Lý Đạt Thiên cứ luôn cách một người mà trò chuyện với Trần Tư, mỗi khi nhìn cô cậu ta lại vô thức mỉm cười. Cuối cùng, chị gái kia đổi chỗ với Lý Đạt Thiên, khiến cậu ta ngồi ngay cạnh Trần Tư. Tuy nhiên, Trần Tư không mấy thoải mái với sự thân mật bất ngờ này. Cô từ tốn ăn thức ăn trong đĩa, ăn uống rất lịch sự, khẽ mím môi không gây ra tiếng động nào.
Lý Đạt Thiên thỉnh thoảng bắt chuyện với cô, đôi lúc hỏi đến đời tư, Trần Tư chỉ mỉm cười uống một ngụm nước mà không trả lời. Bữa ăn này cô chỉ ăn một ít, nhưng lại uống khá nhiều nước. Cô có tửu lượng tốt, và nhờ vào lớp trang điểm dày, cô không dễ đỏ mặt.
Có lẽ Tần Thanh Dư bận rộn nên đến giờ vẫn chưa liên lạc với cô. Lý Đạt Thiên vẫn cứ dăm ba câu trò chuyện với cô, mọi người xung quanh dường như cố tình phớt lờ hai người, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt đầy hiểu lầm khiến Trần Tư cảm thấy khó thở. Cô hơi nhíu mày, định đứng lên đi vệ sinh để súc miệng và dặm lại lớp trang điểm. Nhưng vừa đứng dậy, có người gọi cô: “Ykanon.”
Trần Tư quay đầu lại theo tiếng gọi, sững sờ một chút. Người đối diện như một đóa hoa hồng rực rỡ, đập thẳng vào tầm mắt cô, mái tóc hồng nhạt, làn da trắng như tuyết, trông xinh đẹp rực rỡ. Trần Tư không xác định được mình đã từng gặp người này chưa, đứng tại chỗ nhìn người đó.
Người kia thì tỏ ra rất thân thiện: “Là Ykanon phải không? Tôi cứ tưởng nhận nhầm người chứ.” Anh ta bước đến, đôi mắt tinh tế, khóe miệng nở một nụ cười. Khi anh ta đến gần, thoang thoảng một mùi hương hoa hồng quyện với nét quyến rũ của thiếu nữ Berlin.
“Anh là?” Trần Tư chắc chắn mình không quen người này, do dự hỏi.
“Tôi là Tiếu Vũ Thừa, bạn của Alessio. Ban đầu tôi đi tìm cậu ấy, không ngờ lại gặp cô.” Tiếu Vũ Thừa lên tiếng, giải đáp thắc mắc của Trần Tư.
Lý Đạt Thiên đứng sau lưng Trần Tư có vẻ ngượng ngùng, không ngờ người xinh đẹp như vậy lại là đàn ông. Tiếu Vũ Thừa nhận ra ánh mắt của cậu thanh niên, khẽ cười dịu dàng, khiến mặt Lý Đạt Thiên đỏ bừng, vụng về chào một câu.
Tiếu Vũ Thừa quay sang Trần Tư: “Alessio có nhắn gì cho cô không? Tôi tìm không thấy cậu ấy.” Giọng anh ta nhẹ nhàng, nếu không nhìn kỹ rất dễ nhầm anh ta là phụ nữ – anh ta quá quyến rũ và đẹp đến mức khiến Trần Tư cảm thấy tự ti. Nhưng lúc này cô không có tâm trí để so sánh, chỉ thốt lên: “Tần Thanh Dư? Không thấy anh ấy đâu sao?” Trần Tư ngừng một chút.
Tiếu Vũ Thừa gật đầu: “Không hẳn là mất tích, chỉ là không liên lạc được. Anh ấy có nhắn gì cho cô không?”
Trần Tư lúc này mới nhớ đến việc lấy điện thoại ra, không biết từ khi nào điện thoại đã bật chế độ máy bay. Cô vội tắt chế độ đó, hai tin nhắn hiện lên. Một tin nhắn bảo cô sau giờ làm đừng đi đâu, tin còn lại ngắn gọn hơn: “Khu C, tòa nhà số 5, mật mã là ngày sinh của em.”
“Có chuyện gì vậy?” Trần Tư cảm thấy một linh cảm không lành. Tiếu Vũ Thừa lắc đầu: “E rằng chỉ đến đó mới biết được. Sau khi gửi tin cho tôi, Alessio cũng không liên lạc lại.”
Trần Tư cầm túi, tạm biệt đồng nghiệp, Lý Đạt Thiên dường như có điều muốn nói nhưng lại phải nén lại. Cô vội vã cùng Tiếu Vũ Thừa đi về phía khu C. Khu nghỉ dưỡng không cho phép xe vào trong, cả hai phải chạy bộ trong gió đêm. Khu nhà đó đều sáng đèn, cũng là một điểm bất lợi của tư bản – nhà quá rộng khiến việc tìm kiếm trở nên khó khăn.
“Đi theo tôi.” Tiếu Vũ Thừa nắm lấy cổ tay Trần Tư, dẫn cô chạy về ngã rẽ bên phải. Họ dừng lại trước cửa, Trần Tư nhập ngày sinh của mình, cánh cửa bật mở, bên trong lộn xộn khắp nơi, trước cửa còn có một đôi giày cao gót, khiến tim cô đột nhiên thắt lại.
Họ vội vàng bước vào trong, trên sofa có một người bị trói tay và đang giãy giụa. Tiếu Vũ Thừa cúi xuống nhìn một chút, nhíu mày khẽ “chậc” một tiếng, Trần Tư cũng nhíu mày – người đó chẳng phải là Vương Hiền sao?
“Ykanon, phần bên trong nhờ cô nhé, còn người này để tôi xử lý.” Tiếu Vũ Thừa nghiêng đầu, ném cho Trần Tư một chiếc hộp nhỏ, giọng nói không giấu nổi ý cười: “Tôi đoán cái này sẽ có ích cho cô, đừng khách sáo với Alessio nhé.”