• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Kỳ Thí Phi sầm lại. Quỳ Mão cầm áo choàng Thiền Tuyết trong tay mà lòng đau như cắt. Chiếc áo có sức phòng ngự mạnh mẽ ấy giờ chỉ toàn vết cắt.

“Tôn thượng….” Cặp mắt đen láy của Quỳ Mão rơm rớm. Hắn ngưỡng mộ mọi điều của Kỳ Thí Phi, dù thứ bị phá hỏng chỉ là một chiếc áo của tôn thượng cũng đủ khiến người thanh niên không chịu đựng được.

Kỳ Thí Phi quay lại, nhìn ánh mắt đau lòng của cậu chàng Lược Ảnh mà lòng không khỏi ấm áp. Y vỗ vỗ đầu hắn, “Đừng lo, đám tơ lần trước vẫn còn thừa một chút, đủ để sửa Thiền Tuyết.”

May mà lần xuống biển này ma tôn đại nhân  thu gom rất nhiều tơ bởi y muốn Quỳ Mão mặc đồ giống mình.

Hạ Hạc la oai oái, nửa vì đau thật, nửa để ra vẻ đáng thương trước mặt Mậu Thần. Hắn xui lắm, miệng vết thương sâu tới độ thấy cả xương. May mà hắn là tu sĩ hồn tế, chứ nếu là tu sĩ huyết luyện thì với đống máu thất thoát kia, chắc tu vi cũng đã chảy mất hết rồi!

Mậu Thần lạnh mặt, nhưng băng bó cho Hạ Hạc nhẹ nhàng lắm. Tay gã cẩn thận bôi thuốc cho Hạ Hạc.

“Đừng có gào lên thế. Đường đường là một gã đàn ông, bị thương có chút vậy mà cũng phải gào lên, ngươi còn mặt mũi không?” Gã nhìn chằm chằm vào vết thương be bét của Hạ Hạc, lông mày thoáng nhíu lại.

Hạ Hạc chỉ chực khóc, bi thương lắm, “Ta bị thương tới độ này rồi mà ngươi còn dữ như vậy! Không dịu dàng với ta được chút nào à?”

“Còn có sức mà soi mói, chứng tỏ vết thương của ngươi không nặng.” Nói thì nói vậy, nhưng Mậu Thần cũng nhẹ tay hơn nhiều.

Kỳ Thí Phi cất chiếc áo khoác đã vô tác dụng kia đi, chỉ mặc một chiếc trường sam xanh thẫm. Y nói với Vọng Trần với giọng bình tĩnh: “Chúng ta đổi hướng, bay về bình nguyên Vọng Hương.”

Quỳ Mão nhìn y với vẻ ngạc nhiên, “Chúng ta đi về sao?” Đã xong việc rồi ư?

Kỳ Thí Phi gật đầu, “Nếu tiếp tục ở lại đây, rất có thể sẽ khiến Chu Bích, thậm chí là Tiếu Mộc Vinh ra mặt, khi ấy thì thiệt nhiều hơn được. Biến mất vào lúc này là hợp lý nhất.”

Khuấy đảo khiến tình thế hỗn loạn, để lại nhiều điểm đáng nghi là đã đủ để Chu Bích đau đầu. Hơn nữa, y cũng để lại cho ông ta một “món quà lớn”.

Tiếp sau, ma tôn đại nhân cần quay về Đông Độ Châu để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.

Kỳ Thí Phi thoải mái dắt theo người yêu, tiểu đệ, thuộc hạ, thú cưỡi rời đi, trong khi đó, Chu Bích không chỉ đang “đau đầu”, mà phải là “vô cùng đau đầu”.

Kế hoạch của Kỳ Thí Phi rất thành công. Dù không biết địa điểm tổ chức đại hội minh ước ở đâu, nhưng y cũng khiến cái đại hội này suýt chút nữa thì thất bại.

Bạch Dương Phàm đại khai sát giới, lạm sát người vô tội, đạo tu sao có thể tin tưởng Chu Bích, khiến ông chủ trì đại hội chứ?

Chu Bích vừa đến đã bị mọi người hoài nghi, sau đó, tin tức về số người tử vong không ngừng lan tới. Ánh mắt nghi ngờ của đám người này sắp chọc Chu Bích thủng lỗ chỗ đến nơi.

Hạ Hạc không chỉ tạo ra thảm án, mà còn cố tình để lại minh bài của Bạch Dương Phàm. Chu Bích không khỏi sững sờ khi những người khác bày bằng chứng ấy ra trước mặt mình.

Nếu Lưu Thư Dao không chạy tới, tự mình báo cho Chu Bích rằng cô cảm thấy Bạch Dương Phàm như biến thành một người khác thì chắc ông vẫn đang hoang mang lắm.

Chu Bích bỗng có một linh cảm chẳng lành. Mãi đến khi Chung Huyễn tới, dùng pháp thuật để chiếu lại cảnh tượng đụng độ giữa hai bên, Chu Bích vừa nhìn liền nhận ra một kẻ trong số đó, chính là Triệu Tam Mãn!!

Linh cảm chẳng lành đã trở thành sự thật. Chu Bích vừa giận vừa cuống, sốt ruột lo cho an nguy của đệ tử.

Nhưng ông vẫn có đủ bình tĩnh để ứng đối với những nghi ngờ của đông đảo các môn phái. Dù sao thì uy vọng của Chu Bích vẫn còn đó, lại thêm Chung Huyễn điều hòa, các đạo tu này cũng không phải quá gay gắt, vậy nên, họ chỉ bảo Chu Bích nhất định phải nhanh chóng điều tra việc này.

Chẳng qua, cái kế hoạch tập hợp đông đảo đạo tu để cùng tấn công Đông Độ Châu tạm thời thất bại, thậm chí Thiên Lâm Phái còn tuyên bố rút khỏi.

Dẫu Chu Bích níu giữ rất thành khẩn cũng không được.

Dù Chung Huyễn đã đổ hết âm mưu lần này cho ma tu, nhưng thanh danh của Bạch Dương Phàm đã hoàn toàn ô uế. Thậm chí còn có lời đồn rằng hắn phản chiến, sa đọa thành ma tu. Lần trở về này là để đảo điên giới đạo tu của Tây Tứ Châu.

Chưởng môn của Thiên Lâm Phái lạnh nhạt báo rằng, lần này Thiên Lâm Phái tổn thất nghiêm trọng, mất đi hai tu sĩ Hóa Thần cùng những đệ tử Ngưng Hồn tinh nhuệ, phải nghỉ dưỡng sức, không tham gia trận đại chiến được.

Dù Thiên Lâm Phái hận ma tu, nhưng giờ họ còn hận Bạch Dương Phàm hơn nữa. Tiếu Mộc Vinh không tin Bạch Dương Phàm kia là do kẻ khác giả mạo, thuần linh thể đường đường ở đó, ai có thể giả được chứ? Thậm chí lão còn cho rằng đây chỉ là cái cớ Chu Bích lấy ra để bao che cho đệ tử.

Biết làm sao được. Ai bảo cái ấn tượng sâu sắc về chuyện Chu Bích dung túng cho đệ tử đã hằn vào tâm trí mọi người cả rồi. Chỉ khổ Chu Bích, muốn giải thích mà chẳng thể nói được, ông sao có thể bảo rằng Kỳ Thí Phi cũng là thuần linh thể, đó mới là kẻ tình nghi số một. Nhưng giờ ông mà bảo mình từng gặp Nam Cảnh Ma Tôn nhưng không khai báo thì chỉ càng khiến người khác nghi ngờ hơn.

Đã không có Thiên Lâm Phái, Chu Bích càng không thể khiến các môn phái khác rời khỏi. Ông đành đồng ý tỉ lệ phân chia chiến quả với họ mới khiến cái liên minh đang trên đà lung lay này tạm thời duy trì được.

Sau khi vội vàng kết thúc đại hội, Chu Bích và Chung Huyễn bay nhanh về Ngự Linh Tông. Cả hai lao thẳng tới nơi từng giam lỏng Kỳ Thí Phi – phi đảo Thanh Diên.

Không nằm ngoài dự kiến của Chu Bích, nơi này sớm đã không còn bóng dáng của ai, chỉ có một chiếc túi chứa đồ nằm trơ trọi.

Chu Bích sa sầm mặt mày, đổ ngược túi chứa đồ ra. Bình thuốc sáng loáng làm từ thanh ngọc trút xuống ầm ầm, nhanh chóng phủ kín gian phòng, thậm chí còn từ từ tràn ra ngoài.

Chung Huyễn không thể không rút chân ra, nếu không thì cả người lão sẽ bị bao phủ.

Cả một phòng thuốc này như một cú tát giáng vào mặt Chu Bích, khiến sắc mặt ông đen như đít nồi.

Từ dưới đáy của chiếc túi trống không trong tay Chu Bích rơi ra một ngọc kính.

Ông nhìn chằm chằm vào ngọc kính để nghiên cứu thứ này. Chung Huyễn nói, “Đây là cảnh tượng mà Kỳ Thí Phi lưu lại.”

Bỡn cợt người khác xong, để lại chứng cứ phạm tội chưa đủ, còn định dùng thứ này để cười nhạo nữa sao? Nỗi bực tức nghẹn lại trong lòng Chu Bích, ông chỉ muốn quăng cái ngọc kính này xuống cho hả giận. Nhưng Chung Huyễn lại cản lại, “Từ từ, dù sao cũng phải nhìn xem y định nói gì. Chuyện của Bạch sư điệt còn chưa rõ thế nào.”

Nghĩ tới đệ tử của mình, giận dữ nào Chu Bích cũng kiềm lại được. Ông buông tay xuống. Ánh mắt Chung Huyễn trở nên nghiêm trọng, lão chủ động lấy ngọc kính qua, “Để tôi làm.”

Chung Huyễn bấm pháp quyết, ngọc kính bắt đầu biến ảo ra cảnh tượng.

Trái với dự đoán của hai người họ, thứ họ thấy không phải dáng vẻ cao ngạo cợt nhả của Kỳ Thí Phi, mà là Bạch Dương Phàm!

Chu Bích giật ngọc kính quá, nhìn chằm chằm với nó rất bình tĩnh, một lúc lâu sau, ông mới giật mình hô lên, “Hắn! Kỳ Thí Phi dám hạ độc thủ với đồ nhi của tôi thế sao?!”

Chu Bích hoàn toàn giận dữ, mắt đỏ quạch lên. Ông đã nhìn rõ hình ảnh trong ngọc kính, bộ dáng của Bạch Dương Phàm giống hệt với Kỳ Thí Phi lúc trước, hắn bị hủy thần hồn, làm thành một con rối!

Ông giận tới run rẩy. Chung Huyễn cầm lấy tay ông, bảo rằng dù thế nào cũng phải bình tĩnh.

Chu Bích không thể nào bình tĩnh được, ông rống lên giận dữ, “Kỳ Thí Phi! Tôi phải giết hắn!”

Chung Huyễn gật đầu, “Tôi sẽ giúp ông, nhưng ông không được làm chuyện bột phát, phải bình tĩnh. Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn.”

Chu Bích nhìn lão với ánh mắt không tài nào tin nổi, “Đồ đệ của tôi bị Kỳ Thí Phi hủy diệt, vậy mà lão còn bảo tôi bình tĩnh, bảo tôi là phải bàn bạc kỹ hơn?!”

Chu Bích bỏ tay Chung Huyễn ra. Chung Huyễn nói rất thản nhiên, “Đúng vậy, ông nghĩ lại xem. Kỳ Thí Phi khiến Ngự Linh Tông bị cả giới đạo tu nghi ngờ, khiến Bạch sư điệt hoàn toàn thân bại danh liệt. Y để lại ngọc kính này chỉ để chọc giận ông thôi sao?”

Chu Bích dừng lại một chút, rốt cục cũng bình tĩnh lại. Đúng là vậy, Kỳ Thí Phi tàn nhẫn dối trá, quỷ kế đa đoan nhất định, để lại ngọc kính chắc chắn không chỉ vì mục đích đơn giản kia.

Ông hít sâu một hơi, tức tới bật cười, “Hắn lấy cơ thể của Bạch Dương Phàm làm con tin, cảnh cáo tôi đây mà!” Không nhịn nổi nữa, Chu Bích hộc máu.

Tại bình nguyên Vọng Hương, Kỳ Thí Phi quay lại nhìn về phía Ngự Linh Tông, nở nụ cười lạnh lùng.

Dù thần hồn của Bạch Dương Phàm đã biến mất, nhưng cơ thể còn đó, trong mắt phàm nhân, hắn vẫn sống.

Chu Bích yêu mến Bạch Dương Phàm như vậy, nay cơ thể hắn đang nằm trong tay Kỳ Thí Phi, ông ta chắc chắn sẽ chần chừ. Điều này dẫn đến việc Chu Bích sẽ phải cân nhắc hơn chuyện chiến sự với Đông Độ Châu.

Kỳ Thí Phi đang đánh cược, cược rằng với tình yêu thương dành cho đồ đệ của Chu Bích, liệu ông có kiêng dè hơn không. Nếu thành công, y có thể thong thả mà chuẩn bị các phương án ứng phó hơn.

Vết thương của Hạ Hạc dù nghiêm trọng, nhưng chỉ chữa trị cẩn thận là sẽ từ từ khỏi hẳn. Thứ bị tổn thất lớn nhất là chiếc áo choàng Thiền Tuyết của Kỳ Thí Phi. Nhưng pháp bảo của Chung Huyễn cũng đã hỏng, tổng chiến lực của bên đó sụt xuống một bậc.

Qua vực Vọng Thiên, đi vào thâm uyên, cả nhóm bước trên đường về.

Quỳ Mão nhìn bóng tối khôn cùng dưới vực sâu, lòng không khỏi hưng phấn. Rốt cục cũng trở về Ngục Thiên Tông!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK