Khi đi ngang quầy lễ tân, Tần Thanh Dư bước quá nhanh, tà áo anh làm không khí quanh đó khẽ dao động. Lễ tân đang làm việc thấy anh với dáng vẻ đó cũng giật mình. Trước đây chưa bao giờ cô ấy thấy anh như vậy: khuôn mặt toát lên sự căng thẳng, đầy vẻ bão tố, tỏa ra thứ áp lực khiến người khác không dám lại gần. Anh nắm chặt tay đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, bước nhanh ra nhà xe.
Chỉ đến khi Tần Thanh Dư đi khỏi, lễ tân mới hoàn hồn và nhắn tin vào nhóm: “Hôm nay tổng giám đốc đúng là đáng sợ [run rẩy]”
Nhân viên hành chính A: “Cả ngày hôm nay mặt tổng giám đốc cũng chẳng tốt lên được chút nào, chắc là gặp khách hàng khó xử lý?”
Nhân viên kinh doanh B: “Lúc mình đi nộp tài liệu ra, cả người đều đổ mồ hôi lạnh. Mong trời cao phái người đến trấn áp tổng giám đốc giúp [cúng bái]”
Dù trong nhóm mọi người bàn tán thế nào, Tần Thanh Dư cũng chẳng để tâm. Giờ đây, đầu anh chỉ đầy ắp hình ảnh của Trần Tư: đôi môi khẽ mím lại khi nhìn gương, đôi tai thỏ cô giấu đi, đường cong quyến rũ. Vừa nghĩ đến đây, anh tháo bớt hai cúc áo, như muốn giải tỏa đôi chút. Xe anh luôn giữ ở tốc độ cảnh báo, giọng nữ trong hệ thống định vị liên tục nhắc nhở: “Bạn đang vượt quá tốc độ, vui lòng giảm tốc.”
Từ công ty về nhà chỉ mất khoảng mười phút. Anh đỗ xe vào gara, cầm áo khoác sải bước về phía thang máy. Khi đến cửa, lúc chuẩn bị quét vân tay, anh bất chợt dừng lại.
Tần Thanh Dư mở điện thoại kiểm tra camera, thấy trên giường vẫn còn cục bông nhỏ nấp trong chăn thì mới an tâm. Anh nhẹ nhàng mở cửa, đi vào phòng tắm, nhét cái đuôi thỏ mà Trần Tư giấu vào túi mình rồi nhắn tin cho cô: “Tối nay anh tăng ca.”
Anh nghe tiếng điện thoại của Trần Tư reo lên một cái, sau đó có tiếng sột soạt từ giường. Cô chui ra khỏi chăn xem tin nhắn của Tần Thanh Dư, ánh mắt tối sầm lại, như đêm không sao không trăng, mịt mù. Cô cầm điện thoại, thấy bản thân có chút nực cười, trong lòng như một miếng bọt biển ngấm đầy nước, chỉ cần chạm nhẹ là nước mắt đã muốn trào ra.
Trần Tư cất điện thoại, bước ra khỏi chăn, xoay lưng gỡ dây áo.
Vừa chạm đến dây áo thì một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào vòng ôm quen thuộc. Tần Thanh Dư mưa hôn xuống người cô, vòng tay siết chặt cơ thể mềm mại, tay anh kéo dây áo cô trở lại. Anh cúi xuống bế cô lên, hướng về phía giường. Trần Tư vẫn chưa hoàn hồn, chỉ khi bị anh đè xuống cô mới lắp bắp: “Anh… không phải đang tăng ca sao?!”
Cô vội vã che ngực, cảm thấy chiếc áo lót với hình trái tim hở ra thật xấu hổ.
Tần Thanh Dư vừa hôn cô vừa đáp: “Nhà có người đợi anh, mọi chuyện khác không quan trọng.” Anh tháo cà vạt, nhẹ nhàng che mắt cô lại, rồi hôn lên phần da thịt hình trái tim, cắn mút để lại dấu ấn. Bộ đồ nội y này khiến máu trong người anh như sôi sục. Anh khẽ che mắt Trần Tư: “Giờ anh có thể thưởng thức món quà này chưa?”
Anh tháo thắt lưng, nhanh chóng đeo bao vào, kéo cô ngồi lên mình, rồi từ từ tiến vào nơi mềm mại ấm áp. Chỉ vừa tiến vào, hơi ấm và sự mềm mại đã khiến anh thấy mãn nguyện, trong khi Trần Tư bất giác bật ra tiếng rên nhỏ.
Trong tình huống này, cô dường như dễ dàng đắm chìm vào cảm xúc, mới chỉ vừa bắt đầu mà hai chân đã ướt đẫm.