Tại Tây Tứ Châu, con của linh thú ngàn năm cũng quý báu chẳng kém chính nó.
Trịnh Uyên sướng tới mụ đầu, trong mắt hắn bây giờ chỉ có bóng hình quả trứng này. Hai tên sư điệt cũng nhìn chằm chằm vào quả trứng, mắt sáng rực lên. Họ không hề nhận ra rằng những người xung quanh đã phát hiện chuyện ở nơi này và bắt đầu xôn xao.
“Đa tạ Bạch tiền bối!” Trịnh Uyên mừng quá, không kìm được mà thốt ra lời cảm ơn.
Kỳ Thí Phi gật đầu, bảo, “Nếu các vị đã lấy được đồ bồi thường thì chúng ta từ biệt thôi.”
Trịnh Uyên ngẩn ra. Gã sư điệt đứng bên hỏi thẳng chẳng thèm suy nghĩ, “Tiền bối không đi với bọn tôi sao?”
Kỳ Thí Phi nở nụ cười như có như không, nhìn họ rồi lại đưa mắt nhìn Quỳ Mão đứng yên lặng bên cạnh, “Bọn ta tới núi Đông Mang để lịch lãm, đương nhiên không thể đi cùng các vị được.”
Trịnh Uyên cười gượng, gật đầu bảo, “Đành thế vậy.”
“Sư thúc?” Sư điệt của Trịnh Uyên hô lên, “Nếu không có Bạch tiền bối thì sao chúng ta giữ được quả trứng này chứ?”
Trịnh Uyên cũng biết quả trứng này quá đỗi quý giá, họ không có đủ sức mạnh để bảo vệ nó. Nhưng hắn không cam lòng khi phải từ bỏ quà bồi thường mà Bạch Dương Phàm đưa cho mình.
Trịnh Uyên nghiến răng, hạ quyết tâm rồi truyền âm cho hai tên sư điệt, “Tạm thời chúng ta cứ đứng ở chỗ đông người, đợi khi trời tối thì tách nhau ra.” Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, với quả trứng Phi Kiêu này, Quan Nhạc Phái có thể thăng lên thành môn phái bậc hai, đây là cơ hội ngàn năm có một, hắn không muốn bỏ lỡ.
Sau khi hai nhóm người tách khỏi nhau. Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão chỉ đứng đó một chốc mà đã lũ lượt người tới bắt chuyện, làm quen rồi dò hỏi tổ Phi Kiêu ở đâu.
Kỳ Thí Phi không giấu diếm, đáp rất cẩn thận, “Con Phi Kiêu kia ở trên một vách đá cheo leo, chỉ cần qua ba ngọn núi, hai sơn cốc là có thể thấy được.”
Thấy y cứ vậy mà kể ra, những người khác không tin tưởng lắm.
Khóe môi Kỳ Thí Phi nhếch lên, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, “Trong chiếc tổ ấy đâu chỉ có mình con Phi Kiêu đó. Các vị nghĩ thử mà xem, chỉ có một con Phi Kiêu thì sao có thể ấp trứng được?”
Đúng rồi, đẻ, rồi ấp, rồi cho ăn, mấy việc đó trước giờ đều cần một trống một mái. Chưa từng nghe chuyện ấp trứng được nếu chỉ có một con chim!
Bấy giờ, mặt mũi mọi người mới trắng bệch ra, cũng hoàn toàn từ bỏ ý định lần tới tổ của Phi Kiêu. Một con đã đủ làm họ điêu đứng, nếu giờ tăng thành hai thì chỉ còn đường chết!
Đuổi mấy người kia xong, ma tôn đại nhân dắt Quỳ Mão đi tới chỗ Phan Văn Khuê. Sau đó, y lấy một quả trứng khác ra, đưa cho hắn.
“Cầm quả trứng này về báo cáo đi.” Y nói rất lạnh nhạt, không đợi đối phương đáp lại đã xoay người rời đi.
Từ Kiên nhìn quả trứng trong lòng Phan Văn Khuê rồi lại nhìn theo bóng dáng Kỳ Thí Phi, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp. Bùi Lạp muốn trào phúng đôi câu theo thói quen, nhưng nhìn những đệ tử phe trưởng lão chẳng nói câu nào xung quanh, hắn không dám lên tiếng nữa.
Phan Văn Khuê xấu hổ vô cùng. Trước hắn còn định dạy cho đối phương một bài học, nhưng không ngờ lại được người ta cứu, rồi cho hẳn một quả trứng quý báu để về báo cáo. Lần này Phan Văn Khuê dẫn đội. Với tình hình nhiều người chết như hiện tại, nếu hắn không có được thành quả thì đủ hiểu là lúc về mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Hắn thở dài một tiếng, bảo Từ Kiên cất quả trứng đó cẩn thận.
Quỳ Mão truyền âm cho Kỳ Thí Phi, hỏi, “Sao lại đưa trứng cho bọn hắn?”
Kỳ Thí Phi nở nụ cười quỷ dị, truyền âm đáp lại, “Báo với Mậu Thần rằng không cần kiềm hãm Hạ Hạc nữa.”
Vốn Kỳ Thí Phi định bắt con Phi Kiêu đó làm mồi, nhưng sau khi thấy nó thông minh như vậy, y lại thấy không nỡ. Bắt nó về làm tọa kỵ cho cậu chàng Lược Ảnh thì hơn.
Do đó, y bay thẳng tới tổ của nó, đuổi con trống đang ngồi ấp đi rồi vét sạch đống trứng trong đấy.
Đám đạo tu này sợ con Phi Kiêu kia quá nên thần hồn nát thần tính. Nó đã ngàn năm tuổi, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bạn tình của nó cũng ngàn năm tuổi. Con trống kia mới chỉ sống mấy trăm năm mà thôi.
Sau khi mang được đống trứng kia về, y cố tình gỡ chất keo trên cánh con Phi Kiêu để nó được tự do.
Ma tôn đại nhân tặng trứng cho Quan Nhạc Phái và Ngự Linh Tông cũng chẳng phải là do rủ lòng thương gì cho cam. Dưới nhân gian, chuyện mượn dao giết người đã chẳng hiếm, chứ nói chi ở cái thế giới tu chân này, chỉ cần một pháp bảo cực phẩm là đã đủ khiến người người tranh cướp.
Do Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão đã đứng trước mặt mọi người bảo mình muốn lịch lãm nên họ có thể dễ dàng đi khuất khỏi tầm mắt của chúng một cách rất tự nhiên.
Giờ, mọi người đều cho rằng con Phi Kiêu nọ rất khó chơi, nhưng để lấy hai quả trứng thì chẳng phải chuyện khó.
Cuộc tàn sát cứ thế mà lặng lẽ mở màn.
Không ai ngờ rằng, kẻ chết đầu tiên là Phan Văn Khuê! Do Phan Văn Khuê đã trọng thương, trứng được gửi tạm chỗ Từ Kiên nên không ai nghĩ người chết lại là hắn.
Từ Kiên giận dữ vô cùng. Nhưng chính hắn cũng không biết kẻ nào ra tay, ai nấy đều đáng nghi, nhất là đám Thiên Lâm Phái đã mất người cầm đầu.
Trong nhóm người Ngự Linh Tông không còn ai đáng để dựa vào, Từ Kiên quyết định phải bỏ đi ngay lập tức. Nhưng hắn không ngờ là chặng đường tiếp theo còn gian nan hơn.
Kỳ Thí Phi chau mày, bảo Mậu Thần, “Nói với Hạ Hạc là đổi mục tiêu đi, đừng tập trung vào người của Ngự Linh Tông mãi.”
Hạ Hạc tuân lệnh. Kể từ đó, người của Thiên Lâm Phái bắt đầu chết dần, rồi mất tích. Lần lượt sau đấy là người của những môn phái tương đối lớn khác…
Người chết càng lúc càng nhiều. Mà quả trứng Phi Kiêu khiến mọi người tàn sát nhau kia chẳng biết đã rơi vào tay ai.
Bầu không khí ở núi Đông Mang chưa từng quái lạ thế này. Mọi người nhìn nhau bằng ánh mắt nghi kị, cảnh giác với những thủ đoạn lén lút hiểm độc.
Thực ra thì ngay từ đầu, Hạ Hạc chỉ giết vài người của Ngự Linh Tông và Thiên Lâm Phái. Hắn giết đạo tu để cướp thần hồn. Kẻ nào có tu vi thấp quá thì hắn chẳng thèm ghé mắt tới. Những cái chết sau đó chẳng liên quan gì tới Hạ Hạc. Sau khi khơi dậy những ngờ vực trong đám đạo tu này, chúng sẽ tự giết lẫn nhau.
Kỳ Thí Phi nhìn đám người hỗn loạn và bất an ở núi Đông Mang, cảm thấy rất hài lòng. Sau đó, y dắt Quỳ Mão đi tới ổ của con Phi Kiêu.
Mấy bữa nay, con Phi Kiêu nọ đang giận dữ lắm lắm. Về tới tổ, không thấy con trống đâu thì chưa nói, đến cả trứng cũng không cánh mà bay.
