• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thanh Dư không để cho Lý Quang Khiết có cơ hội biện bạch, anh để lại tài liệu rồi rời đi.

Giải quyết xong mục đích chính khi đến đây, những việc còn lại không còn là vấn đề. Sau hội nghị đầu tư là các loại lịch trình khác, một tuần trôi qua cũng khá nhanh.

Ca ghép tủy của Tưởng Kiệt được sắp xếp vào Chủ nhật. Lý Minh Hành đã được chuyển viện từ trước, hôm đó, Tần Thanh Dư đứng ngoài cửa, chờ đợi suốt bốn tiếng cho đến khi mọi việc kết thúc. Anh nhìn hai thanh niên đang nằm trên giường bệnh, lại nhớ đến những lời khen ngợi của Tưởng Kiệt về Trần Tư hôm trước, rồi mở điện thoại, gõ từ khóa “Trần Tư” vào ô tìm kiếm.

Kết quả hiện lên tràn ngập màn hình, Tần Thanh Dư mở từng bài viết, tất cả đều là những thông báo của các trường đại học. Họ miêu tả Trần Tư như một người phụ nữ mà anh không hoàn toàn hiểu hết, cực kỳ lý trí, phản ứng nhanh nhạy, năng lực nghiệp vụ xuất sắc. Trong các bài viết còn có phần ghi lại phần hỏi đáp, Tần Thanh Dư vuốt màn hình, đứng trước cửa phòng mà không khỏi mỉm cười. Cảm giác tự hào này là lần đầu tiên anh cảm nhận được.

Càng đọc, anh càng nhớ Trần Tư, lại nhớ đến lời hẹn khi tạm biệt, nên anh gọi điện cho Tiếu Vũ Thừa.

Điện thoại mãi mới được kết nối.

Ngay khi Tiếu Vũ Thừa lên tiếng, Tần Thanh Dư đã hiểu ra lý do anh ấy chậm nghe máy. Một cụm từ bỗng hiện lên trong đầu anh mà không thể gạt bỏ:

“Ban ngày dâm dật.”

Tiếu Vũ Thừa vừa thở gấp vừa lên tiếng: “Thanh Dư, cậu có chuyện gì… hả… không?”

Tần Thanh Dư im lặng đưa điện thoại ra xa một chút: “Tôi chỉ muốn hỏi… có gợi ý nào về loại… đồng phục không, tốt nhất là… khụ, kiểu học sinh ấy.”

“Cậu đổi người rồi à?!” Đầu dây bên kia dường như tỉnh táo hẳn: “Ykanon đâu? Đã đủ tuổi chưa? Xì… Tôi xin lỗi… dù đủ tuổi tôi cũng không dám đâu… Cục cưng, nhẹ chút đi, được không?” Câu cuối cùng anh ấy nói giọng đã biến đổi, mềm mại cầu xin Viên Như Mộng.

Viên Như Mộng đang ngồi trên người Tiếu Vũ Thừa, di chuyển eo tới lui, kéo lấy cà vạt của anh. Chiếc váy ngủ ren của cô rơi xuống, vừa vặn che khuất nơi hai người kết hợp. Cô cúi người trên người Tiếu Vũ Thừa, hé miệng liếm láp đầu ngực của anh, vừa cắn vừa nhay, khiến phần nhũ ti màu nâu nhạt run lên cương cứng.

Tiếu Vũ Thừa theo bản năng muốn né tránh, nhưng không ngờ bên dưới eo lại có Viên Như Mộng ngồi chặn, không thể nhúc nhích. Anh chỉ còn cách nhắm chặt mắt chịu đựng, vừa gọi điện cho Tần Thanh Dư: “Loại đồng phục ấy… cậu cứ lên mạng tìm là được… ui da…”

Ở đầu dây bên kia, Tần Thanh Dư như suy nghĩ kỹ rồi gật đầu: “Loại nào thì hợp?”

Tiếu Vũ Thừa suýt chút nữa vứt điện thoại đi, cậu ta không nhìn tình hình à! Đoán cũng đoán được anh đang làm gì rồi, còn hỏi kiểu đó. Nếu tối nay bị hành đến kiệt sức, tất cả là lỗi của Tần Thanh Dư.

Anh nhìn Viên Như Mộng đang ngồi trên người mình, nghĩ rằng tối nay có lẽ là không qua khỏi, bèn nhắm mắt, nghiến răng nói: “Cậu thích loại nào thì cứ tìm từ khóa phù hợp, học sinh thì tìm đồng phục, thích kiểu cưỡng ép thì tìm ‘huyết trích tử’ (??*)… ui… ừ, tìm đồ lót tình thú cũng được…”

(*) Search ra máy chém

Tần Thanh Dư ở bên này ghi nhớ, lại nhớ đến lần trước Trần Tư chưa sử dụng được món đồ chơi nhỏ: “Vậy còn loại đồ chơi ấy thì sao? Cũng tìm theo từ khóa à?”

Một giọng nữ thay Tiếu Vũ Thừa trả lời: “Anh Tần, cái đó tôi sẽ gửi tặng hai người nhé.” Viên Như Mộng vừa nói vừa cầm chiếc roi da bên cạnh, đánh nhẹ vào phần bụng cơ của Tiếu Vũ Thừa.

Trong điện thoại vang lên tiếng “chát chát” rõ ràng, Tần Thanh Dư ngẩn người một chút, mặt đỏ lên: “Cảm ơn cô Viên.”

Hai người họ, ở một số mặt quả thật rất hợp nhau.

Đó là suy nghĩ của Tần Thanh Dư khi kết thúc cuộc gọi.

Còn Tiếu Vũ Thừa sau khi ngắt điện thoại thì không được may mắn như vậy. Viên Như Mộng đặt chiếc roi xuống, ngón tay vê lấy đầu nhũ của anh, cố ý thổi hơi: “Anh Cam, thế anh thích kiểu nào?”

Cô nỗ lực nhấp nhô eo, Viên Như Mộng quá gầy, mỗi cú chạm mạnh khiến Tiếu Vũ Thừa đau nhói ở hông, anh đành đưa tay ôm eo cô, kéo cô gái nằm sát lên ngực mình, rồi chủ động nhấp lên xuống, dương v*t đâm sâu vào trong hoa huy*t ẩm ướt. Viên Như Mộng đau đến mức há miệng cắn vào vai Tiếu Vũ Thừa, nước mắt bất chợt rơi xuống, ướt đẫm trên vai anh. Chàng trai hoảng sợ bật dậy khi cảm nhận được nước mắt.

Anh vội vàng nâng mặt Viên Như Mộng lên, lau đi nước mắt cho cô: “Đau lắm sao? Hôm nay đã uống thuốc chưa?” Trong mắt Tiếu Vũ Thừa tràn đầy lo lắng, anh lại gần cô hơn, định với tay lấy lọ thuốc, nhưng bị cô ngăn lại.

Cô gái lắc đầu, cúi xuống, buông tay, lặng lẽ trượt xuống khỏi người Tiếu Vũ Thừa, ngồi sang một bên giường: “Không sao, không đau. Em đi uống chút nước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK