• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một thoáng, Quỳ Mão sững người vì kinh ngạc. Tính cả thời gian trước lúc trùng sinh cho tới nay, sống từng ấy năm rồi mà hắn chưa từng được thấy lượng linh thạch thượng phẩm nhiều đến thế.

Linh thạch là loại tiền của giới tu chân.

Những linh thạch này cung cấp nguồn linh lực ổn định dùng để luyện đan, luyện khí, lập trận. Thậm chí, khi tạo ra linh mạch cũng cần đến chúng. Có thể nói, đây chính là loại vật liệu quan trọng nhất của giới tu chân.

Kỳ Thí Phi là người đứng đầu Ngục Thiên tông, nắm trong tay một trong ba đại môn phái của Đông Độ châu, hiển nhiên là y không thiếu linh thạch. Quỳ Mão cũng không tự đại đến mức cho rằng mình có thể gánh hết mọi chi phí tiêu dùng của tôn thượng.

Cùng thượng cấp đi làm nhiệm vụ, người chịu trách nhiệm trang trải phí đi lại là người có chức quyền cao hơn. Quỳ Mão biết thế. Chẳng qua là, cầm túi linh thạch nặng trịch trên tay, hắn không khỏi ngao ngán trước cái sự mù khái niệm tiền bạc của ma tôn đại nhân.

“Tôn thượng, chúng ta không cần dùng nhiều tiền như thế.” Quỳ Mão nói, rồi rút ra hai khối linh thạch thượng phẩm, quơ quơ, “Bằng này là đủ rồi.”

Kỳ Thí Phi híp mắt, giọng điệu có chút nguy hiểm: “Ngươi có ý kiến gì về quyết định của ta sao?”

Quỳ Mão ngoan ngoãn đáp rằng: “Thuộc hạ không dám. Nhưng là, ngài vừa nói: từ nay về sau, chi phí của chúng ta sẽ lấy từ túi này. Hai khối linh thạch không chỉ đủ cho hành trình của chúng ta, mà còn đủ để dạo quanh Tây Tứ châu vài vòng.”

“…” Một lần nữa, Kỳ Thí Phi lại vô tình để lộ bản tính giàu sang của mình.

Xem ra, đi cùng người quản lý chi tiêu chặt chẽ như cậu chàng Lược Ảnh này, từ nay về sau y khó lòng mà tiêu tiền như rác được. Phải làm sao để thể hiện sự hào phóng của mình với cấp dưới, để người thanh niên này hiểu rằng: đi theo mình sẽ không phải chịu cảnh thiếu thốn tài chính, để rồi từ đó mà thấy an tâm đây?

Kỳ Thí Phi có chút ủ dột, y nâng cằm, cất giọng cao ngạo: “Bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi, lề mề làm gì?”

Thấy vẻ mặt khó chịu của Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão biết mình lại khiến ngài ấy không vui.

Người thanh niên có chút lo lắng, nếu mình cứ khiến tôn thượng giận, nhỡ đâu ngài không muốn cho mình ở bên chăm sóc nữa thì sao?

Kỳ Thí Phi liếc mắt nhìn qua. Hừ, lại nghĩ mấy chuyện linh tinh.

“Ngươi tới cửa hàng xa hoa nhất, mua linh thú, linh tửu cho ta. Dọc theo đường đi, ngươi sẽ phụ trách nấu nướng.” Kỳ Thí Phi tựa mình vào chiếc ghế mềm mại, nhẹ nhàng quăng cho Quỳ Mão một vấn đề chẳng mấy dễ dàng.

Quỳ Mão vội vàng dẹp những suy tư của mình sang một bên. Làm sao giờ? Mấy món mình nấu, đến thủ mộ nhân cũng soi mói và nói rằng dở tệ!

Người thanh niên buồn bã bước ra khỏi cửa phòng. Kỳ Thí Phi nhìn theo bóng dáng hắn, khóe miệng nhếch lên.

Đêm đó, người thanh niên không nghỉ ngơi. Hắn thức trắng đêm để học nấu nướng với đại trù của thực phường cao cấp nhất tại thành phố này.

Bình minh dần hé, Quỳ Mão quay lại nhìn cái nhà bếp đã tanh bành như vừa trải qua trận chiến khốc liệt giữa hai vị tôn giả ở cảnh giới Đại Thừa, lau mồ hôi trên trán rồi rời đi trong ánh nhìn bất lực của đại trù, mà lòng lại bất an.

Quay trở về gặp Kỳ Thí Phi. Hai người cùng tới bến tàu. Đương nhiên là Quỳ Mão sẽ không khiến Kỳ Thí Phi phải chen lấn với người khác. Vậy nên hắn bao trọn con thuyền thoi. Cái giá phải trả vô cùng xa xỉ, ấy vậy mà vẫn chưa hao hết nửa khối linh thạch thượng phẩm.

