Trần Tư do dự một chút, cuối cùng vẫn trả lời: “Không có.”
Sau đó bên kia không nói gì thêm, khiến cô cảm thấy có chút buồn chán. Trần Tư ngồi trên ghế sofa, tiện tay mở một cuốn sách của Kertész Imre, nội dung nặng nề và u ám.
“Nếu tin rằng cuộc đời thuộc về tôi, thì quả là đáng tiếc. Vì thế tôi cần thận trọng khi sử dụng những từ ngữ chủ quan, những thích, ghét hoặc phán xét có tính thành kiến… Tôi có thể đối mặt với cuộc sống, tôi cũng có thể chịu đựng nỗi đau của cuộc sống, thậm chí là cảm giác vui vẻ – chính xác hơn là niềm vui khi sống sót.”
Niềm vui sau khi sống sót. Trần Tư vứt quyển sách sang một bên, ngả người trên sofa. Bây giờ cô có phải đang trải qua “niềm vui sau khi sống sót” không? Cô cũng không biết. Câu chuyện gia đình của cô không thể chỉ dùng hai chữ “tắm máu” để diễn tả, so với những tranh đấu trong các gia tộc lớn khác thì có vẻ lại ngây thơ và thiếu thực tế. Cô đã thoát khỏi mớ hỗn độn ấy, nhưng lại rơi vào tay Tần Thanh Dư.
Cũng không hẳn là “rơi vào”, mà giống như một trận đấu ngang sức ngang tài.
Bên ngoài bắt đầu nổi gió, những cơn gió thổi qua cửa sổ tạo thành tiếng hú. Dự báo thời tiết nói rằng tối nay sẽ có một trận mưa bão lớn. Trần Tư đứng dậy đóng cửa sổ, Tần Thanh Dư vẫn chưa trả lời tin nhắn. Cô vứt điện thoại sang một bên, đi tắm.
Cô vừa gội đầu được nửa chừng thì chuông cửa reo. Trần Tư với đầu đầy bọt xà phòng, quấn một chiếc khăn tắm quanh người, nhìn qua màn hình giám sát để xem ai đến: Tần Thanh Dư!
Cô vội vàng mở cửa cho anh. Bên ngoài dường như đã bắt đầu mưa, khi anh bước vào mang theo một cơn lạnh.
“Sao anh lại đến đây?” Trần Tư nhường đường cho anh vào nhà, vừa nói vừa bước về phía phòng tắm. Đầu tóc cô còn nhỏ nước xuống sàn nhà, Tần Thanh Dư nuốt khan một cái, cổ họng trượt lên xuống: “Anh trốn ra từ nhà.”
“Anh cứ ngồi đi, em vào tắm tiếp.” Dưới chiếc khăn tắm, đôi chân thon dài của cô trắng muốt, đến cả mắt cá chân cũng toát lên vẻ đáng yêu. Trần Tư đi về phía phòng tắm, vừa mới tháo khăn tắm ra thì đã bị Tần Thanh Dư ôm từ phía sau.
“Buông ra.” Trần Tư có vẻ đã dự đoán trước tình huống này, tay đang mở vòi nước của cô dừng lại, cảm nhận được cơ thể rắn chắc và hơi nóng của anh qua lớp quần âu. “Em phải gội đầu.”
Nhưng Tần Thanh Dư vẫn không chịu buông, hai tay ôm lấy eo cô: “Để anh giúp em.” Vừa nói, anh vừa mở vòi sen, nước nóng xối xuống, chiếc áo sơ mi của anh lập tức ướt sũng, dính sát vào cơ thể, làm nổi bật những đường nét cơ bắp.
Anh đẩy Trần Tư dựa vào tường, tách đôi chân cô bằng một đầu gối, rồi hôn sâu, nụ hôn nóng bỏng và cuồng nhiệt. Hơi thở của anh không ổn định, ôm chặt Trần Tư rồi chậm rãi nói: “Hôm nay Lý Quang Khiết đã đến nhà anh đòi người rồi.”