Thiên Càn trầm mặc, tựa hồ ông cũng không biện bạch được điều gì cho người cấp dưới đắc lực của mình. Ông từng thắc mắc điều đó, nhưng vì tin tưởng tuyệt đối mà không hỏi nhiều.
Mỗi một đợt cô nhi được tuyển chọn vào tông môn, đều phải tiến hành điều tra thân thế rõ ràng. Chúng không được có bất kỳ mối quan hệ với người tu chân nào. Yêu cầu này rất dễ đáp ứng. Tại Đông Độ châu, người không có thiên phú tu chân nhiều vô cùng, không khó để tìm kiếm.
Hơn nữa, loạt Lược Ảnh của Quỳ Mão được Thiên Càn tự tay chọn lựa. Tận mắt chứng kiến người thanh niên dần dần trưởng thành, nếu ông không tin tưởng, thì còn ai tin tưởng hơn được.
Tại Lược Ảnh, mỗi Lược Ảnh vệ đều có thủ đoạn riêng của mình, không có quy định thượng cấp phải tra hỏi rõ xem thủ đoạn ấy là gì. Căn cứ vào điều này, Thiên Càn mới để người thanh niên hành sự tự do.
Ánh nhìn của Thạch Tử Mặc trở nên lạnh lùng: “Xem ra, ngươi không thể cho ta một lời giải đáp.” Sau đó, y đưa mắt qua đối diện với Quỳ Mão – người đang ngẩng đầu lên nhìn mình: “Hiện tại, ta cho ngươi một cơ hội tự giải thích, nói đi.”
Thiên Càn nghe vậy, quay đầu lại nhìn về phía người thanh niên, ánh mắt bên dưới tấm mặt nạ lộ rõ sự lo lắng.
Quỳ Mão nhếch lên một ý cười khó hiểu, hắn không lúc nào là không cảm kích người thượng cấp này. Ông không chỉ luôn đặt niềm tin vào mình, mà thậm chí còn giao phó trọng trách hộ tống quan tài của Kỳ Thí Phi cho hắn.
Hắn biết, nếu mình không thanh minh được, người che chở cho hắn như Thiên Càn sẽ bị tội liên đới, bị xử phạt vì quản lý lơ là.
Hắn biết, biết hết. Nhưng hắn lại không thể nói ra sự thật, một chữ cũng không.
Không phải vì không tin tưởng Thiên Càn, không tin tưởng quyền tông chủ. Mà vì, kiếp trước, sau khi hắn một mình hoàn thành nhiệm vụ hộ tống quan tài của Kỳ Thí Phi tới vùng cấm địa mộ lăng, để có thể ở lại canh giữ cho tín ngưỡng tối thượng ngủ yên, hắn cam nguyện trở thành một người thủ mộ.
Vào giây phút thề độc trước mặt người thủ mộ đương nhiệm đã dâng trọn cuộc đời cho nơi đó, hắn nhất định phải giấu kín mọi chuyện liên quan đến lăng mộ này. Không được tiết lộ cho bất cứ ai, từ nay về sau, trở thành một kẻ câm lặng, bỏ quên ngôn ngữ.
Dù kiếp này chưa từng gặp người thủ mộ đó, nhưng lời thề ấy như đã khắc sâu vào linh hồn. Nó luôn nhắc nhở hắn, không cho hắn tiết lộ nửa lời!
Tuy Thạch Tử Mặc chỉ là quyền tông chủ, nhưng sau khi Kỳ Thí Phi vẫn lạc, y dẫn theo môn chúng của Ngục Thiên tông chặn lại những tốp đạo tu, ma tu đuổi giết hắn hòng cướp quan tài.
Chính nhờ Thạch Tử Mặc đứng ra chủ trì, mà Ngục Thiên tông có thể duy trì tồn tại suốt một khoảng thời gian dài, dù rơi vào tình trạng nguy khốn vô cùng. Tuy rằng, đến cuối, đại trận phong ấn cho cấm địa vẫn bị công phá.
Vì thế nên, trong lòng Quỳ Mão, Thạch Tử Mặc là người đáng kính ngưỡng, chỉ xếp sau Kỳ Thí Phi. Giờ, bị Thạch Tử Mặc hoài nghi như thế, hắn cảm thấy vô cùng chua xót, thống khổ.
Nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, nơi ấy đã trở nên hoàn toàn kiên định, không còn chút do dự, chần chừ. Giọng nói lành lạnh của Quỳ Mão vang lên: “Mười hai gian tế, bao gồm cả đạo tu, huyết luyện và hồn tế, thuộc hạ đã điều tra tường tận thân phận của chúng. Chuyện này yêu cầu khoảng thời gian rất dài để chuẩn bị từ trước. Tập trung diệt trừ vào một thời điểm để có thể khiến số công huân tăng vọt với tốc độ khổng lồ. Đó là do thuộc hạ muốn gây ấn tượng với tổng lĩnh. Mục đích của thuộc hạ không thuần khiết, vì sự ích kỷ của bản thân mà gây ra cơ sự này, thuộc hạ vô cùng hổ thẹn. Không chỉ khiến đồng liêu nghi ngờ, mà còn liên lụy thượng cấp, quấy rầy quyền tông chủ. Tội lỗi lớn lao, cam nguyện bị phạt!”
Thiên Càn vô cùng bàng hoàng, hàng lông mày chíu chặt. Ông biết, đây chỉ là cái cớ để bao biện. Quỳ Mão muốn chịu trách nhiệm một mình nên mới ôm hết tội vào thân.
Khóe miệng Thạch Tử Mặc khẽ cong lên: “Vì sự ích kỷ của bản thân….”
Y cầm lấy bảng công huân của Lược Ảnh, từ từ lật giở. Trước khi số công huân của Quỳ Mão tăng đột biến, phải tầm một đến hai tháng, hắn mới hoàn thành một nhiệm vụ. Đối với một Lược Ảnh vệ Tam phẩm, thành tích đó đã khá xuất sắc. Trải qua sự tích lũy ấy, hắn mới được thăng lên Nhị phẩm. Nhưng vừa thăng cấp không lâu, công huân của Quỳ Mão đột nhiên gia tăng với tốc độ chóng mặt.
Khi đem hai thời điểm ra so sánh, số thành tích này như của hai người hoàn toàn khác biệt. Nếu nói rằng chuyện này không ẩn chứa điều kỳ quái, thì quá đỗi vô lý.
Thạch Tử Mặc cười khẽ: “Xem ra ngươi không chịu nói thật.” Vẻ mặt y trở nên lạnh lẽo, “Vậy phải xem, ngươi có giữ nổi miệng sau khi hưởng thụ thủ đoạn của Hình luật ti hay không.”
Thiên Càn kinh hãi. Quyền tông chủ định giao Quỳ Mão cho Khâu Hoằng thẩm tra! Ông vội la lên: “Quyền tông chủ, không thể được!”
Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Tử Mặc quét qua: “Không có gì là không thể. Ngươi không tìm được sự thật, thì giao cho người có thể hỏi ra nhẽ đi.” Nói xong, Thạch Tử Mặc đứng lên, men theo đường bên cạnh ghế cao, đi về phía hậu điện.
Thiên Càn vội vàng chạy theo vài bước, cao giọng nói: “Lược Ảnh vệ phạm tội, vốn phải giao cho Lược Ảnh thẩm vấn. Không thể vi phạm phép tắc!”
Thạch Tử Mặc thoáng dừng bước, quay đầu lại cất giọng mỉa mai: “Ngươi nghĩ chúng ta giống đám đạo tu bảo thủ sao? Khi phép tắc không còn phù hợp, phải sửa!”
Nói xong, Thạch Tử Mặc phất tay áo, quay đi. Thiên Càn nhíu chặt mày, phần vì lo lắng cho thuộc hạ, phần vì sự không tuân theo phép tắc của quyền tông chủ mà giật mình. Không biết ông đang phiền lòng vì điều gì hơn.
Khâu Hoàng Nhất nở một nụ cười âm độc với Thiên Càn: “Ngài thống lĩnh của Lược Ảnh, ta có thể mang người này đi chứ?” Thiên Càn giận tím mặt, nhưng lại không thể làm trái ý quyền tông chủ.
Sau rồi, Khâu Hoằng Nhất áp giải Quỳ Mão về Hình luật ti, nhốt vào căn phòng tra khảo kín bưng, sử dụng mọi thủ đoạn tra tấn khủng khiếp để ép hỏi.
Phù Quang, Lược Ảnh là tổ chức vô cùng thần bí tại Ngục Thiên tông, ai nấy đều khóa chặt miệng không dám đề cập tới. Còn Hình luật ti lại là nơi khiến môn chúng run rẩy sợ hãi, những thủ đoạn tàn khốc ở đây khiến không một kẻ nào dám ho he.
Từ nhỏ, Lược Ảnh vệ đã được huấn luyện thành tử sĩ, vậy nên, việc moi được tin từ miệng họ là điều không thể.