Tìm không được trứng, nó buồn bã vô cùng. Khó khăn lắm mới nuôi được lô trứng này. Sống càng lâu, linh thú càng khó sinh sản. Năm nay, phải tốn rất nhiều công sức thì nó mới ấp trứng thành công, nhưng không biết tên khốn nào đã cắp hết đi rồi.
Nó không nghi ngờ người tu chân. Bởi ở núi Đông Mang này, số lượng sinh vật muốn ăn vụng trứng chim rất nhiều. Con trống kia cũng vô dụng quá, đến mấy quả trứng cũng không bảo vệ nổi!
Con Phi Kiêu đang bực, đám hàng xóm bị vạ lây, con nào con nấy đều bị nó đánh no đòn.
Ngay vào thời điểm nó đang giận dữ như vậy, Kỳ Thí Phi xuất hiện. Vốn con Phi Kiêu đã nóng máu rồi, thành thử, khi thấy y, nó liền lao tới tấn công mà chẳng thèm đắn đo suy nghĩ.
Trong trận không chiến, Phi Kiêu có thể đánh thắng cả đám đạo tu. Nhưng giờ, nó đụng phải người không đắc tội nổi.
Dưới tác động của chiếc áo Ngự Phong, Kỳ Thí Phi trở nên vô cùng nhanh nhẹn, y ung dung né được đòn đánh của con Phi Kiêu, cơ thể nhẹ bẫng như không có trọng lượng. Sau đó, y xoay người, ngồi lên tấm lưng rộng của nó.
Con Phi Kiêu bị chọc giận, phần lông cổ xù hết lên.
“Chi—-” nó bắt đầu chao liệng điên cuồng để có thể quăng Kỳ Thí Phi xuống.
Kỳ Thí Phi dùng pháp thuật để dính chặt chân mình vào lưng nó. Bên cạnh đó, y cũng sử dụng pháp trận trên áo choàng Ngự Phong để điều khiển dòng khí, khiến mình dễ dàng nương theo động tác của con Phi Kiêu.
Nhìn từ dưới lên, cảnh tượng giữa không trung nguy hiểm vô cùng. Quỳ Mão lo lắm, hắn không kiềm lòng được mà truyền âm cho Kỳ Thí Phi, “Tôn thượng, ngài có cần thuộc hạ giúp không?”
Kỳ Thí Phi trấn an, “Không sao, ta chắc chắn sẽ thuần phục được nó!”
Con Phi Kiêu bay điên cuồng: lúc ngang, lúc dọc, lúc lại xoay tròn nhưng không thể nào quăng Kỳ Thí Phi đi được.
Một lúc sau, nó mệt lử, không còn làm mấy trò vô ích đó nữa. Bấy giờ, Kỳ Thí Phi mới đi tới phần vai của nó, ngồi kẹp lấy cổ nó rồi bọc chân nguyên quanh nắm tay, đấm lia lịa vào đầu con Phi Kiêu!
“Chi!!”
Bị đập vào đầu, con linh thú vừa đau vừa choáng, nó không thể bay thẳng được nữa mà cứ xiên xẹo như một con ong.
Kỳ Thí Phi thụi liên tục, khiến nó không bay nổi nữa, chỉ đành nghiêng người rơi xuống.
Ma tôn đại nhân biết mình còn chưa thuần phục được nó. Sau khi cảm thấy đỡ hơn, con Phi Kiêu lại bay lên, định bụng quăng Kỳ Thí Phi xuống. Lúc này, Kỳ Thí Phi lại đánh nó tơi bời.
Nó không cầm cự được lâu, rơi xuống lần nữa.
Cứ thế, cứ thế, sau vài lần không quăng nổi Kỳ Thí Phi, cứ bay lên là bị đánh, nó đành phải ngoan ngoãn. Kỳ Thí Phi bảo nó bay nó mới dám bay, không cho nó bay thì nó chẳng dám cục cựa gì.
“Tôn thượng!” Quỳ Mão thấy Kỳ Thí Phi điều khiển được con Phi Kiêu bay tới trước mặt mình bèn nở một nụ cười vui sướng, “Chúc mừng tôn thượng đã thuần phục được nó!”
Khóe môi Kỳ Thí Phi nhếch lên, y bảo, “Lấy thứ đó ra đi.”
Dựa theo lời dặn của Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão lấy hai quả trứng ra, đặt trước cái đầu đương mệt mỏi của con Phi Kiêu.
Thấy hai báu vật tưởng đã mất mà lại quay về, nó trợn tròn mắt, nhấc bàn chân cường tráng, chạy tới trước mặt Quỳ Mão, nhìn đăm đăm vào trứng của mình.
Quỳ Mão mỉm cười, đặt trứng ở trước mặt nó. Con Phi Kiêu mừng rỡ, lăn trứng tới dưới bụng mình rồi ngồi xuống.