• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khu vực trung tâm nhất của Ngự Linh Tông là một phi đảo rộng lớn – nơi xây dựng một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy.

Trải qua hơn vạn năm biến đổi, phong cách kiến trúc của Tây Tứ Châu và Đông Độ Châu có nhiều khác biệt. Nhưng tòa cung điện này lại mang đậm những nét cổ xưa, y hệt như chủ điện của Ngục Thiên Tông.

Điều này khiến Kỳ Thí Phi chẳng cần tốn công dò xét đã biết được tông chủ đang ở nơi nào. Nơi để thầy trò gặp nhau, đương nhiên sẽ không phải chỗ quá nghiêm túc như đại thính

“Dương Phàm, con về từ bao giờ?” Chu Bích đưa mắt nhìn đồ đệ cưng, thấy tu vi nó tăng nhiều, có vẻ như sắp tới được Hóa Thần thì hài lòng lắm.

“Bẩm sư tôn, đệ tử vừa về hôm nay. Nghe nói Tàng Đan Thất ở Ngũ Linh Các bị mất trộm liền qua đó nghe ngóng.” Kỳ Thí Phi không hành đại lễ với Chu Bích, mà chỉ vái chào theo lễ của đệ tử.

Bạch Dương Phàm là hạng người nào y biết rõ. Chu Bích dạy cho hắn biết cách giả vờ lễ độ, nhưng bản chất thì vẫn là kẻ tự phụ, kiêu ngạo, không quá khôn ngoan sắc sảo. Qua những chi tiết ấy có thể thấy rằng, Chu Bích chỉ quan tâm tới mảng tu luyện của Bạch Dương Phàm, còn những khía cạnh khác thì bởi dung túng, cũng bởi tin yêu mà lơ là bỏ qua.

Quả nhiên, Chu Bích chẳng hề tỏ vẻ phật lòng, chỉ vui mừng nói: “Tu vi của con tiến bộ rất nhiều. Lần tới Đông Độ Châu này gặt hái được gì rồi?”

Kỳ Thí Phi nghe vậy, bèn giao hết những thứ mình cướp được từ tay Bạch Dương Phàm cho Chu Bích: “Lần du lịch này, đệ tử may mắn tìm được Vụ Cưu Thảo, máu của Địa Giáp Linh Thú, còn có một số nguyên liệu cực phẩm khác… ”

Mấy năm qua, Bạch Dương Phàm lang thang tới đủ các vùng của Đông Độ Châu, bao kỳ ngộ, cơ duyên cứ như chủ động sà vào lòng hắn. Vận số ấy khiến Kỳ Thí Phi không khỏi kinh ngạc.

Chưa nói tới Vụ Cưu Thảo và máu của Địa Giáp Linh Thú, chỉ riêng những nguyên liệu khác cũng đủ khiến bất kỳ tu sĩ Hóa Thần nào phải ghen tị. Đến Chu Bích cũng phải ngạc nhiên.

“Nhiều thế cơ đấy.” Chu Bích trầm tư.

Không phải gã ghen tị với đồ đệ, mà trong đầu gã đang nghĩ rằng, Đông Độ Châu là nơi cúi đầu xuống là thấy linh thảo linh thú. Chu Bích vốn đã biết vùng ấy sản vật phong phú, giờ lại bị đống chiến lợi phẩm của Bạch Dương Phàm gây hiểu lầm, khiến gã càng phóng đại cái sự phong phú ấy hơn.

Chu Bích đón lấy túi không gian đệ tử biếu, cất giọng hỏi, ánh mắt lộ vẻ toan tính: “Lần đi Đông Độ Châu này, con thấy nơi ấy thế nào? Tình hình về các thế lực của ma tu so với Tây Tứ Châu ra sao?”

Kỳ Thí Phi thầm giật mình, y rủ mắt che khuất những cảm xúc trong lòng. Quả nhiên, Bạch Dương Phàm tới Đông Độ Châu không đơn giản chỉ là đi du lịch, mà còn là để điều tra, dò xét.

“Theo như đệ tử thấy, đám ma tu chia năm xẻ bảy thành từng bè cánh khác nhau, mâu thuẫn dữ dội. Ba trường phái: cướp chân nguyên, huyết luyện và hồn tế đấu đá không ngừng. Ba thế lực lớn nhất trong giới ma tu là: Ngục Thiên Tông làm bá chủ của trường phái cướp chân nguyên; phái Bắc Thần độc chiếm phương Bắc; ngoài còn có Tiêu Diêu Cung – là nơi tập hợp ma tu của cả ba trường phái.”

Những thông tin này, phàm là người biết dò la đều có thể dễ dàng tổng kết được. Mâu thuẫn giữa ba trường phái, cùng với sự phân bố thế lực đã là sự thật hiển hiện từ ngàn vạn năm trước. Ấy thế mà Kỳ Thí Phi lại bày ra cái vẻ mặt nghiêm túc, ra chiều phải điều tra vất vả lắm.

Đôi mày của Chu Bích thoáng chau lại, rồi nhanh chóng giãn ra, gã cất giọng từ ái: “Con có thể tự mình quan sát và rút ra những điều ấy đã là rất tốt.”

Kỳ Thí Phí cúi đầu ra vẻ khiêm tốn: “Sư tôn quá khen.”

Chu Bích gật đầu, lầm bầm điều gì như tự nói với mình, hoặc như cố ý nói với Kỳ Thí Phi: “Chúng ta có thể lợi dụng những mâu thuẫn nội bộ của chúng. Huyết Luyện, Hồn Tế là hai trường phái tà ác, cần phải diệt trừ. Đám Cướp Chân Nguyên thì có thể lợi dụng rồi phân hóa….”

Kỳ Thí Phi cúi đầu lắng nghe, trong lòng như sóng cuộn biểm gầm.

Qua lời kể của Quỳ Mão, y đoán được trận chiến long trời lở đất giữa ma tu và đạo tu kéo theo sự tham dự của hết thảy tu sĩ ở cả hai đại lục. Nhưng không ngờ kẻ giật dây phía sau lại là Chu Bích.

Xem ra mọi chuyện hiểm hóc hơn những gì y nghĩ. Lòng Kỳ Thí Phi không khỏi lo âu.

Bao ý nghĩa lóe qua trong nháy mắt, căn cứ và lời kể của Quỳ Mão và lời nói của Chu Bích, một suy đoán khiến Kỳ Thí Phi không dám tin chợt hiện lên.

Ma tôn đại nhân ráng thả lỏng nhịp tim để nó khỏi đập rộn lên, tránh cho Chu Bích hoài nghi. Y hít sâu một hơi, mạo hiểm thưa: “Bẩm sư tôn, có một việc đệ tử không rõ.”

Chu Bích giương mắt nhìn cậu đệ tử của mình: “Chuyện gì?”

Kỳ Thí Phi đáp: “Đông Độ Châu có nguồn tài nguyên phong phú như thế, đám ma tu lại không dùng đến chúng, sao ta không tìm cách để được sử dụng? Như vậy cũng giúp tông môn giảm bớt áp lực.” Chu Bích nhìn y chăm chú hồi lâu không nói. Kỳ Thí Phi dồn cho máu chảy ngược lên, khiến mặt mình đỏ ửng, rồi vội vàng nói, “Đệ tử nói bừa, mong sư tôn đừng trách.”

Chu Bích nở nụ cười: “Dương Phàm, lần lịch lãm này con trưởng thành lên nhiều.” Kỳ Thí Phi mừng rỡ ngẩng lên nhìn Chu Bích. Gã gật đầu, nói: “Thời cơ chưa tới, phải kiên nhẫn.”

Kỳ Thí Phi vốn đã đoán được ý đồ của gã, thầm cười lạnh. Ngay lúc y còn đắc ý cho rằng Chu Bích chẳng hay biết gì, thì gã đột nhiên hỏi: “Bùa đưa tin con nhờ thủ tịch đại đệ tử của Thất Hà Môn đưa ta đã xem, cứ ngỡ con sẽ ở lại thâm uyên thêm nữa, không ngờ lại đột nhiên trở về. Có biến cố gì sao?”

Kỳ Thí Phi giật mình.

Y không ngờ Bạch Dương Phàm lại nhờ đệ tử phái khác gửi bùa đưa tin cho Chu Bích!

Sơ sót này là do sự khác biệt quan niệm của ma tu và đạo tu. Trong giới ma tu không có khái niệm đồng đạo thân thiết, cũng không có chuyện giúp đỡ lẫn nhau, càng không có vụ gửi bùa đưa tin của mình cho người khác chuyển nhờ.

Thâm uyên và đại lục xa xôi như vậy, không thể truyền bùa cho nhau, nên Kỳ Thí Phi chưa từng nghĩ rằng Bạch Dương Phàm sẽ gửi tin về cho Chu Bích.

Kỳ Thí Phi nhanh trí bịa ra một lý do: “Là bởi Hạ Hạc của phái Hồn Tế ở Đông Độ Châu. Kẻ này bám riết không rời. Từ sau khi ra khỏi Ma vực Xích Luyện là đã theo sát đệ tử. Con vốn tưởng rằng vào thâm uyên có thể cắt đuôi, nhưng nào ngờ lại bị gã tấn công ở vùng thiên thạch. Chẳng còn lòng dạ dây dưa với gã nên con bèn về tông môn.”

Chu Bích nhíu mày, gật đầu : “Ra là hắn. Vị nữ tu sĩ ở Thất Hà Môn cũng nói thế, nói rằng con bị Hạ Hạc quấn chân, làm lãng phí nhiều thời gian, muốn ở lại du lịch nhiều hơn. Chẳng mấy kẻ có gan tầm bảo ở thâm uyên, vị nữ tu sĩ kia có ấn tượng không tồi với con nha.”

Lời trêu chọc của Chu Bích khiến Kỳ Thí Phi chẳng biết đáp sao.