Sau khi cả hai cùng bước lên, con thuyền rời bến. Nó là chiếc đầu tiên khởi hành.

Đông Độ châu được biển cả mênh mông bao lấy. Khi đạo tu còn sinh sống trên mảnh đất này, họ cho rằng nơi đây là trung tâm của thế giới, là lục địa duy nhất.

Nhưng rồi khi có người tình cờ băng qua thâm uyên, lại may mắn trở về, mọi người mới biết, ở phía bên kia còn có một vùng đất màu mỡ khác.

Người người đua chen hòng được đặt chân lên tân đại lục. Tiếc rằng, lượng người an toàn cập bến chưa bằng một nửa người đi.

Con thuyền này cần nửa tháng để đi hết hành trình, nhưng bởi Quỳ Mão ra giá cao hơn nên khoảng thời gian này được rút ngắn lại rất nhiều.

Quỳ Mão cứ thấp thỏm đợi giờ phút Kỳ Thí Phi sai mình nấu nướng. Thời gian quá ngắn nên hắn chỉ kịp học một món để lỡ như tôn thượng muốn ăn thì chí ít cũng có một đĩa bưng lên được.

Hắn không biết rằng, cái vẻ bồn chồn này của mình thú vị đến mức nào. Kỳ Thí Phi chỉ cần thế cũng đã đủ giải buồn, có ăn uống hay không chẳng còn quan trọng nữa.

Cửa vào thâm uyên, trung tâm biển lớn.

Cơn lốc xoáy hình phễu xuất hiện trên mặt biển. Nó điên cuồng hút lấy lượng nước xung quanh rồi cuốn chúng theo chiều kim đồng hồ, dẫn về nơi bí ẩn nào đó.

Người ngồi trên con thuyền xa hoa sẽ bị đuổi xuống dọc đường. Thuyền ấy tuy có vẻ cao cấp nhưng lại không chịu nổi sức giật của cơn lốc. Hơn nửa số người trên đó đều không ngờ rằng mình sẽ bị thả giữa đường. Kết cuộc của họ, nếu không bị sinh vật biển ăn thì cũng bị lốc xoáy nghiền nát.

Khách của con thuyền có phần thân dày thì may mắn hơn một chút, bởi nó sẽ xoay theo dòng nước, thuận theo lốc xoáy, đưa người tới cửa. Những những người này có chết trong thâm uyên hay không thì nó chẳng quan tâm.

Chỉ thuyền thoi mới đưa người tới doanh địa cố định ở thâm uyên, giúp tu sĩ có thời gian làm quen, hỏi đường và mua thêm các vật dụng cần thiết. Đông Độ châu vốn nguy hiểm trùng trùng, trong thâm uyên lại càng hỗn loạn, hắc ám.

Lần đầu được chứng kiến cơn lốc xoáy hùng vĩ như thế, Quỳ Mão không khỏi sững sờ.

Đứng trước nó, con thuyền này chẳng khác nào một hạt gạo nhỏ bé trong nồi.

Dòng nước xoáy tạo thành thứ sức mạnh vĩ đại, không kẻ nào có thể chinh phục.

“Ngay cả ngài cũng thế sao?” trong lúc được “phổ cập khoa học”, Quỳ Mão tò mò hỏi.

Kỳ Thí Phi lắc đầu đầy thản nhiên: “Đó là sức mạnh của thiên nhiên, ta nghĩ, dù là tu sĩ ở cảnh giới Đăng Vũ cũng không thể đấu lại nổi.” Cặp mắt hổ phách ánh lên vẻ khao khát, “Có lẽ, chỉ có những ai đã thành tiên, hoặc tiên ma mới có thể làm điều đó.”

Kỳ Thí Phi hi vọng một ngày mình có thể như thế. Còn Quỳ Mão chỉ biết kính sợ.

Những ký hiệu của pháp trận dần hiện lên, chúng từ từ bọc lấy con thuyền. Kỳ Thí Phi thản nhiên đứng trước phần mũi, Quỳ Mão ở ngay cạnh đó.

“Sắp tiến vào lốc xoáy, các vị không về phòng sao?!” thuyền trưởng ló đầu ra hỏi.

“Tôn thượng?” Quỳ Mão nhìn Kỳ Thí Phi, trên nền xanh của bầu trời, màu lam của mặt biển, những sợi tóc đen ánh xanh của tôn thượng tung bay, y phục phiêu dật, vừa hoa mỹ lại sắc bén, khiến người ta choáng ngợp.

“Không cần.” Nói xong, Kỳ Thí Phi thoáng khựng lại một khắc rồi nghiêng đầu qua nói với người thanh niên: “Ngươi muốn vào thì cứ vào đi.”

Quỳ Mão đáp không chút do dự: “Tôn thượng ở đâu, thuộc hạ ở đó.”

