Kỳ Thí Phi bỗng nhiên bật cười rồi chậm rãi nói, “Ngươi và bản tôn đều đã tích cốc, ăn vào chẳng qua là để thỏa cái ham muốn mà thôi. Nếu muốn ăn, ngươi tự mình đi săn là được. Ngoài kia biết bao sinh vật biển tươi ngon, tùy ngươi lựa chọn. Sao? Hay là ngươi muốn bản tôn phải tự mình dâng cho?” Câu cuối ngập tràn sát ý, nếu Hạ Hạc dám khẳng định, thì ngày này năm sau chắc chắn sẽ là ngày giỗ của hắn.
Hạ Hạc đờ ra, gãi gãi mặt với vẻ xấu hổ, “Ta sao dám làm phiền ngài.”
Hắn tự mắng mình đúng là đồ óc heo, cứ quen thói ngả ngớn, giờ gặp phải người không dây vào nổi.
Là một tán tu có thể tự thân tu tới Hóa Thần, Hạ Hạc đương nhiên không phải kẻ ngu ngốc chẳng biết ý tứ thật. Dù quy thuận Kỳ Thí Phi, nhưng hắn vẫn chưa phải hoàn toàn thật lòng thật dạ.
Tên láu cá lại có chút lưu manh này, đôi khi ngốc thật, mà đôi khi chỉ là giả ngốc mà thôi.
Hắn đương thăm dò sự dung túng của Kỳ Thí Phi với mình.
Hạ Hạc có sự kiêu ngạo và cách sinh tồn của riêng mình, hắn dùng một chút ngu dại, một chút bất kính để liên tục khiêu chiến mức dung túng của Kỳ Thí Phi.
Hắn nghĩ, dù sao hắn cũng đã thành thuộc hạ của kẻ này, cũng có thề hồn ràng buộc với Mậu Thần, vậy chí ít hắn cũng không phải lo chuyện tính mạng mình gặp nguy hiểm. Khi đã mò được giới hạn của Kỳ Thí Phi rồi, hắn có thể tùy ý tự tung tự tác trong cái giới hạn ấy.
Không thể không nói rằng Hạ Hạc đúng là kẻ âm hiểm. Cái bản tính không thích bị kiềm chế khiến hắn không chấp nhận được thứ gông xiềng mình đang phải chịu, hắn sẽ từ từ nới nó ra, biết đâu có ngày lại thoát được?
Mấy ngày nay, Kỳ Thí Phi chỉ sa sầm mặt mày, hoặc làm ngơ những trò mèo của hắn. Điều này khiến Hạ Hạc có chút đắc ý. Hôm nay, hắn cũng quen thói như vậy, nào ngờ lại chọc giận Kỳ Thí Phi.
Ngẫm lại cũng đúng. Ở nơi đáy biển này, một tu sĩ Quy Nguyên như Quỳ Mão sao có thể tự mình hoạt động, đồ ăn thức uống trên bàn chắc chắn là Kỳ Thí Phi săn được.
Dù to gan lớn mật nhường nào, Hạ Hạc cũng không dám dùng thịt mà Kỳ Thí Phi săn được. Ngay từ thái độ đã sai rồi, thứ ấy đâu phải hạng tiểu đệ tôm tép như hắn được hưởng!
Kỳ Thí Phi vẫn cứ sầm mặt nhìn hắn. Hạ Hạc giật giật khóe miệng, cười gượng, “Vậy không quấy rầy hai vị dùng cơm nữa, bọn ta lui trước.”
Mậu Thần trộm đảo mắt khinh thường, giờ đòi lui ra thì e rằng đã chậm.
Quả nhiên, Kỳ Thí Phi mở miệng nói, “Đợi đã.”
Hạ Hạc sững người, đến cả tròng mắt cũng không dám cục cựa.
Kỳ Thí Phi thản nhiên nói, “Sao? Giờ lại không muốn ăn à?”
Giọng điệu y tĩnh như mặt hồ phẳng, không chút cảm xúc, không chút dao động, khiến Hạ Hạc chẳng biết phải đáp sao cho phải. Hắn phải nói là muốn ăn hay không muốn ăn đây? Hạ Hạc vô cùng rối rắm.
Mậu Thần đứng sau đã hiểu ý của tôn thượng, bèn tiến lên nói, “Đám sinh vật này sống ở nơi dồi dào linh khí, hẳn thịt rất ngon. Đây là cơ hội hiếm có, chúng thuộc hạ chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.”
Kỳ Thí Phi gật đầu với vẻ hài lòng, “Đúng vậy. Hạ Hạc, ngươi mau đi săn một con cho Mậu Thần nếm thử. Trong đám đấy, thịt cá đã tuyệt rồi, nhưng cua, sò cũng không tệ. Các ngươi có thể đổi mỗi ngày một vị mà nếm thử.”
Nghe vậy, mặt Hạ Hạc rúm ró. Hắn đúng là tự làm tự chịu. Kỳ Thí Phi nói vậy là đang phạt hắn, phạt cái thái độ càn quấy, bất kính của hắn.
Mậu Thần cười thầm, nhưng lòng cũng hiểu rõ, tôn thượng đúng là đang phạt Hạ Hạc, nhưng cũng đang lấy cớ để gã được ăn quang minh chính đại. Mậu Thần phải sống chung với Hạ Hạc trong suốt khoảng thời gian này, nên khó tránh được việc bị phát hiện rằng gã vẫn cần ăn cơm.
Hạ Hạc gục đầu xuống đầy uể oải, rồi rời đi với vẻ bất mãn.
Kỳ Thí Phi thở dài một hơi, cảm thấy sảng khoái hơn hẳn.
Đợi đến khi hai người kia đi rồi, y mới quay lại nhìn Quỳ Mão nói, “Sao không ăn?”
Quỳ Mão chần chờ một chút, rồi mới cam chịu nghĩ, ăn, ăn chứ, dù sao cũng bị bắt gặp cảnh mình ăn chung mâm mới tôn thượng rồi.
Kỳ Thí Phi săn được rất nhiều thịt. Tuy nhiên, người tu chân không có cái khái niệm bội thực, sau khi đồ ăn đi vào dạ dày, nó sẽ bị chân nguyên phân giải thành chất dinh dưỡng bị hấp thu. Hơn nữa, thịt của những sinh vật biển này có chất lượng thuộc hàng cao cấp nhất, không hề có chút tạp chất nào, đều có hàm lượng dinh dưỡng rất cao.
Quỳ Mão ăn sạch thịt Kỳ Thí Phi bày ra trên bàn.
Kỳ Thí Phi cong khóe môi mỉm cười vui vẻ. Cảnh Quỳ Mão vùi đầu ăn khiến ma tôn đại nhân vô cùng vừa lòng,
Khóe môi Kỳ Thí Phi cong lên một nụ cười vui vẻ. Cảnh Quỳ Mão vùi đầu ăn rất được lòng ma tôn đại nhân, khiến y sinh ra cái ảo giác rằng cứ thế chăm cái ăn cho hắn cả đời cũng được.
Quỳ Mão ăn no sau, Kỳ Thí Phi liền mang theo Quỳ Mão ra phòng, đi vào trung gian phòng khách.
Nhìn căn phòng trống trơn, Kỳ Thí Phi nhíu mày với vẻ không hài lòng, y bày ra ra mấy bộ bàn ghế.
Mậu Thần nhận ra những thay đổi ở phía ngoài liền mau chóng đi ra.
“Hạ Hạc đâu?” Kỳ Thí Phi hỏi.
Mậu Thần nín cười, đáp rằng, “Chắc hắn đi săn động vật biển rồi.”
Kỳ Thí Phi gật đầu, bảo, “Thế thì ta và Quỳ Mão đi tu luyện trước. Đợi hắn về rồi thì ngươi báo lại rằng, lát sau phải đi kiếm nguyên liệu cùng ta.”
Sai bảo xong, Kỳ Thí Phi rời địa huyệt với Quỳ Mão.
Vừa đi lên phía trên, Quỳ Mão đã cảm thấy trầy trật lắm rồi, đứng một chỗ thôi cũng đã khó.
Kỳ Thí Phi truyền âm cho hắn, “Giờ chúng ta sẽ đến tâm linh mạch để tu luyện. Ta sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi nhất định không được buông ta ra.”
Quỳ Mão hoảng hốt bật hỏi, “Sao lại cần qua đó?”
Giờ bọn họ cũng đã thuộc vùng trung tâm của linh mạch, dù ngồi trong huyệt động tu luyện thì vẫn có dư dả linh khí, đủ cho cả bốn cùng dùng.
Tâm linh mạch có luồng năng lượng vô cùng lớn, lại nguy hiểm. Quỳ Mão không hiểu sao Kỳ Thí Phi phải nhất định đến đó.
Kỳ Thí Phi đưa mắt nhẹ nhìn hắn, “Duy chỉ nơi đó hội tụ nhiều miệng linh khí, linh khí thoát ra từ chỗ đó là thứ tinh hoa của tinh hoa, ngâm mình ở đấy sẽ giúp thể chất của ngươi tăng nhiều, khiến cơ thể ngươi càng được thanh tẩy sạch sẽ. Sau khi trui rèn, thể chất của ngươi chỉ kém thuần linh thể một chút.”
Nghe vậy, Quỳ Mão không khỏi động lòng. Cảm xúc nóng rực trào lên, hắn chỉ hận không thể nhào qua ôm chầm Kỳ Thí Phi để giải tỏa những hưng phấn này.
Trên thế giới này, còn ai có thể đắn đo vì mình như ma tôn đại nhân chứ?!
Kỳ Thí Phi tìm Phục Sinh Đan giúp mình trùng tố thể chất, hi sinh làm lô đỉnh để đẩy mạnh tốc độ tu luyện của mình, rồi còn dẫn mình tới nơi này để đề cao thể chất.
Từng chuyện, từng chuyện như vậy, dù có là máu mủ ruột già thì cũng chẳng thể làm được hơn.
“Tôn thượng…” Giọng Quỳ Mão không khỏi nghẹn ngào, ánh mắt ngân ngấn hồ thu, khiến Kỳ Thí Phi như muốn tan chảy.
Ngón tay Kỳ Thí Phi thoáng động, cố dằn cái khao khát muốn ôm chầm lấy người thanh niên, y hít sâu một hơi, thầm nhủ rằng chưa đến lúc. Sau đó, y hô lên một tiếng, “Đi!” Đoạn, bèn vươn tay để Quỳ Mão túm lấy, rồi đưa hắn vọt vào trong đám vòi rồng.
Vừa tiếp xúc đến luồng linh khí hỗn loạn, Quỳ Mão liền thấy nghẹt thở. Linh khí nơi này đậm sệt, luồn thẳng qua cơ thể hắn, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn bị đè chặt như thể không hít thở nổi.
Từ khi đặt chân tới đáy biển, họ đã đổi sang phương pháp nội hô hấp, tức là dùng chân nguyên để cung cấp những nhu cầu sinh tồn thiết yếu. Giờ, áp lực của linh khí nơi này lớn đến mức chân nguyên cũng chẳng thể đưa không khí cho hắn nổi.
Kỳ Thí Phi ghé đầu qua, ngậm lấy bờ môi Quỳ Mão trong ánh mắt chau mày do phải chịu sức ép của luồng linh khí của hắn, truyền luồng khí thanh lạnh vào trong miệng người thanh niên.
Quỳ Mão thở phào một hơi, “Đa tạ tôn thượng.”
Kỳ Thí Phi mím môi hắn một chút, rồi mới lưu luyến rời đi, truyền âm, “Không cần cảm ơn.”
Cứ thế, vừa đi, vừa truyền khí, cuối cùng cả hai cũng đến được vùng tâm. Kỳ Thí Phi cởi đai lưng bao lấy ngoại sam nguyệt sắc, tấm áo lấp lánh ánh bạc được y trải ra, dựng thành một tấm chắn chung quanh hai người, thoáng ngăn lại những luồng linh khí hỗn loạn tứ phương, giúp Quỳ Mão giảm bớt áp lực.
“Tu luyện tại đây đi.” Kỳ Thí Phi nhìn xung quanh với vẻ hài lòng.
Nơi này là khu vực giao nhau của vài miệng linh khí, hải lưu phía ngoài không vào được đây, thành thử, địa thế lúc nào cũng có vài luồng linh khí va đập dữ dội. Linh khí chốn này vô cùng nguy hiểm, nếu không có tu sĩ tối cao như Kỳ Thí Phi che chở, một tu sĩ Quy Nguyên như Quỳ Mão chắc chắn sẽ bị những luồng năng lượng nghiền thành thịt băm.
“Vâng.” Quỳ Mão gật đầu, không hề nghi ngờ quyết định của Quỳ Mão.
Kỳ Thí Phi liếc nhìn hắn với ánh dịu dàng, rồi ngồi xuống trong khu vực bảo vệ của áo choàng thiền tuyết.
“Ta phải lưu ý khu vực phía ngoài ngoại sam, lần tu luyện này ngươi chủ đạo.” Kỳ Thí Phi nâng mắt nhìn Quỳ Mão.
“Thuộc hạ chủ đạo sao?” Quỳ Mão có chút luống cuống.
“Đúng vậy, đừng phân tâm, ngươi chủ đạo là thích hợp nhất. Đừng lãng phí thời gian nữa, đến thôi.” Kỳ Thí Phi nói với điệu nghiêm túc xong bèn nhắm mắt lại.
Linh lực nơi này bắt đầu trở nên dữ dội, Quỳ Mão chịu sự gột rửa phía bề mặt trong thế bị động còn được, chứ tu luyện thì đừng nghĩ tới. Vậy nên mới cần bộ phận trung gian là Kỳ Thí Phi.
Quỳ Mão chần chờ một chút, rồi cắn răng quyết tâm ngồi xuống cạnh Kỳ Thí Phi. Hắn xếp gối ngay ngắn, nhìn gương mặt bình thản của tôn thượng rồi vươn tay ra.
Những lần trước đều là Kỳ Thí Phi chủ động đưa chân nguyên tới. Nhưng trên thực tế thì ma tu – tức là hẳn – phải giành lấy.
Đầu ngón tay của Quỳ Mão run run, nhẹ nhàng đặt lên bụng Kỳ Thí Phi. Tóc mây vờn múa chung quanh. Xúc giác của hắn vốn đã tê liệt trước sức ép của luồng linh lực, giờ lại thức tỉnh. Hắn cảm nhận được cơ bụng săn chắc mà lại đàn hồi của ma tôn đại nhân.
Quỳ Mão thoáng mê mẩn trong tích tắc, nhưng khả năng tự kiểm soát cao đã phát huy tác dụng. Hắn chớp chớp mắt, giấu hết những tâm tư trong lòng, sử dụng tâm pháp dẫn chân nguyên của Kỳ Thí Phi đi từ đan điền đi vào chân mạch của mình.
Kỳ Thí Phi không hề kháng cự, chân nguyên tinh khiết đi vào chân mạch của Quỳ Mão, chẳng mấy chốc đã hóa thành thứ chất lỏng như cam lộ. Cơ thể Quỳ Mão bắt đầu nóng lên, nóng đến độ các lỗ chân lông cũng nở ra.
Linh khí đương gột rửa phía ngoài của hắn nương theo cửa chân lông, tràn vào cuồn cuộn, đề cao thể chất của hắn.
Quỳ Mão bất giác rên một tiếng. Cảm giác này quả thực vô cùng thoải mái.
_________________________________________________
Ngáo:
Ê đuýt tơ mắc dại quay lại xuất thần, dù không biết sẽ trụ được trong bao lâu =)))