Dù tu sĩ không cấm chuyện yêu đương, cũng có những người kết đôi thành bạn, nhưng đa số người tu chân đều chỉ biết lo thân mình. Trần đời chưa nghe đến vụ sư tôn cổ vũ đệ tử thành đôi với nữ tu khác!

Ma tôn đại nhân không ngờ gã này lại thiếu đứng đắn như thế.

Có lẽ bởi vẻ kinh ngạc của Kỳ Thí Phi hiển hiện rõ quá, nên Chu Bích không nhắc đến đề tài này nữa, chỉ cười cho qua.

Chu Bích không thiếu – đứng – đắn như Kỳ Thí Phi nghĩ, nhưng cũng chẳng phải hạng thanh cao gì. Gã gán ghép vậy là bởi Bạch Dương Phàm là thuần linh thể, đời con cháu của hắn chắc chắn sẽ có tư chất tu chân tuyệt đỉnh.

Chu Bích an ủi: “Không cần để ý đến Hạ Hạc. Con cứ ở lại tông môn, chăm chỉ tu luyện. Nếu hắn dám đến gây chuyện, đương nhiên sẽ khiến hắn một đi không trở lại.”

Kỳ Thí Phi hành sự theo phán đoán, y không biết rằng những chuyện mình làm khiến tiến trình vận động của sự kiện trùng khớp với những gì diễn ra trong quá – khứ của Quỳ Mão.

Chẳng qua là khi ấy Bạch Dương Phàm nghiêm túc bế quan, thăng lên Hóa Thần. Còn Kỳ Thí Phi thì không tính làm thế.

Y còn nhiều chuyện khác phải lo.

Chu Bích không níu chân Kỳ Thí Phi lâu lắm, hỏi chuyện xong xuôi bèn cho y về nghỉ ngơi.

Sắc trời còn sớm, vẫn đeo gương mặt của Bạch Dương Phàm nên ma tôn đại nhân không thể đột nhiên biến mất, y buộc phải về phi đảo của hắn.

Nhưng Kỳ Thí Phi đâu biết phi đảo của Bạch Dương Phàm ở nơi nào. Có giỏi giang đến mấy thì ma tôn đại nhân cũng chưa tài đến mức biết trước mọi điều.

Kỳ Thí Phi chẳng hề hoang mang, y nhìn quanh, tóm bừa một nam đệ tử vận bộ đồ cấp thấp cạnh phi đảo Thanh Tước.

“Bạch, Bạch sư tổ!” Bị người có bối phận cao gọi lại, đệ tử Thủ Nhất đáng thương vừa căng thẳng vừa hưng phấn.

Kỳ Thí Phi ở nụ cười thân thiết: “Vị…đồng môn này, sư tổ ta có chuyện muốn giao cho ngươi.”

Đệ tử kia bình tĩnh lại, ưỡn ngực nói đầy vinh hạnh: “Ngài cứ nói.”

“Ngươi đi nhận phân lệ hàng tháng tích trữ suốt mấy năm nay, rồi đem tới động phủ cho ta.” Kỳ Thí Phi nhét minh bài của Bạch Dương Phàm vào tay hắn, “Nhanh lên.”

Chuyện nhỏ.

Đệ tử kia phấn khởi đón lấu minh bài của Bạch Dương Phàm. Được phục vụ sư tổ, quả là vinh hạnh, quả là khiến người khác phải hâm mộ.

Bạch Dương Phàm chào hỏi mấy người xunh quanh, rồi bay lên thật cao để quan sát vị đệ tử nọ. Đợi người đó nhận phân lệ xong, đi về phía ngược với phi đảo Thanh Diên, tiến về một tiểu đảo có dựng tòa nhà đẹp đẽ, xa hoa, bèn bay trước về đó.

“Bạch sư tổ, phân lệ của ngài dây.” Vị đệ tử cung kính trình lên túi không gian.

“Ngươi vất vả rồi, cầm đi, nhớ phải chăm chỉ tu luyện.” Kỳ Thí Phi híp mắt, tỏ ý ‘ta xem trọng ngươi đấy’. Đệ tử kia rời đi mà lòng lâng lâng sung sướng.

Đợi đến khi chung quanh thực sự không có ai, Kỳ Thí Phi mới xóc xóc túi không gian, bay khỏi phi đảo.

Phi đảo này tên là Bạch Ông. Tòa kiến trúc ở đây đẹp hơn Thanh Diên Các nhiều, đình đài lầu các, đất rộng mênh mang.

Không chỉ thế, nơi đây còn có người hầu kẻ hạ. Đến Chu Bích mà Kỳ Thí Phi còn lừa được, mấy gã sai vặt này không thành vấn đề đốivới y.

Y ngồi trên chiếc ghế chính ở chủ thính, nhìn đám người hầu cung kính phía dưới, đột nhiên nở nụ cười.

_____________________________________

Ngáo:

Tui chưa drop đâu, dưng mờ tui lười quá ….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK