Dư như thể đang cưng chiều một chú chó vàng, còn tổng giám đốc Tần thì lại ra vẻ rất hưởng thụ, cảm giác như hình tượng nghiêm nghị của anh từ trước đến nay đang dần dần sụp đổ, như núi đổ sông vỡ.
Người đàn ông này khi yêu lại có thể trở nên thế này sao? Vừa khiến người khác ghen tị lại vừa xót xa.
Ở bên kia là cảnh tượng ồn ào náo loạn, còn ở đây lại như đang bất động giữa cơn bão. Tần Thanh Dư ngồi bên cạnh cô, nhấc túi xách của Trần Tư lên, cầm thử rồi nhíu mày: “Em đến đây bằng gì vậy?”
“Đi tàu điện ngầm, lái xe đến đây không tiện.” Trần Tư nhướng mày, cho sách chuyên ngành vào lại túi, với tay giúp Tần Thanh Dư chỉnh lại cổ áo: “Tan làm rồi sao?”
“Anh đi guốc trong bụng em nên đã xuống đây đón em rồi. Lần sau để tài xế đưa đón em nhé, những người lao động trí óc như em xứng đáng được hưởng đãi ngộ này.” Anh cầm tay Trần Tư và nhẹ nhàng siết lấy: “Lên lầu tham quan chút không?”
Lời nói này của anh rõ ràng là có mười phần giả tạo, văn phòng của Tần Thanh Dư Trần Tư đã tham quan không biết bao nhiêu lần, còn nói là tham quan, rõ ràng chỉ là cái cớ. Nhưng cô cũng không bóc mẽ, đứng dậy thì chiếc túi đã bị Tần Thanh Dư nhanh tay giành lấy, Trần Tư đành lặng lẽ khoác tay anh.
Không biết có phải do lễ tân tưởng tượng hay không, nhưng khi đi ngang qua khu vực đó, khóe miệng của Tần Thanh Dư khẽ nhếch lên, một làn sóng tình yêu ngọt ngào như muốn nhấn chìm cô lễ tân, khiến cô ấy suýt nghẹt thở: Thật đáng chết! Cái vị ngọt ngào của tình yêu này!
Tần Thanh Dư bấm nút thang máy, tay chống lên tường, chóp mũi khẽ chạm vào trán Trần Tư. Trên người cô chỉ có một mùi nhẹ nhàng của nước xả vải, hòa quyện với mùi gỗ tự nhiên của anh, kết hợp thành một mùi hương quyến rũ. Nụ hôn của anh rơi trên bên tai Trần Tư rồi lướt qua khóe môi, anh hài lòng buông cô ra, không thể che giấu nổi niềm vui trong mắt.
Hai người hệt như hai cục bột không muốn rời nhau, đến nỗi khi vào văn phòng và gặp Tiếu Vũ Thừa, cả ba đều ngại ngùng đôi chút. Tần Thanh Dư kéo Trần Tư ngồi xuống ghế đối diện sofa, tự nhiên lại thấy tiếc chiếc ghế mới đổi – anh đã đổi ghế với ý định làm chuyện khác.
Tiếu Vũ Thừa nhìn Tần Thanh Dư, rồi lại nhìn sang Trần Tư, cuối cùng cũng mở lời: “Viên Như Mộng, tôi đã điều tra rồi…”
Anh ấy chưa kịp nói hết, cả hai người họ đều nhìn Tiếu Vũ Thừa với ánh mắt kinh ngạc, như thể ngạc nhiên khi nghe anh nhắc đến cô nàng rắc rối đó.
“Cô ấy, bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối…” Tiếu Vũ Thừa cúi đầu, không thể hiện rõ cảm xúc: “Tôi đã hỏi qua bác sĩ, thời gian tối đa còn lại là hai năm…” Giọng anh đứt quãng, cả người run lên.
Trần Tư và Tần Thanh Dư nhìn nhau, dường như đã hiểu được nguyên nhân khiến anh trở nên lo lắng vô cớ những ngày gần đây, cô khẽ bóp nhẹ lòng bàn tay anh, ra hiệu cho anh giữ bình tĩnh.
“Cậu định làm gì?” Tần Thanh Dư ngẩng đầu lên, rót cho anh một tách cà phê, đứng đối diện anh ấy.
Người đàn ông tóc hồng nhận lấy tách cà phê, mái tóc hồng của anh đã phai nhiều mà chưa kịp nhuộm lại, nhìn có phần nhếch nhác. “Lúc đầu tôi tưởng cô ấy đùa, sau đó tôi tìm cách liên hệ với bác sĩ riêng của cô ấy để xác nhận tình hình. Dù thế nào cô ấy cũng không chịu phẫu thuật, ngay cả bác sĩ cũng không hiểu lý do, cô ấy quyết tâm một cách kỳ lạ.”
Tiếu Vũ Thừa thở dài khi kể lại, bởi Viên Như Mộng không chỉ là bạn gái cũ, mà cô còn giống như em gái của anh. Tiếu Vũ Thừa là người nổi loạn, trò gì cũng chơi.
Nhưng anh chứng kiến Viên Như Mộng lớn lên, nên không muốn cô cũng bước vào con đường như anh, quá sâu không thể quay đầu. Nào ngờ, cô bé này còn điêu luyện hơn anh hồi đó, ngay cả SM cũng không ngoại lệ, bây giờ lại đến mức không chịu nghe lời bác sĩ.
Nghe bác sĩ nói rằng cô ấy chỉ còn hai năm, tim anh như thắt lại: Hóa ra, tất cả những gì cô ấy nói đều là thật.