Kỳ Thí Phi dẫn ba người cưỡi Phi Kiêu, bay nhanh qua rặng Thiên Giản rồi vào trong pháp trận phòng ngự. Ma tôn đại nhân là người nắm giữ quyền lực cao nhất của Ngục Thiên Tông nên họ cứ thế đi vào mà chẳng khiến ai chú ý.
Không một ai phát hiện bọn họ, cũng không một ai phát hiện ra con linh thú bay rất cao.
Điều này khiến Hạ Hạc thất vọng vô cùng. Lặng lẽ quá đỗi!
Tông chủ của Ngục Thiên Tông trở về, không khua chiêng gõ trống, xếp hàng nghênh đón thì ít nhất cũng phải có quản sự nào đó, hoặc là đệ tử chấp sự ra khom lưng tiếp đón chứ!
Ngục Thiên Tông là một trong ba tông môn lớn nhất của ma tu, địa vị cũng như Ngự Linh Tông ở giới đạo tu vậy. Thế mà tông chủ lại trở về theo cái kiểu lén lút thế này, không trang trọng gì cả.
Hạ Hạc lầu bầu ra vẻ không hài lòng, Mậu Thần liếc nhìn hắn, đè thấp giọng xuống, răn dạy, “Ngươi thì biết gì? Tôn thượng chẳng cần mấy chiêu trò bóng bẩy đó để củng cố uy danh. Giờ trong tông môn ai cũng kính sợ ngài ấy. Vậy nên đương nhiên là phải giữ cái hình tượng thần bí để các đệ tử khác phải sợ rồi.”
Quỳ Mão ngồi bên gật gù tán đồng.
Kỳ Thí Phi đưa mắt nhìn cậu chàng Lược Ảnh với vẻ bất đắc dĩ. Y không hiểu nổi, chỉ là một cách trở về tông môn thôi mà cũng khiến ba người này nghĩ nhiều như vậy.
Kỳ Thí Phi lặng lẽ kiểu này đương nhiên không phải là để duy trì hình tượng thần bí gì cả, chỉ vì y lười mà thôi.
Ma tôn đại nhân không cần người tiếp đón bởi chẳng có ai mong mỏi để đón tiếp y. Kỳ Thí Phi cũng chẳng có cảm tình sâu nặng gì với Ngục Thiên Tông, y coi việc thống trị tông môn này là trách nhiệm của mình, tông chủ chỉ là một loại nghề mà thôi.
Nếu có chuyện gì xảy ra, y sẽ giải quyết, nhưng cũng chỉ đến thế. Về mặt bản chất thì Nam Cảnh Ma Tôn là người đạm bạc thế đó.
Nhưng giờ mọi chuyện đã có chút khác biệt rồi. Y thoáng nhìn người thanh niên đang nghiêm túc hùa theo những gì Mậu Thần nói, nghiêm túc răn dạy Hạ Hạc về sự cần thiết của việc lặng lẽ.
Nếu có hắn ở Ngục Thiên Tông thì y cũng muốn được hắn nghênh đón, được hắn chờ đợi quay về.
Kỳ Thí Phi bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh hạnh phúc lãng mạn khi hai người gặp lại nhau sau nhiều ngày xa cách. Sau đó, y hạ khóe miệng xuống, lắc đầu, thôi, y không cần cậu chàng Lược Ảnh phải rời xa mình!
Con phi kiêu bay tới đỉnh Cửu Cực Phong. Nội thị trường trông thấy điều này. Hắn còn chưa kịp bảo chúng nội thị phải đề phòng thì Vọng Trần đã hạ xuống, đáp ở quảng trường nhỏ.
Luồng gió mạnh phả đến khiến nội thị trường – Thường Húc – xém không mở mắt được. Đợi đến khi hắn hạ tay xuống thì đã thấy Kỳ Thí Phi bước về phía mình.
Thường Húc giật mình, vội vàng quỳ xuống hành lễ, “Thuộc hạ Thường Húc cung nghênh tôn thượng trở về.”
Kỳ Thí Phi lướt qua hắn, nói với giọng thản nhiên, “Đứng dậy đi, lại đây nói chuyện.”
Bấy giờ Thường Húc mới dám ngẩng đầu, bò dậy. Lúc này, hắn mới chú ý tới người khác.
