Bốn người không đi đường thẳng được, chỉ có thể lựa lúc luồng linh khí hỗn loạn chững lại để vọt qua.
Đến khi tới được nơi bớt nguy hiểm hơn, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù nơi này vẫn cần dùng chân nguyên bảo vệ để khỏi bị thủy triều cuốn trôi, nhưng chí ít cũng không dữ dằn như khoảng ban nãy.
Kỳ Thí Phi đảo mắt một vòng, rồi tìm ra lối vào hang ngầm sau tảng đá lớn mà trước đây y từng giữ lại
Y đứng trước cửa, bảo ba người còn lại đợi, rồi đi vào lối nhỏ chỉ đủ sức chứa một người. Từ nơi này đi xuống sẽ dẫn tới một cái hang không quá lớn, ấy là nơi Kỳ Thí Phi kiến tạo để nghỉ chân.
Hang nhỏ, một người còn vừa, nhưng giờ có tận bốn. Kỳ Thí Phi bèn lấy một cây cuốc chim chuyên dùng để đào đường ra. Cây cuốc chim nhìn thì nhỏ, nhưng vô cùng sắc bén, bổ đá mà nhẹ nhàng như thái đậu phụ.
Y nhanh chóng mở rộng hang dừng chân.
Một khắc sau, Kỳ Thí Phi lên lại chỗ ba người, “Có thể nghỉ chân lại đây. Ta mở hai phòng, hai người một gian. Bản tôn và Quỳ Mão một gian, hai người bọn ngươi ở gian còn lại.” Giọng điệu y chắc nịch, cứ thế mà phân người xong.
Sau khi xuống hang, Mậu Thần quả thực chẳng biết nói sao.
Đường vào nối thẳng với khoảng hang rộng như cả gian nhà, hai vách tường đối diện được khoét hai cánh cổng tò vò, từ ấy đi vào là không gian rộng rãi đủ thừa cho hai người sinh hoạt.
Chỉ tốn một khắc mà Kỳ Thí Phi đã dựng được hai căn phòng rộng, chứng tỏ rằng, nếu y muốn dựng bốn phòng thì cũng chẳng tốn mấy thì giờ.
Mưu đồ của y đã lộ rõ cả rồi, hiển nhiên là đương lấy việc công làm việc tư!
Tôn thượng muốn ở cùng phòng với Quỳ Mão, Mậu Thần đương nhiên sẽ chẳng có ý kiến gì. Thậm chí, thân là một Lược Ảnh Vệ trung thành, ý muốn của Kỳ Thí Phi chính là mệnh lệnh cho gã.
Nhưng ngài muốn thì chỉ cần dẫn Quỳ Mão theo mình là được mà, sao còn phải bày trò dằn vặt hai kẻ oan gia này chứ? Mậu Thần thấy mình xui hết mọi đường.
Kỳ Thí Phi xếp thêm một vài gia cụ trong căn phòng của mình và Quỳ Mão, còn dùng thuật mài giũa lên tường. Căn phòng thô vốn đơn sơ thoáng cái đã thành một gian phòng có phong vị mộc mạc mà lại có phần hoang dại.
Phòng đối diện vẫn trọc lốc một khoảng, y chẳng thèm để ý.
Dựng cho hai người kia một chỗ để nghỉ chân đã là từ bi lắm rồi. Nếu chẳng phải muốn kiếm cớ để được đường đường chính chính ở chung phòng với cậu chàng Lược Ảnh, thì y đã bắt hai kẻ nọ phải tự đào chỗ nghỉ rồi.
Trong không gian của Mậu Thần chỉ có đồ ăn, đồ ngủ, chẳng có gia cụ nào. Cũng may Hạ Hạc có kinh nghiệm bôn ba nhiều hơn gã, chí ít cũng có mấy thứ thường dùng như ải tháp, bồ đoàn.
Mậu Thần và Hạ Hạc chia nhau ra, mỗi người chiếm một bên,
Hạ Hạc vừa phải đấu với lũ sinh vật biển, vừa phải che chở cho Mậu Thần, chẳng còn sức để nói nhiều nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi luôn. Mậu Thần lại càng vất vả, suốt dọc đường đi, lượng chân nguyên hao hụt không được tích thêm, càng về cuối đường, gã càng phải cắn răng mà chịu.
Cả hai đều mệt đứt hơi, nên cũng được an bình trong một thoáng.
Ở phòng bên kia, Kỳ Thí Phi không mệt, nhưng Quỳ Mão lại thoáng lộ vẻ uể oải khi đến được nơi an toàn, tinh thần được thả lỏng.
“Ngươi đi nghỉ đi, mai dậy ta sẽ sắp xếp mọi chuyện.” Kỳ Thí Phi nhíu mày, đau lòng nói.
Quỳ Mão chẳng còn tâm sắc gì, ủ rũ gật đầu. Nhờ Hàn Linh Tâm Quyết, chân nguyên của hắn còn khá nhiều, nên cứ thế nằm xuống, tính ngủ một giấc.
Phòng này cũng được xếp cho hai người mặt đối mặt, mỗi phương của mỗi người được đặt một trường tháp. Dù cũng là tháp, nhưng rộng hơn, xa hoa hơn tháp mà Hạ Hạc sử dụng.
Kỳ Thí Phi chịu được khổ, nhưng càng thích hưởng thụ hơn. Nếu đã có thể hưởng thụ, thì sao phải dè sẻn khổ sở. Qua cái việc y bày trò thay sàn đại điện bằng hết loại linh ngọc này đến linh ngọc khác, là đủ hiểu ma tôn đại nhân xa xỉ nhường nào.
Trong không gian chứa đồ của Kỳ Thí Phi, một thứ đồ có thể có vài cái với chất liệu khác nhau. Quỳ Mão từng thấy y lấy đồ, cũng biết thói quen này của y.
Vậy nên lần này, Kỳ Thí Phi không thể lấy cớ rằng chỉ có một cái giường để lừa Quỳ Mão.
Y biết rằng, nếu mình nói vậy, cậu chàng Lược Ảnh sẽ nhất quyết ngủ trên sàn. Vậy nên, chi bằng cứ thực thành lấy ra hai trường tháp để Quỳ Mão có thể nghỉ ngơi.
Quỳ Mão nằm quay lưng lại, hắn biết Kỳ Thí Phi ở ngay phía đối diện, cũng có thể là đang nhìn mình. Hắn mệt lắm rồi, nhưng cái cảm giác khi bị ma tôn đại nhân nhìn chằm chằm khiến người thanh niên vừa hưng phấn, lại có chút căng thẳng.
Hồi trước, hắn cũng từng ở chung phòng với tôn thượng, nhưng khi ấy, hắn còn chưa có những ý nghĩ mơ màng kia với ngài.
Quỳ Mão cũng không biết từ khi nào, mà những sùng kính của mình lại hóa thành thứ khao khát ích kỷ, đáng hổ thẹn ấy.
Hang này được bảo vệ rất tốt, nước biển bị ngăn phía ngoài, bên trong vẫn có đủ không khí để thở, lại yên tĩnh, không hề nghe được tiếng vòng xoáy phía ngoài va đụng vào nhau.
Hắn ngẫm rằng, ngay ở cái giai đoạn trước lúc trùng sinh, tình cảm mình dành cho tôn thượng cũng đã biến chất, trở nên bất thường rồi.
Khi ấy, hắn coi tôn thượng như thứ tín ngưỡng của mình, không xen chút tình cảm cá nhân. Sau khi trùng sinh, hắn cứ ngỡ rằng mình sẽ giữ thứ tình cảm ấy mà chiến đấu vì ngài, cho đến chết mới thôi.
Nhưng khi được thực sự ở bên ma tôn đại nhân, được tiếp xúc với một ma tôn đại nhân còn sống sờ sờ, mọi thứ đổi khác.
Kỳ Thí Phi thắp sáng sinh mạng hắn một lần nữa.
Những cảm xúc chai ì của Quỳ Mão dần mềm đi, sống lại theo từng cơn giận, niềm vui của Kỳ Thí Phi. Khi ấy, hắn mới thực sự sống lại.
Một tôn thượng còn sống rất giống những gì hắn đã tưởng tượng, cũng rất khác những gì hắn đã tưởng tượng.
Từng ngày từng tháng trôi qua, hình ảnh về một Kỳ Thí Phi còn sống dần thấm vào tận cốt tủy của hắn, khiến bức tượng vô hồn trong tâm trí hắn trở nên sống động.
Quỳ Mão chẳng thể không xiêu lòng vì hắn. Từng cử chỉ, hành động, thậm chí là những lần giận dữ, những vẻ sa sầm đều khiến Quỳ Mão mê mẩn.
Hắn như con chuột đất vàng trong bóng tối, thậm thụt sưu tập hết thảy của Kỳ Thí Phi.
Càng ngày, Kỳ Thí Phi càng dịu dàng với hắn. Có lẽ chính điều ấy khiến người thanh niên trở nên tham lam.
Lòng tham ấy khiến tình cảm hắn dành cho tôn thượng thay đổi theo chiều hướng không thể ngờ tới.
Ngày trước, ánh mắt của tôn thượng khiến hắn hào hứng, mà giờ ánh mắt ấy lại khiến tim hắn đập thình thịch; ngày trước, hắn sẽ vừa mừng vừa sợ trước những cái động chạm của tôn thượng, mà giờ hắn lại khao khát những đụng chạm ấy hơn nữa.
Từng chút, từng chút dồn lại, và rồi, khi Kỳ Thí Phi giúp hắn thải bổ thì mọi chuyện đã thực sự biến đổi.
Quỳ Mão không thể làm lơ những cảm xúc này nữa, cũng không thể giả vờ bình tĩnh, càng không thể cho rằng nó không tồn tại.
Cảm xúc ấy phá sụp tòa tháp tín ngưỡng trong lòng hắn, khiến hắn từng hoang mang lo sợ, không biết phải làm gì cho phải.
Đến khi vượt qua những hoang mang ấy, thì đọng lại chỉ là nỗi tự ti về sự hèn mọn của mình. Quỳ Mão tuyệt vọng. Thậm chí, hắn còn chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất là phải rời xa Kỳ Thí Phi để chấm dứt thứ huyễn tưởng này.
Nhưng suốt dọc đường đi đến nay, sự thân thiết của Kỳ Thí Phi khiến Quỳ Mão được xoa dịu rất nhiều, hắn cảm thấy, chỉ cần mình kiềm chế được thứ tình cảm này, khiến tôn thượng không nhận ra điều bất kính này, thì ắt hẳn, vẫn có thể ở bên ngài chứ nhỉ?
Quỳ Mão mang theo những miên man ấy, chìm vào giấc ngủ.
Dưới đáy biển sâu chẳng còn khái niệm thời gian. Khi Quỳ Mão tỉnh lại, chẳng biết đã là lúc nào.
“Tình rồi à?” Giọng nói dễ nghe của Kỳ Thí Phi vang lên. Quỳ Mão lồm cồm bò dậy. Kỳ Thí Phi ngồi bên chiếc ghế dựa cạnh đó, trên mặt bàn ngay đấy sắp vài khay đồ ăn. Kỳ Thí Phi cầm ly linh rượu, chậm rãi uống rồi nói, “Đói chưa? Dậy ăn chút gì đi, chúng ta còn có việc phải làm.”
Quỳ Mão vội vàng xuống trường tháp, sợ hãi nói rằng, “Sao dám phiền tôn thượng việc này.”
Kỳ Thí Phi nói rất tự nhiên, “Sinh vật biển ở vùng này tuy hung ác, nhưng nhờ linh mạch gột rửa, thịt tươi và ngon, ăn một lần là không thể nào quên được. Khó khăn lắm mới đến một chuyến, sao có thể không thử chứ? Đừng lề mề nữa, mau qua nếm đi.”
Bấy giờ Quỳ Mão mới an tâm, hắn dùng thuật vệ sinh để mình tươm tất một chút, rồi mới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Kỳ Thí Phi.
Kỳ Thí Phi rất thích dạng gia cụ dáng rộng thế này, nó khiến y có thể ngả mình tùy ý. Y sưu tầm nhiều loại gia cụ, nhưng điểm chung của chúng đều là “rộng”.
Quỳ Mão không dám thất lễ trước mặt Kỳ Thí Phi, hắn chỉ ngồi nửa mông, nửa mông chênh vênh phía ngoài. Dáng ngồi của hắn cách phần dựa rất xa, khiến Kỳ Thí Phi liếc một cái là thấy hết được vẻ căng thẳng.
Kỳ Thí Phi bất giác nhíu mày, thầm thở dài một tiếng. Xem chừng sau này còn phải dạy dỗ nhiều.
Nghĩ đến chuyện sau này, cậu chàng Lược Ảnh sẽ được mình huấn luyện thành mẫu người mình thích nhất, ma tôn đại nhân lại thấy vui vẻ.
Y cầm đũa, kẹp một miếng thịt đặt vào bát của Quỳ Mão, “Ăn đi, thịt này là phần non nhất trên cơ thể con sinh vật biển có cảnh giới từ Ngưng Hồn trở lên, không gia công nấu nướng gì, nên vẫn giữ được vị ngon nhất.”
Quỳ Mão cung kính cảm tạ Kỳ Thí Phi, rồi mới gắp miệng thịt vào miệng.
Cảm giác non mềm đến kỳ lạ khiến Quỳ Mão không khỏi tròn mắt, cắn một miếng, vị ngon ngất ngây thăng hoa nơi đầu lưỡi. Hắn lại nhấm một chút, linh khí tràn ra như khi ăn linh đan, tan giữa cổ họng.
Quỳ Mão nhắm chặt miệng, sợ mình bất cẩn làm linh khí thoát ra.
Kỳ Thí Phi chống đầu, nghiêng nhìn cái dáng điệu ấy, bật cười, “Cứ ăn đi, đừng lo nhiều thế.”
Nghe vậy, Quỳ Mão mới yên tâm chăm chú nhấm nháp, không quan tâm luồng linh khí kia nữa.
“Sao phòng mấy người lại có cửa?” Giọng Hạ Hạc vang lên sang sảng, vừa nghe thấy tiếng thì cũng đã thấy người bước vào. Mậu Thần đi sau nhìn hắn với vẻ bất bình.
Nụ cười trên môi Kỳ Thí Phi vụt tan biến, y lạnh mặt hỏi, “Có cửa là để ngươi gõ, không thì lắp nó làm gì?”
Hạ Hạc làm bộ như không nghe hiểu lời châm chọc của Kỳ Thí Phi, hắn cố ý nói, “Thế phòng tụi ta cũng phải có cửa.” Hắn bước tới trước mặt hai người, liếc nhìn bao thức ngon rượu ngọt trên bàn, rú lên, “Bọn ngươi còn dám giấu tụi ta đi ăn mảnh, quá đáng!”
Quỳ Mão buông đũa, mặt Kỳ Thí Phi sầm lại.
Mậu Thần bày ra vẻ mặt thê thảm. Cái thằng đần Hạ Hạc này, không biết cái việc xông vào này đang quấy rầy tôn thượng à?!
Đần, đúng là đần!
—————————————————————
Ngáo:
Gớm hai bạn, tỏ tình trong lòng suốt mà không chịu nói ra.