Ở Ý lúc này đã là hoàng hôn, cảnh vật tuyệt đẹp. Cô tựa đầu vào cửa sổ, ngắm nhìn những đám mây bồng bềnh phủ một lớp vàng óng, rực rỡ lấp lánh, còn đẹp hơn mọi cảnh vật trên đời.
Máy bay đang hạ cánh nhanh chóng, khoảng cách với mặt đất ngày càng gần, cảm giác bất an của Trần Tư như quả bóng bay, đột ngột phồng to lên. Cô hơi lo lắng về mục đích của chuyến đi này.
Họ sẽ dừng chân ở Rome rồi đi tàu đến Bologna. Cả hai ngồi trên chuyến tàu chậm, thư thả, không thể nói là không tốt, nhưng vì quá lãng mạn, lại có chút thiếu thực tế.
Sự lãng mạn dễ tạo ra ảo tưởng, nhưng ảo tưởng thường mang lại cảm giác thất bại khi chúng tan vỡ.
Trần Tư thu dọn bàn ăn, tập trung ngắm cảnh bên ngoài. Sự rung lắc của không khí khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, suất ăn trên máy bay chỉ mới ăn được một nửa, giờ đây cảm giác khó chịu dồn cả lên.
Tần Thanh Dư quay lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Tư, anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, rồi để cô tựa vào lòng mình. Trần Tư tựa lên lồng ngực ấm áp, vững chãi của anh, mùi hương gỗ mang đến cảm giác an toàn vô cùng. Giọng anh vang lên từ đỉnh đầu cô: “Xuống máy bay, anh sẽ dẫn em đi dạo.”
Tựa vào Tần Thanh Dư, Trần Tư thấy dễ chịu hơn chút, nhưng vẫn không nhịn được buông lời mỉa mai: “Cảm giác như em là kẻ vô dụng vậy.”
Tần Thanh Dư đưa ngón cái và ngón trỏ, bóp má Trần Tư làm thành miệng cá, đẩy đầu cô nhấp nhô một chút rồi nhướng mày: “Ừ, là đồ vô dụng mà anh nuôi.”
Giọng điệu anh tự nhiên đến mức Trần Tư suýt nhảy ra khỏi vòng tay anh, chỉ biết trừng mắt lườm anh một cái: “Anh như thế này dễ làm em muốn nghỉ việc lắm đấy.” Trong suy nghĩ của cô là sự độc lập, nhưng rốt cuộc lại bị trói buộc bởi Tần Thanh Dư. Quan hệ giữa họ dùng vị trí cấp trên – cấp dưới thì quá mập mờ, mà nếu nói là tình yêu thì cũng chưa đủ thân mật, thực sự rất khó định nghĩa.
Tần Thanh Dư nhéo nhẹ vào má Trần Tư, một chút phấn hồng dính lại trên tay anh, như thể nhìn thấu điều gì đó: “Không cần nghĩ nhiều, làm những gì em thấy hứng thú là được.”
Trần Tư quay mặt đi: “Vậy xem đài phun nước có tính không?”
Trong mắt Tần Thanh Dư đầy ý cười: “Nếu em muốn, xuống xe là anh dẫn đi xem ngay.”
Câu nói này đến khi xuống máy bay, Trần Tư bị ép vào ghế sau của chiếc Maybach mới nhận ra hàm ý của anh. Tần Thanh Dư đè cô xuống, một tay kéo tấm chắn lên, tay còn lại đặt tay cô lên giữa hai chân mình, nơi đó cứng ngắc và nóng bỏng, dù cách lớp vải vẫn cảm nhận được nhiệt độ bừng bừng.
“Tài xế!” Trần Tư kinh ngạc không hiểu anh sao có thể liều lĩnh đến vậy, vội vàng hạ giọng kêu lên.
“Em không nói tiếng Ý thì anh ta không nghe được đâu, ngoan nào.” Tần Thanh Dư thì thầm, liếm nhẹ bên tai cô, tay anh dẫn dắt tay cô vuốt ve dương v*t cứng cáp qua lớp vải. “Sờ một chút nào…” Anh cố nén lửa dục, hạ giọng, hơi thở phả bên tai cô, khiến Trần Tư đỏ bừng mặt, bàn tay đặt trên gậy th*t đang căng cứng, sắp như muốn phá vỡ lớp quần tây, vô thức cô nuốt một ngụm nước bọt.
Có vẻ như Tần Thanh Dư đã nắm được chu kỳ của cô, biết rằng trong thời gian này hormone của cô đang dao động mạnh mẽ nên mới cố tình chọc ghẹo cô!