Trần Tư nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào kệ sách đầy ắp những cuốn sách tham khảo. Quãng đời học hành của cô dường như đã bị những cuốn sách chuyên ngành này lấp đầy hoàn toàn, với các loại tài liệu tham khảo, phần giới thiệu và chú thích khiến cho hành trình tốt nghiệp trở nên dài đằng đẵng. Những cuộc tranh đấu học thuật dường như là ác mộng mà cả đời cô không thể tránh khỏi.
Trần Tư thậm chí không nhớ nổi mình đã thức khuya đến bao nhiêu đêm để sửa luận văn, run rẩy vượt qua hạn nộp để có thể tốt nghiệp, rồi trong sự mơ hồ ấy lại cầm bằng tốt nghiệp đi tìm việc.
Sự xuất hiện của Tần Thanh Dư trong cuộc đời cô diễn ra quá đột ngột, lại mang theo sự áp đảo kỳ lạ, như thể chiếm hết tâm trí cô. Trần Tư không ghét Tần Thanh Dư, nhưng trong một thời gian dài sau lần thử nghiệm táo bạo đầu tiên, cô cứ nghĩ rằng anh mang đồ đến cho mình đôi khi chỉ vì cảm giác áy náy.
Lúc đầu chỉ là những món đồ nhỏ, với lý do là “cần mua theo gói để mua được túi xách, mà mấy thứ này anh không dùng được.” Chiếc chăn Burberry mà anh nói là “hàng mua kèm” chính là như vậy. Về sau, cứ mỗi khi cô thiếu thứ gì thì lại xuất hiện đúng “hàng mua kèm” ngay lúc cần.
Cuối cùng, cô chỉ giữ lại chiếc chăn ấy, còn lại đều gửi trả tiền hoặc đem bán. Cô thật sự không cần những thứ đó.
Về lý do tại sao mối quan hệ của họ lại chuyển thành sự mập mờ như hiện tại, dường như rượu luôn là chất xúc tác.
Lần đó đổi lại là cô uống say.
Đó là ngày Valentine hai năm trước.
Cô ra ngoài thử một nhà hàng Pháp mới mở, nhưng bị dòng người chen chúc trong không khí ngập tràn tình nhân đẩy vào một góc. Vừa ăn vừa lướt tin tức giải trí, có lẽ vì bầu không khí ngày lễ quá nồng nhiệt, cô dần say trong cơn chếnh choáng của rượu. Khi ra khỏi cửa với túi xách trên tay, cơn gió lạnh thổi đến khiến đầu cô đau nhức, và ở cầu thang, cô vô tình đụng vào một người đàn ông.
Không cần đoán, đó chính là Tần Thanh Dư.
Trần Tư cố gắng tỉnh táo lại, vội vàng xin lỗi và muốn đi về phía xe, nhưng lại bị Tần Thanh Dư kéo lại.
“Em định lái xe về như vậy sao?” Anh nhăn mặt ngửi thấy mùi rượu trên người cô, tưởng rằng cô đi cùng bạn trai, liền hỏi: “Bạn trai em đâu rồi?”
Trần Tư cố gắng giằng ra nhưng không thoát được, đành đổi tay để gọi dịch vụ tài xế. Điện thoại của cô lập tức bị anh cầm lấy và ngắt cuộc gọi. Tần Thanh Dư nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh chính là người em gọi đến lái thay đây, giờ nói anh biết em muốn đi đâu.”
Còn anh lúc đó có ý định gì hay không thì cô thật sự không nhớ rõ. Trong cơn say, cô dường như đã buột miệng: “Muốn tôi bao nuôi anh không?”
Ai bao nuôi ai thì không rõ nữa, chỉ nhớ rằng đêm đó Tần Thanh Dư vừa dịu dàng vừa mạnh bạo, đến khi tỉnh rượu, chỗ ấy của cô vẫn còn đau nhức.
Cô đã nói gì mà khiến Tần Thanh Dư bùng nổ như núi lửa vậy?
Trần Tư đập tay lên trán, dường như nhớ lại được.
Hình như lúc đó cô không chịu nói mình muốn về đâu, và vì khách sạn đã hết phòng, Tần Thanh Dư đã đưa cô về căn hộ của anh. Anh đẩy cô vào phòng tắm, trong cơn mơ màng cô lại xoay người đè lên anh, thì thầm trong cơn say: “Tổng giám đốc Tần, nhiều thứ em thật sự không cần…”
Cô đã quên mất anh trả lời thế nào, chỉ nhớ là tai anh đỏ bừng, ấm đến nỗi lòng bàn tay cô vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ.
“Anh muốn bao nuôi em sao?” Cô nghiêng đầu, đôi mắt ngập nước hỏi câu ấy trong ngày Valentine, ngày mà người ta thường gán cho những ý nghĩa đặc biệt.
Câu trả lời của anh là một nụ hôn đầy nhiệt huyết. Bức tường lạnh lẽo giao hòa với thân nhiệt nóng rực, dòng nước từ vòi hoa sen cứ thế tuôn xuống, cả hai đều đã trút bỏ quần áo, cùng nhau chìm trong nụ hôn nồng nàn dưới làn nước.
Cơn say bao phủ lấy cô, khiến ngay cả Tần Thanh Dư trước mặt cũng có chút khó thở.
Anh vuốt mớ tóc lòa xòa trước mắt, cố gắng giữ cho cô đứng thẳng, mắt đối mắt với cô: “Không muốn… Anh muốn cùng em…”
Những lời sau đó, Trần Tư thật sự không nhớ nữa. Cô bất chợt hối hận vì sao lúc đó lại uống rượu, giờ nhớ lại chẳng rõ anh đã nói gì.
So với Trần Tư đang mãi đắm mình trong dòng suy nghĩ, Tần Thanh Dư lúc gặp mặt Lý Quang Khiết lại bình thản vô cùng.
Anh ngồi đối diện, ném cho Lý Quang Khiết một tập tài liệu, tay còn cầm thêm một tập khác, bình tĩnh chờ Lý Quang Khiết đọc xong.
“Con trai ông, tôi đã tìm được người hiến tủy phù hợp. Chi phí và quá trình điều trị sau đó tôi sẽ lo, ông không cần phải lo lắng.” Tần Thanh Dư vừa nói vừa đẩy tập tài liệu khác tới.
“Nhưng việc này thì, tôi không giúp được.” Anh nhếch môi, nở một nụ cười có chút giễu cợt: “Chúc ông may mắn.”
Lý Quang Khiết cầm tập tài liệu ghi chép tình hình vận hành của công ty mình, kế hoạch mua lại và tình hình thua lỗ, ngón tay khẽ run lên. Ông ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Thanh Dư: “Cậu muốn gì?”
Tần Thanh Dư chỉnh lại cổ áo, bình thản nói: “Chuyện này tôi không cần phải nói, ông cũng tự biết rõ.”