Ba người còn lại đều rất lạ mắt. Không, có một người nom quen quen. Thường Húc nhìn thoáng qua Quỳ Mão với vẻ nghi hoặc.
Cũng chẳng trách được việc hắn không nhận ra Quỳ Mão. Cái dáng vẻ bình tĩnh, tự tin của người thanh niên bây giờ khác hẳn với điệu khép nép, hèn mọn, lúc nào cũng cúi rạp đầu xuống của trước đây.
Thường Húc thầm thấy người này có chút giống Triệu Tam Mãn, nhưng rồi lại phủ định ngay cái ý nghĩ đó. Triệu Tam Mãn chỉ là một tên phàm tu, mà người này là tu sĩ Ngưng Hồn, khác nhau một trời một vực.
Vọng Trần đứng trên quảng trường chuốt lông cho hai con chim non.
Sau khi ba người đi vào chủ thính, Kỳ Thí Phi ngồi ở chủ vị rồi phất tay ý bảo ba người ngồi xuống. Hạ Hạc chọn bừa một chỗ, Quỳ Mão và Mậu Thần thì cung kính nói cảm ơn rồi mới khẽ khàng ngồi xuống.
Kỳ Thí Phi nói với Thường Húc, “Dọn dẹp căn phòng phía đông chủ ngọa của ta.”
Thường Húc nghe xong, đưa mắt ngơ ngác nhìn thoáng qua Hạ Hạc rồi cúi đầu tuân lệnh.
Tu vi của người này sâu không lường được, còn là tu sĩ hồn tế, không chỉ được tôn thượng mời tới Cửu Đỉnh Phong mà còn được sắp xếp chỗ ở gần với ngài ấy như vậy, ắt là thân quen với ngài hơn cả Bạch Dương Phàm chăng?
Thường Húc chấn chỉnh tinh thần, hạ quyết tâm rằng phải hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này.
Kỳ Thí Phi nói tiếp, “Con phi kiêu nghìn tuổi ngoài kia không cần phải dắt tới Linh Thú Viên, ngươi tìm một chỗ thoáng gió, nhiều sáng ở trên núi rồi chống giàn giáo là được, nó sẽ tự tới xây tổ. Hai con non thì phải dùng loại thịt băm cao cấp nhất để nuôi.”
Rặng Thiên Giản không phải nơi thiếu thốn tài nguyên như Tây Tứ Châu, số phi kiêu từ nghìn tuổi trở lên chẳng phải ít. Thậm chí, ở Ngục Thiên Tông cũng tự nuôi vài con linh thú mấy nghìn năm. Vậy nên Thường Húc không rõ con phi kiêu này có điểm nào đặc biệt mà phải được hưởng ưu đãi như thế.
Dù vậy nhưng hắn vẫn ghi nhớ cẩn thận để đi làm.
Hắn cho rằng chuyện kế tiếp là sắp xếp nơi ở cho hai tu sĩ Ngưng Hồn và Quy Nguyên kia, nhưng nào ngờ lại thấy Kỳ Thí Phi quay sang nói với vị nam tu Ngưng Hồn kia với giọng điệu vô cùng dịu dàng, “Ta bảo Thường Húc thu xếp nơi ở cho Vọng Trần ở Cửu Đỉnh Phong, ngươi ở gần chúng nó, có thể thăm Truy Phong và Trục Vân bất cứ lúc nào.” Truy Phong, Trục Vân là tên của hai con non.
Quỳ Mão nghiêng người, gật đầu ngại ngùng, “Không cần phải phiền phức như vậy, đưa chúng tới Linh Thú Viên cũng được.” Đôi bên cách nhau không xa, đi qua đi lại chẳng tốn mấy thời gian.
Cửu Đỉnh Phong non xanh nước biếc, cung điện thanh lịch, giờ lại thêm một cái ổ chim nom thực kỳ quái.
Kỳ Thí Phi lắc đầu bảo, “Vọng Trần không giống những linh thú khác, nó tinh ranh lắm. Nếu nuôi trong Linh Thú Viên, những linh thú khác đừng hòng được sống yên ổn.”
Tính tình Vọng Trần ngang ngược vô cùng, ở khu vực núi Đông Mang đã là bá chủ một phương, không ai là đối thủ của nó, hàng xóm nào cũng bị bắt nạt một lần. Nó chỉ hợp với việc sống một mình, sống quần cư thì vỡ tổ là cái chắc.
Quỳ Mão ngẫm lại thấy cũng đúng, liền gật đầu.
Bấy giờ Thường Húc mới nhận ra rằng căn phòng cạnh chủ ngọa kia không phải cho vị tu sĩ hồn tế mà là cho nam tu Ngưng Hồn này!
Hắn tròn mắt nhìn người thanh niên, như thể muốn coi xem người này có điểm gì đặc biệt.
Hạ Hạc ngơ ra một lúc rồi mới hiểu, hắn nhảy dựng lên, “Gì cơ? Thế ta ở đâu?”
Kỳ Thí Phi thản nhiên nhìn hắn, “Ngươi ở đâu ấy hả? Lát ta bảo hạ nhân thu xếp cho người một ngọn núi, ngươi thích ở thế nào thì ở thế đó. Dù sao thì nhất định không được ở đây!”
Hạ Hạc nghe vậy, thấy cũng ổn. Đương nhiên hắn cũng tự biết rằng mình không thể so được với Quỳ Mão, tranh giành địa vị với người đó chẳng khác nào tự chuốc khổ cho mình.
Lúc này Quỳ Mão mới hiểu được là mình sẽ sống cạnh Kỳ Thí Phi. Người thanh niên bỗng thấy hơi bất an, “Thuộc hạ ở trong căn phòng cũ là được.”
Khi mới tới Cửu Đỉnh Phong, hắn cũng ở khá gần với Kỳ Thí Phi, chẳng qua vị trí của căn phòng đó không ổn lắm, xem như là phòng của người hầu.
Kỳ Thí Phi nhìn hắn, nở nụ cười nguy hiểm, “Ngươi không muốn ở gần ta hơn sao?”
Quỳ Mão run rẩy, vội vàng lắc đầu. Hắn sợ lỡ như chọc giận ma tôn đại nhân, thì ngài ấy lại bắt mình ở ngay trong phòng của ngài.
Kỳ Thí Phi nhìn hắn với vẻ hài lòng, chậm rãi nói, “Thế mới tốt chứ.”
Ở gần mới tiện cho y làm vài chuyện. Dù gì cũng về tới địa bàn của mình rồi, không cho mình làm gì thì mình nghẹn chết à?!
Kỳ Thí Phi nhìn chằm chằm vào Quỳ Mão, chỉ thiếu điều phóng tia lửa điện, không thèm để ý đến ba người khác còn ở đó.
Thường Húc lau mồ hôi trên trán, sợ hãi không thôi. Hắn nào ngờ rằng Kỳ Thí Phi lại dắt bạn đời về, vị này nào có phải khách, mà là chủ nhân thứ hai của Cửu Đỉnh Phong!
Mậu Thần rất biết điều, gã nhanh chóng xin phép về phục mệnh.
Kỳ Thí Phi chớp mắt vài cái rồi mới bảo Thường Húc đi tìm đại quản sự để kiếm một ngọn núi cho Hạ Hạc ở.
Trước đây Quỳ Mão ở lại Cửu Đỉnh Phong dưới thân phận Triệu Tam Mãn, sau khi hắn rời khỏi, cứ xử lý theo phương án mất tích.
Tại Ngục Thiên Tông, tháng nào cũng có người vô cớ mất tích, chỉ cần không có ai trình báo để truy cứu thì sẽ không có người điều tra xem kẻ này rốt cục đã đi đâu.
Hơn nữa, khi ấy Triệu Tam Mãn ngụ tại nơi Kỳ Thí Phi ở, lúc hắn mất tích, đương nhiên sẽ có người đoán rằng chắc kẻ này chọc giận ma tôn đại nhân nên đã bị xử lý.
Phía nội thị sẽ đoán thế. Còn phía Lược Ảnh thì khác, một người sống sờ sờ bỗng biến mất, đương nhiên là phải báo cáo hành trình.
Chuyện đầu tiên Quỳ Mão làm sau khi trở về không phải về phòng, mà là đi đến Tiểu Bàng Phong để ghi lại hành tung của mình trong thời gian qua.
Có bộ phận chuyên môn phụ trách việc quản lý ghi chép. Hắn và Mậu Thần đi vào, thay phiên báo cáo hành tung suốt mấy năm qua, đã trải qua chuyện gì.
Đương nhiên là có một số việc họ sẽ ghi lại tỉ mỉ, nhưng có một số việc cơ mật không được hé lộ. Ví dụ như Phục Sinh Đan và hồn thề của Hạ Hạc. Đây là hai chuyện tuyệt mật.
Quỳ Mão đi về đại bản doanh của Lược Ảnh Vệ. Kỳ Thí Phi cho vời Thiên Càn tới.
Sau khi Thiên Càn hành lễ xong, Kỳ Thí Phi bỗng nói một câu khiến ông choáng váng không biết làm sao.
Kỳ Thí Phi tựa mình vào ghế, ngồi với vẻ biếng nhác, y cất giọng lạnh lẽo, “Từ hôm nay trở đi, xóa tên Quỳ Mão khỏi tổ chức, hắn không còn là Lược Ảnh Vệ nữa!”
Thiên Càn sững sờ, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu ông là Quỳ Mão đắc tội tôn thượng.
Ông bèn cầu xin ngay lập tức, “Tôn thượng, Quỳ Mão vẫn luôn trung thành và tận tâm. Dù có lỡ mắc phải sai lầm gì thì mong ngài niệm tình các công trạng trước đây của hắn mà không xử phạt nặng nề như vậy.” Đối với Lược Ảnh Vệ, việc bị xóa tên đồng nghĩa với việc ma chủng sẽ bị lấy về. Điều này còn đau đớn hơn cả xử phạt.
Kỳ Thí Phi rơi vào cảnh tức cũng không được mà cười cũng chẳng xong, y chống tay với vẻ bất đắc dĩ, “Ta hỏi ngươi, điều kiện để trở thành Lược Ảnh vệ: một – kẻ này phải trung thành tận tâm, hai – kẻ này phải là phàm nhân không thể tu luyện để trang bị ma chủng và trở thành tử sĩ. Hiện Quỳ Mão không còn là phàm nhân, mà là tu sĩ Ngưng Hồn. Vậy sao hắn có thể làm Lược Ảnh Vệ được nữa?”
Thiên Càn nghe xong, lòng còn hoảng hốt hơn ban nãy. Quỳ Mão không phải là “tu sĩ” được trang bị ma chủng, mà đã là một tu sĩ chân chính! Sao lại thế được?
Ông vẫn sửng sốt không dám tin tưởng. Kỳ Thí Phi bèn lấy ra một bình ngọc nhỏ.
“Trong này đựng Phục Sinh Đan. Chỉ cần uống nó, Lược Ảnh Vệ có thể chuyển hóa thể chất, trở thành một tu sĩ chân chính.”
Thiên Càn nhìn chằm chằm vào bình ngọc ấy.
Kỳ Thí Phi tung bình ngọc trong tay, nói, “Có thể cho Phục Sinh Đan này làm phần thưởng. Thêm nó vào danh sách các thứ có thể đổi bằng công huân đi.”
Với thứ này, không sợ chúng Lược Ảnh Vệ không sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống để phục vụ. Chẳng qua Phục Sinh Đan hiếm hơn Tạo Hóa Đan nhiều, họ sẽ cần dùng lượng công huân vô cùng lớn để có thể đổi được. Hiện tại, đến cả Thiên Càn cũng không có đủ công huân để đổi lấy một viên Phục Sinh Đan.
“Hơn nữa, sau khi uống Phục Sinh Đan, người đó sẽ bị xóa tên, không được đảm nhiệm vai trò Lược Ảnh Vệ nữa mà sẽ chuyển thành một đệ tử bình thường của tông môn.”
Thiên Càn bình tĩnh lại, ông hiểu ý của ma tôn đại nhân.
Trước đây, Lược Ảnh Vệ trung thành là nhờ ma chủng, họ cảm kích tông môn, ngoài cách nguyện trung thành với tông môn ra thì không còn cách nào để báo đáp. Sau khi trở thành tu sĩ rồi thì khác. Những gì tông môn cung cấp không đủ để họ có thể tu luyện. Hơn nữa, thành tu sĩ rồi thì những kỳ ngộ họ gặp phải cũng hoàn toàn khác trước đây.
Kỳ Thí Phi không muốn đặt niềm tin những mấy nhân tố bất định đó.
Thiên Càn gật đầu, “Thuộc hạ đã hiểu. Thuộc hạ sẽ tuân mệnh, xóa tên Quỳ Mão khỏi danh sách Lược Ảnh vệ.”
Kỳ Thí Phi ngắm nghía bình ngọc, cười hài lòng.