Kỳ Thí Phi cười khẽ, ống tay áo nguyệt bạch đong đưa, nó phất qua người Quỳ Mão: “Vậy cứ đứng cạnh ta đi.”

Quỳ Mão thoáng sững sờ. Đương lúc ngẫm lại những lời này thì con thuyền đã bị sóng nước đánh vào, đầu thuyền nhếch cao, phần đáy rơi vào lốc xoáy cùng từng khối nước biển. Cả con truyền lơ lửng như đang bay, được một quãng, nó đột nhiên chúc xuống, lao thẳng vào giữa dòng nước đang xoáy tròn!

Trái tim của Quỳ Mão đập điên cuồng. Cảm giác hoang mang lo sợ tràn khắp tâm trí.

Quá nhanh. Quá dữ dội. Quỳ Mão cố nuốt chửng tiếng kêu sợ hãi của mình. Cặp mắt đen láy của hắn nhìn chăm chăm về phía trước. Cơn sợ này như thể lúc rơi xuống vực sâu hun hút với tốc độ khủng khiếp. Hắn nghĩ: dù có chết cũng phải mở to mắt.

Mũi thuyền cắt xuyên mặt nước như một con dao sắc bén, nó lao thẳng vào biển, rẽ ra từng đợt bọt nước nhỏ.

Cú va chạm khiến người trên thuyền rung lên mãnh liệt. Quỳ Mão ngừng thở, hao phí chân nguyên để thi triển pháp thuật giúp chân hắn cố định trên boong thuyền. Tuy không đến nỗi lảo đảo, nhưng hắn phải cố lắm mới chịu được lực phản từ phía dưới vọt lên.

Bọt sóng trắng đập vào màng pháp trận, gây ra những tiếng đinh tai nhức óc.

Cả người cả thuyền mới chìm nổi không được bao lâu thì pháp trận bắt đầu phát huy tác dụng giúp nó lấy lại cân bằng. Thuyền trưởng điều khiển bánh lái, cho thuyền đi vào vùng lốc xoáy.

Nó lao nhanh hơn khi còn trên mặt biển cả trăm lần.Dòng xoáy cuốn con thuyền lượn theo quỹ đạo trôn ốc. Ra chương nhanh nhất tại ~ trùmtruy ện. c o m ~

Bấy giờ, Quỳ Mão mới hiểu vì sao thuyền trưởng lại mong họ về phòng. Dù thuyền thuận theo quỹ đạo của lốc xoáy, nhưng đôi khi cũng có những dòng nước hỗn loạn nào đó tấn công bất ngờ, đập vào bên mạn khiến thuyền rung lên bần bật.

Cảm giác ấy dễ gây choáng váng, buồn nôn.

Mà các tu sĩ thì luôn để ý tới mặt mũi của mình. Không ai muốn để lộ dáng vẻ lôi thôi, yếu đuối trước mặt người khác.

Nhưng lúc này, Quỳ Mão không hề cảm thấy khó chịu, thậm chí, cái cảm giác đung đưa còn không mạnh bằng khi mới lao vào mặt nước.

Như nhận ra điều gì, hắn nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của tôn thượng. Phải chăng là lúc xoay người lại khi nãy, ngài ấy đã dùng pháp thuật nào đó với mình? Hắn không biết lượng sức, muốn đứng bên ngài nên mới khiến ngài dùng pháp thuật, giúp hắn khỏi chịu cảnh bối rối.

Quỳ Mão nhìn Kỳ Thí Phi đầy cảm kích, sau đó gióng ánh nhìn theo hướng của tôn thượng.

Khung cảnh ngoài pháp trận thực đồ sộ. Từng dòng nước đập vào nhau, tung bọt trắng xóa. Chính những bọt nước ấy giúp người khác nhận ra những dòng hải lưu khác nhau một cách rõ ràng.

Đứng trên mũi thuyền có thể thấy rõ một con sóng hình cung vọt lên. Phần mái vòm trên đầu Quỳ Mão chính được dựng lên từ nước biển!

“Thực đồ sộ, thực đẹp.” Quỳ Mão cảm thán.

Khóe môi Kỳ Thí Phi cong lên: “Đại thế giới La Viên có rất nhiều cảnh quan kỳ lạ. Du hành nhiều mới có thể tăng lượng khiến thức, giúp tâm cảnh tấn chức.”

“Thuộc hạ đã hiểu.” Giọng điệu kính cẩn của người thanh niên vang lên.

Bấy giờ, Kỳ Thí  Phi mới nhớ ra rằng, Quỳ Mão có ma chủng, không cần chiêm nghiệm tâm cảnh, cũng chưa từng trải qua cảm giác khi tấn chức.

Đó cũng là một loại nuối tiếc. Kỳ Thí Phi nghĩ.

____________________________

Ngáo:

ĐỊnh bù chương hôm qua, mà người rã rời chẳng muốn làm gì… lại khất vậy QAQ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK