“Nhưng hiện tại đoạn sợi quang đa chế độ này vẫn chưa được đặt tên, nếu cần giải thích về vật liệu với đối phương, có thể sẽ hơi khó trình bày,” nhà nghiên cứu nói thêm, thấy cần nhắc nhở để tránh ảnh hưởng đến tiến độ sau này.
“Không sao, thế là đủ rồi.” Tần Thanh Dư đáp, xua tan lo lắng của nhà nghiên cứu. “Hôm nay tôi có việc, xin phép về trước. Sau này sẽ thường xuyên liên lạc với các anh.” Anh nhìn đồng hồ, đã đến lúc phải về, nếu không ông nội sẽ nổi giận.
Anh lái chiếc Bentley về nhà. Sau khi vòng qua nhiều ngã rẽ, anh đến một viện dưỡng lão, nơi ông Tần Chính Quốc sống trong một căn biệt thự mái đỏ. Thường thì viện không cho xe lạ vào, nhưng Tần Thanh Dư có giấy phép nên không bị hỏi han. Lúc chiều, khi gặp người của Zelpius, anh đã cho tài xế đi mua đồ. Tần Thanh Dư xách đồ vào nhà, từ xa đã thấy trong phòng khách có một cô gái ngồi uống trà, trông có vẻ hơi gò bó.
“Thưa ông cháu mới về.” Tần Thanh Dư lên tiếng chào, người giúp việc nhanh chóng nhận lấy túi đồ từ tay anh. Anh đổi sang dép đi trong nhà, bước vào phòng khách. Bố mẹ anh hiện đang ở nước ngoài, vừa làm ăn vừa hưởng thụ cuộc sống, còn ông nội thì thích ở lại quê hương, làm “mỏ neo” cho gia đình và thúc giục anh sớm lập gia đình.
Ông Tần nhìn Tần Thanh Dư một cái: “Lại đây, không thấy bên này còn có khách sao?”
Tần Thanh Dư bước tới, ngồi cạnh ông. Ông nội lên tiếng trước: “Đây là cháu gái của một người bạn cũ của ông, cô bé là sinh viên ưu tú ngành kinh doanh ở Úc, Tiểu Viên, làm quen với nhau đi.” Rồi ông giới thiệu cháu trai mình cho cô gái họ Viên, để cả hai có thể làm quen hơn.
Cô gái mang dáng dấp của một tiểu thư đài các, nhưng không tỏ ra rụt rè, mỉm cười trò chuyện với Tần Thanh Dư, khéo léo tránh các chủ đề nhạy cảm nên cuộc nói chuyện cũng thoải mái. Đến khi bữa ăn được dọn lên, cuộc trò chuyện mới kết thúc. Ông nội ngồi quan sát hai người trò chuyện, khẽ gật đầu, có vẻ hài lòng.
Có lẽ lần này đã có tiến triển.
Trong bữa ăn, Tần Thanh Dư lấy cớ đi vệ sinh và tranh thủ gửi tin nhắn thoại cho Trần Tư: “Tối nay anh ở chỗ ông nội, em ngủ sớm nhé, đừng đợi anh.” Cả ngày hôm nay không gặp Trần Tư, anh cảm thấy có chút nhung nhớ, có lẽ cảm giác yêu đương chính là lúc nào cũng muốn gặp người ấy. Như một con sói đói chờ được ăn, bị cô treo lửng khiến anh xao xuyến không yên.
Trần Tư rất nhanh đã trả lời: “Được, anh ngủ sớm nhé.” Chưa đầy nửa phút sau lại gửi thêm một tin: “Chúc ngủ ngon, XXX.”
Nhận được tin nhắn, Tần Thanh Dư nắm chặt điện thoại, biết rằng đêm nay nhất định phải về, dù chỉ để có được một nụ hôn.
Trần Tư gửi xong tin nhắn cho anh thì tiếp tục soạn thảo “điều khoản kiềm chế” này. Cô viết rất tỉ mỉ, quy định rằng Tần Thanh Dư chỉ được phép quan hệ ba lần mỗi tuần, tổng số lần xuất tinh không được quá sáu lần, không được thức khuya, phải tập thể dục đều đặn… Cô thấy còn chưa đủ chặt chẽ, nên đã đính kèm thêm các trích dẫn về sức khỏe sinh lý ở phần cuối. Cô không muốn anh lại trốn tránh và không tuân thủ thỏa thuận.
Nghĩ một lúc, cô bổ sung thêm một điều khoản: “Có thể linh hoạt tăng số lần trong các trường hợp đặc biệt, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc gặp lại sau thời gian dài xa cách, hoặc khi vừa khỏi bệnh nặng…” Cô in ra hai bản đặt trên đầu giường, rồi mới đi ngủ.
Lúc một giờ sáng, Tần Thanh Dư lái xe về nhà. Anh nhẹ nhàng mở cửa, lên lầu, thấy Trần Tư đã ngủ say, bên cạnh là hai bản thỏa thuận. Anh cầm lên xem, đọc kỹ từng dòng, rồi nhíu mày, cảm thấy điều này không thể chấp nhận được.