Tu sĩ tu luyện tới cảnh Thuế phàm mới được đặt chân vào Hình luật ti. Những kẻ tay ngang không được trải qua sự tôi luyện tàn khốc sao có thể tưởng tượng nổi, trên thế giới này có một loại người, dù phải chịu đựng mọi khổ sở, bị lột da xẻo thịt, vẫn có thể bình thản, không hé một lời.
Nếu không vì không thể chết ở đây, chết vào thời điểm này, Quỳ Mão đã tự sát từ lâu.
Người thanh niên giờ chỉ còn khung xương gầy trơ, quần áo tả tơi, mặt trắng bệch, đâu còn vẻ ngập tràn sức sống như ngày nào, ánh mắt trống rỗng, cạn kiệt hi vọng.
Hai tay Quỳ Mão bị trói lại, cột vào xà ngang. Hắn chậm rãi đưa mắt nhìn lỗ thông khí lớn chừng bằng cổ tay ở trên bức tường cao của phòng thẩm tra.
Không biết đã bao ngày trôi qua, quanh đây mịt mùng một màu đen. Cơn gió nhỏ lạnh lẽo, thỉnh thoảng ghé đến, len lỏi vào lỗ thông khí và mang theo những bông tuyết lác đác nói cho hắn rằng, trời đã sang đông.
Hắn cũng không hiểu vì sao, mọi chuyện lại thành thế này. Kiếp này khác hoàn toàn với kiếp trước. Chỉ cần thay đổi một sự kiện, hết thảy mọi sự kiện khác đều sẽ thay đổi theo.
Nếu như cứ bị nhốt tại nơi này, chịu sự tra tấn cả ngày lẫn đêm, đừng nói đến việc cứu Kỳ Thí Phi, đến chính bản thân hắn cũng không biết có thể sống tới khi nào.
Quỳ Mão ngẩn người nhìn những bông tuyết chao liệng bên lỗ thông khí, ánh mắt mờ mịt.
Hắn không phải kẻ hợp với chuyện bày mưu tính kế. Hắn chỉ là một sát thủ có lối suy nghĩ giản đơn, thế mà lại phải làm cái việc yêu cầu sự tính toán tỉ mỉ này. Đã không giỏi, vẫn phải cố làm, rốt cuộc lại tự đẩy bản thân vào đường cùng.
Hắn không lo cho mình, bị tra khảo, bị ép chịu cực hình, thậm chí bị giết cũng không sao. Hắn chỉ hối hận, nếu thật sự không qua được kiếp nạn này, liệu trong số Phù Quang, Lược Ảnh có ai có thể trụ đến cuối cùng để bảo vệ tôn thượng sao?
Ai có thể bảo vệ cho hài cốt của ngài không bị cướp đi, bảo vệ cho lăng mộ của ngài không bị kẻ khác phá hoại?
Sống mũi hắn cay cay, một giọt lệ bất chợt lăn lài trên gò má, rơi xuống sàn nhà, len vào kẽ đá lạnh băng của căn phòng tra thẩm.
Trái tim hắn hướng về Kỳ Thí Phi để sám hối, giờ đây, hắn không thể chiến đấu đến giây phút cuối cùng vì ngài nữa rồi.
Một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trên bức tường, ánh sáng chói lòa chiếu vào khiến mắt hắn đau đớn, đồng tử rụt lại.
“Hắn chưa khai gì sao?” Khâu Hoằng Nhất mãi không có tiến triển gì nên Thạch Tử Mặc cảm thấy vô cùng không hài lòng. Y quyết định tự mình đến nơi Hình luật ti giam giữ Quỳ Mão.
Khâu Hoằng Nhất cúi đầu đầy hổ thẹn, bẩm báo: “Thiên Càn nhiều lần đến quấy rầy, nói với thuộc hạ rằng, nếu không có bằng cớ xác thực, không thể dùng thủ đoạn tra tấn cuối cùng – thuật Rà soát thần hồn (1). Vậy nên, thuộc hạ chỉ có thể từ từ mài mòn ý chí của hắn. Nhưng tên Lược Ảnh vệ này ngoan cường vô cùng, không chịu khai bất cứ điều gì.”
Thạch Tử Mặc nhíu mày, giọng đầy vẻ không vui: “Ta đã ra lệnh rõ cho ngươi phụ trách việc này, vậy mà hắn ta dám không tuân theo sao? Tổ chức Lược Ảnh tồn tại đã lâu, cũng quá đỗi độc lập, càng ngày càng khó quản lý!”
Khóe miệng Khâu Hoằng Nhất khẽ nhếch lên, hắn tiếp tục giở giọng đâm thọc: “Hắn còn nói, thuộc hạ đã thẩm vấn ba tháng mà không ra được chữ nào, dù có giam người này đến chết cũng chẳng được tích sự gì. Khuyên thuộc hạ mau thả kẻ này đi.”
Sắc mặt Thạch Tử Mặc trở nên âm u, y chậm rãi cất tiếng: “Xem ra, tên Lược Ảnh vệ này cần phải biết, tông môn không phải nơi hắn có thể tự cao tự đại. Nếu đã không chịu khai, ngươi cũng không cần tra hỏi nữa, xử tử!”
Khâu Hoằng Nhất thoáng chần chừ: “Nhỡ Thiên Càn phật ý, lại đi kiếm chuyện phiền toái với thuộc hạ.”
Thạch Tử Mặc đáp lại lạnh nhạt: “Vậy bảo hắn cứ tới tìm ta, ta thực cũng muốn biết, mấy tên Lược Ảnh có còn coi ta ra gì không!”
Khâu Hoằng Nhất gật đầu: “Thuộc hạ lĩnh mệnh… Chẳng qua, nếu thực xử tử người này, trước xin cho thuộc hạ dùng thuật Rà soát thần hồn điều tra một phen, cũng để biết rõ sự thật.”
Thạch Tử Mặc vẫn luôn canh cánh điều này, bèn cho phép.
Khâu Hoằng Nhất đi về phía Quỳ Mão, hắn đưa tay ra.
Hai bọn họ nói chuyện không chút kiêng dè, nên người thanh niên đã nghe hết. Trong lòng hắn ngập tràn tuyệt vọng, quyết tâm, dù có chết cũng tuyệt đối không thể để lộ bí mật.
May là, khắp tông môn này, ngoài Kỳ Thí Phi và Lược Ảnh vệ, không ai biết trên người họ có thứ bí bảo tên ma chủng. Sau khi bị giam giữ, hắn vẫn âm thần tích tụ chân nguyên, giờ đành tự phát nổ.
Ma chủng trong đan điền của Quỳ Mão đột nhiên bùng lên một thứ sức mạnh kinh hồn.
Khâu Hoằng Nhất giật mình hoảng sợ, vội vàng vọt về phía sau. Hắn mới chỉ đạt tới cảnh giới Ngưng hồn, nếu đứng chính diện với một vụ tự nổ của tu sĩ Quy nguyên, chắc chắn sẽ trọng thương.
Thạch Tử Mặc nhướng mày, vừa định ra tay đánh nát đan điền của Quỳ Mão thì bức tường phía sau đột nhiên sụp xuống.
Cả ngọn núi rung lên, đất đá bắn văng khắp chốn. Gió lốc cuộn xoáy, hút chặt khí lạnh, tuyết vần vũ mịt mù. Dòng linh lực cuồng loạn của ma chủng được một bàn tay thon dài che lại, dư âm còn sót của dòng sức mạnh đó khiến tầm nhìn trở nên hỗn độn.
Sau khi mọi thứ quay trở về với sự bình tĩnh, Thạch Tử Mặc nhìn thấy, Kỳ Thí Phi ôm người thanh niên đã ngất lịm, ngón trỏ khẽ điểm lên đan điền của hắn.
____________
Ngáo:
(1) thuật Rà soát thần hồn: Thực chất thì theo QT và raw nó là Phân thần liệt hồn thuật (分神裂魂术). Nhưng cái tên khó hiểu quá nên mình tương cái mục đích của pháp thuật này vào luôn cho dễ hiểu. Thuật này có hàng loạt biến thể như Sưu hồn thuật, hay sang Harry Potter là Chiết tâm chí thuật. Có khả năng đọc được ý nghĩ, ký ức của đối phương. Tuy nhiên, ở bên tu tiên, mấy thuật như sưu hồn thế này tàn độc hơn, không chỉ khiến đối phương chịu tra tấn thống khổ, mà còn mất mạng, không mất mạng thì cũng trở nên thiểu năng.
Theo lời Quỳ Mão tự nhận xét thì bạn chỉ có khả năng đánh đấm, không có khả năng bày mưu tính kế. Nói cay nghiệt thì là tứ chi phát triển =)) Tuy đầu không ngu nhưng không nhạy bén mấy cái âm mưu quỷ kế, chỉ giỏi những thứ liên quan đánh đấm hoặc chỉ đâu đánh đó thôi.
Thế nên bạn cứ ngoan ngoãn đi theo nam thần đi. Đảm bảo có thịt ăn. Lại còn được nam thần bảo kê.
Từ giờ trở đi, đời bạn thăng hoa rồi nhé. Còn được người ta ôm cơ mà.