Cảm giác khoái lạc dần dần trỗi dậy bên dưới lớp đau đớn, những hơi thở cố gắng kìm nén cuối cùng cũng không thể che giấu nữa, giống như những viên đá nổi lên khỏi mặt nước, ngày càng sắc nhọn.
Viên Như Mộng trên người Tiếu Vũ Thừa giống như một con ngựa hoang nhỏ, mạnh mẽ và tự do. Tóc ngắn của cô bị mồ hôi làm ướt, ánh mắt đầy thách thức, móng tay cào lên cơ bụng của Tiếu Vũ Thừa để lại những vết hằn dài.
Anh ta chưa từng thấy bản thân lúng túng đến vậy khi quan hệ, mái tóc hồng của Tiếu Vũ Thừa nhạt màu dần như nước quả vải, sắc hồng nhạt chảy dọc theo gương mặt gầy guộc của anh, ngay cả trong đau đớn anh vẫn trông đẹp đến lạ.
Anh thở dài, nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ ngạo mạn và đau đớn đang ngồi trên người mình, không thể nhịn được mà nâng hông lên, đẩy mạnh dương v*t vào sâu trong âm đ*o, chạm đến điểm sâu nhất của thịt mềm. “Ưm—aa… đau quá…” Viên Như Mộng không kịp đề phòng, bị cú đâm sâu làm cho hét lên, sau đó lại như để trút giận, nặng nề nuốt chặt lấy dương v*t của Tiếu Vũ Thừa, dù sao cũng chỉ có một cơ hội.
Cho đến khi anh nhanh chóng thúc sâu khiến cô chỉ có thể kêu lên nho nhỏ, nước mắt của Viên Như Mộng đã đọng lại trên mi. Lúc này, Tiếu Vũ Thừa mới cảm thấy mình đã giành lại quyền chủ động, từng dòng tinh d*ch đặc sệt đều đặn bắn vào bao cao su.
Cuối cùng, Viên Như Mộng kéo anh từ trên giường xuống, ép anh dựa sát vào tường phòng tắm lạnh lẽo, trong khi vùng ngực đỏ ửng vì bị cào vẫn áp vào bức tường băng giá, và giữa hai chân lại là một cảm giác lạnh khác.
Một bộ phận chưa từng dùng để quan hệ bất ngờ bị đổ vào một lượng chất lỏng lạnh buốt, cơ bụng của Tiếu Vũ Thừa phình ra một cách rõ rệt, trông như người mang thai ba tháng. Anh vốn tự hào có thể quyến rũ cả nam lẫn nữ, nhưng cũng không ngờ mình lại bị một cô gái nhỏ “xử” từ phía sau. Bản năng của anh buộc anh phải phớt lờ cơn đau để đẩy Viên Như Mộng ra, sau đó khó khăn lắm mới khóa cửa phòng tắm lại.
Dù đã thoát khỏi số phận bị hành hạ phía sau, Tiếu Vũ Thừa vẫn không thể tránh khỏi việc bị “bón thụt”, đau quá.
Giờ đây, anh nằm yếu ớt trên ghế sofa, nghe thấy tiếng mở cửa ở tầng dưới. Không lâu sau, Tần Thanh Dư mang đồ ăn lên lầu. Vừa bước vào cửa, anh lại lùi chân, nhìn mái tóc hồng úa như hoa hồng tàn của Tiếu Vũ Thừa, nghi hoặc hỏi: “Cậu bị trẹo lưng rồi à?”
Tiếu Vũ Thừa thậm chí không còn sức để ngẩng lên nhìn, Tần Thanh Dư đứng đó, đánh giá anh một lúc: “Bác sĩ sẽ tới ngay thôi, cậu có muốn ăn gì không?”
Cuối cùng, Tiếu Vũ Thừa cũng có động tĩnh, gật đầu, nhưng vừa ngồi thẳng dậy đã hít vào một hơi vì đau. Hông cũng đau! Tất cả là vì Viên Như Mộng quá gầy, bản thân anh cũng không hiểu tại sao cô lại gầy đến mức như hai mảnh xương vậy. Khi hai người cố sức làm tình, xương của họ va vào nhau, cả hai đều không nương nhẹ. Lúc đó anh không thấy đau, nhưng giờ ngẫm lại, đau quá. Viên Như Mộng thật sự quá gầy.
Tần Thanh Dư thấy anh trông như đang lơ đãng, đoán được phần nào, nhưng khi Tiếu Vũ Thừa đứng dậy từ dưới chăn thì cả hai đều có chút ngượng ngùng. Tiếu Vũ Thừa dứt khoát không khoác chăn nữa, nhìn thẳng vào ánh mắt có vẻ đang suy nghĩ của Tần Thanh Dư và thở dài: “Cậu lại nghĩ gì thế?” “Khá là mãnh liệt đấy, Bravo.” Tần Thanh Dư đưa ra nhận xét, với đống vết tích trên người thế kia thì không trách được Tiếu Vũ Thừa không muốn gọi bác sĩ. Anh kéo ghế lại ngồi bên cạnh, đưa hộp đồ ăn cho Tiếu Vũ Thừa. Sau đó, anh tranh thủ nhắn tin cho Trần Tư: “Ngủ sớm nhé.”
Nhìn thấy Tần Thanh Dư bất giác mỉm cười, Tiếu Vũ Thừa biết ngay là anh đang nhắn với ai.
“Thanh Dư.” Tiếu Vũ Thừa gọi anh.
“Sao thế?” Tần Thanh Dư tắt điện thoại, nhìn lên.
“Cậu với Trần Tư yêu nhau thế nào?” Anh ta đột nhiên tò mò về vấn đề này, nhìn lại mối quan hệ thuận lợi của Tần Thanh Dư với mối tình đầu mà không khỏi cảm thán: Đúng là Tần Thanh Dư may mắn quá.
Điện thoại “ting” lên báo có tin nhắn, Tần Thanh Dư trả lời tin nhắn của Trần Tư xong rồi mới nghĩ ngợi và đáp: “Cũng chỉ là mối quan hệ bình thường, ngày thường đi làm, lúc rảnh thì giải trí một chút.”
Nói cho cùng thì từ khi bên nhau, họ chưa phải xa nhau lâu. Đi đâu cũng có thể dẫn Trần Tư làm phiên dịch, thời gian còn lại thì có thể tùy lúc gặp cô. “Em trai cô ấy giờ có một người ghép tủy thích hợp, bên Lý Quang Khiết tôi cũng đã cử người theo dõi, sẽ không để ông ta tiếp xúc với Trần Tư.”
Tiếu Vũ Thừa vừa húp cháo vừa nghe anh nói: “Cậu định hoàn toàn tách cô ấy khỏi Lý Quang Khiết?”
“Đây là bảo vệ bình thường thôi, với cả công ty của Lý Quang Khiết giờ cũng chẳng tiến triển gì, ông ta nghĩ mình có thể để lại được bao nhiêu? Còn chẳng mua nổi một chiếc xe.”
Hai người, một đứng một nằm, trò chuyện với nhau. Tiếu Vũ Thừa chậm rãi húp hết cháo, lấy khăn giấy lau miệng: “Cậu đừng quên, giờ cậu có thể không để ông ta gặp Trần Tư, nhưng nghĩa vụ nuôi dưỡng bố mẹ sau này là quy định pháp luật, không tránh được đâu.”
Tần Thanh Dư nhíu mày, không nói gì, hai người chìm vào im lặng. Tiếng chuông cửa vang lên từ tầng dưới, Tiếu Vũ Thừa nhìn điện thoại: “Bác sĩ tới rồi.”
“Vậy tôi về đây.” Tần Thanh Dư đứng dậy, chợt nhớ ra điều gì đó: “À, tôi đã tra rồi, thuốc cô Viên dùng hôm đó là Tegretol (*), nếu cậu thật sự quen cô ấy, có thể hỏi cô ấy về chuyện đó.”
(*) Thuốc điều trị bệnh liên quan đến thần kinh.
Người đàn ông phía sau anh ngẩn ra một chút, không kịp giữ điện thoại, rơi thẳng xuống giường.
“Tôi biết rồi, cậu về với cô ấy đi.” Tiếu Vũ Thừa lạnh lùng nói đuổi Tần Thanh Dư đi. Khi anh vừa xuống cầu thang, Tiếu Vũ Thừa lập tức đổ ập xuống giường, khiến chiếc gối cũng nảy lên.
Cô ấy nói thật.