Những tiếng kêu không được đáp lại giống như đang đẩy cô từng chút vào bóng tối của đêm, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ. Tần Thanh Dư bế cô đến bên ban công, bên dưới là ánh đèn đêm, xe cộ đi lại tấp nập. Trận mưa bão vẫn chưa đổ xuống, nhưng nơi cô đã có những giọt nước rơi xuống. Cô bị ép vào cửa sổ kính, chịu đựng từng cú thúc mạnh mẽ của anh. Anh giống như một cỗ máy vô cảm, chỉ biết nhấp sâu và mạnh hơn.
Trần Tư run lên, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cô trần truồng trong vòng tay anh, gió thổi qua khiến da cô nổi gai ốc.
Những giọt mật hòa với nước lạnh nhỏ xuống sàn. Sợ lạnh nên cô lại nép vào lòng Tần Thanh Dư, sau đó bị anh ôm chặt, cưỡng ép trao nhau từng nụ hôn, như thể trong trận mưa này họ là nguồn dưỡng khí duy nhất của nhau.
Tần Thanh Dư nhấp mạnh từng hồi, xương quai xanh của cô cọ vào kính dần đỏ và đau. Bên ngoài vang lên tiếng sấm khiến cô rùng mình. Lúc này, anh cuối cùng cũng đưa tay ôm cô chặt hơn, dương v*t bên dưới cắm sâu vào trong rồi dừng lại như thể chờ cô thích nghi.
Một tia chớp lóe lên, chiếu sáng hình ảnh hai người quấn lấy nhau trên ban công. Tần Thanh Dư tiến sâu thêm một chút, cắn nhẹ môi cô. Nụ hôn của anh còn nóng hơn cả nhiệt độ mùa hè, và cũng ướt át hơn cơn mưa này.
Ầm một tiếng, mưa trút xuống.
Tần Thanh Dư ép Trần Tư mở rộng đôi chân, bắt cô nuốt trọn từng đợt. Cô quỳ lên tường, phần ấy của anh nóng đến đáng sợ, như muốn làm tan chảy tất cả sự lạnh nhạt và khoảng cách của cô, rồi hòa vào dòng mật tràn đầy.
Trần Tư cảm thấy như sắp phát điên, cô sợ hãi cảm giác mất kiểm soát này. Người cô nóng bừng, nhưng Tần Thanh Dư lại không chịu buông, ép cô trải qua mọi cung bậc giữa nóng và lạnh, giữa tỉnh táo và tan vỡ.
Anh cố ý chậm lại, rút ra, để nơi đó của cô siết chặt. Rồi bất ngờ đâm mạnh, nghe cô cố nén tiếng thở dốc, anh quá thích cảm giác cô chỉ thuộc về anh – sự lạnh lùng hóa thành xấu hổ siết chặt lấy anh, khiến anh rùng mình vì khoái cảm.
Trần Tư nắm chặt cổ tay Tần Thanh Dư, nhìn thấy trong phản chiếu trên kính là gương mặt căng thẳng, thân hình mạnh mẽ đang dập dờn nhịp nhàng. Anh là người một con người bằng xương bằng thịt, có anh ở đây khiến cô bỗng thấy yên tâm hơn.
Đột nhiên cơ thể Trần Tư mềm nhũn, cô phối hợp với nhịp của Tần Thanh Dư, không ngừng xoay eo đón nhận từng cú đẩy sâu, phát ra những tiếng rên rỉ mềm mại.
“Tần Thanh Dư… em sắp… không chịu nổi nữa…” Hai tay cô chống lên kính, lời nói đứt quãng.
“Anh có dữ dội đến vậy đâu?” Tần Thanh Dư từ phía sau ôm lấy bầu ngực cô, dùng sức nhào nặn. Được cô đáp lại, anh càng hứng khởi hơn, bế cô lên trong tư thế như đang dỗ dành trẻ con. Nụ hoa của cô căng đỏ, nhạy cảm đến phát đau, lại bị ép vào kính lạnh khiến cô giật mình.
Trần Tư định đưa tay che miệng, nhưng bị anh ngăn lại: “Rên lên đi, anh muốn nghe giọng em…”
Sự phấn khích của Trần Tư mang đến những đợt cao trào dâng trào, như muốn nhấn chìm anh. Tần Thanh Dư nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, đôi mắt cô đỏ hoe, làm anh cảm thấy vô cùng đáng yêu.
“Gọi tên anh đi, Trần Tư… Tư Tư…” Anh gọi tên cô bằng biệt danh thân mật, khiến cô bối rối, nhưng nhịp vẫn không dừng lại.
“Sướng… sướng quá… không được đâu… Tần Thanh Dư…” Trần Tư chưa từng gọi tên anh như thế, ngay cả tai cô cũng đỏ bừng, chỉ biết ôm chặt lấy anh.
Nghe thấy cô gọi tên, Tần Thanh Dư cười khẽ, như thể thưởng cho cô, anh tiếp tục đâm vào, nhanh và mạnh hơn, tiếng va chạm và tiếng nước vang vọng khắp căn phòng, hòa cùng âm thanh của mưa rơi bên ngoài.
“Tần Thanh Dư… chậm một chút… ha… không chịu nổi nữa…” Trần Tư ép mình vào tấm kính lạnh, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch nhưng không dám cử động.
“Tần Thanh Dư… Süß…” Trần Tư bị đẩy đến cạn kiệt sức lực, mọi ngôn ngữ như hòa trộn thành một mớ hỗn độn, chỉ còn lại những tiếng rên đứt quãng. Tần Thanh Dư giữ chặt lấy eo cô, cơ thể anh như hòa cùng sự hỗn loạn của cô, chậm rãi di chuyển trong sự mềm mại và ướt át, nơi đó đã bị kích thích đến mức đỏ bừng, nhưng lại càng khiến người ta đắm chìm hơn. Anh đâm vào mạnh mẽ thêm vài lần, rồi bắn ra từng đợt ấm nóng, đầy tràn bên trong chiếc bao.