Sự tương đồng trong thân phận khiến Quỳ Mão cảm thấy gần gũi và thân thiết. Sang kiếp này, hắn mới có thể trút hết mọi thắc mắc để thỏa chí tò mò.
“Thủ mộ nhân, danh hiệu trước kia của ngài là gì? Tên của ngài là gì?”
Lược Ảnh không có tên, chỉ có danh hiệu. Nhưng không phải ai cũng quên mất cái tên của mình như hắn.
“Ta quên rồi.” Thủ mộ nhân lẳng lặng nói, lão vươn cánh tay khô gầy ra, gắp một miếng thịt thỏ bỏ vào miệng rồi bình một câu, “Tệ quá.”
Quỳ Mão nghẹn cứng, người này quả là vẫn thẳng thừng như vậy, đời trước, khi lần đầu tiên ăn đồ hắn nấu, lão cũng bỏ lại một câu y như thế.
Quỳ Mão có chút không đồng tình, hắn nhấm thử một miếng: tuy có hơi mặn nhưng cũng đâu đến nỗi dở sống dở chín như hồi đó nhỉ.
“Ấy là vì ngài quá soi mói đó chứ?” Hắn không cam lòng, tay nghề lão nào có khá hơn là bao, kẻ tám lạng người nửa cân, nỡ lòng nào lại cười nhạo nhau chứ.
Dù chê rằng dở tệ nhưng thủ mộ nhân vẫn cứ lẳng lặng gắp đều đều. Bữa cơm từ từ trôi qua như vậy.
Sau khi no bụng, Quỳ Mão không vội nhập định ngay mà lại cùng thủ mộ nhân tuần tra một vòng quanh tuyệt cốc, coi như là để tiêu cơm.
Hai người đứng lặng giữa một bãi đất trống. Quỳ Mão ngóng nhìn về phía nóc của lăng mộ, nơi tôn thượng từng yên nghỉ.
“Ngươi thực kỳ quái.” Thủ mộ nhân đột nhiên thốt ra một lời như vậy.
Quỳ Mão sửng sốt, hắn quay lại nhìn lão nhân chỉ đứng tới ngực mình ấy.
Thủ mộ nhân vẫn đăm đăm về phía lăng mộ: “Tựa như cái tên đã bị đánh rơi của ta vậy, có những chuyện cần để nó trôi vào dĩ vãng thì mới có thể tận chức trận trách với vị trí mình đảm nhận. Đừng để quá khứ ràng buộc, chúng sẽ ảnh hưởng tới khả năng phán đoán của ngươi.”
Lời này chẳng rõ đầu đuôi, nhưng lại khiến Quỳ Mão sực tỉnh.
Đau đáu những chuyện đã xảy ra từ kiếp trước khiến hắn luôn để tâm quá mức tới Kỳ Thí Phi, rồi lại bồn chồn lo lắng khi tuyến sự kiện chệch khỏi quỹ đạo cũ.
Dù mọi chuyện đã biến chuyển nhưng hắn vẫn sợ rằng sẽ có ngày ma tôn đại nhân gặp bất trắc. Để rồi một Lược Ảnh nhỏ bé như hắn lại dám không biết tự lượng sức mình, mang tham vọng gánh vác an nguy của ngài ấy.
Kỳ Thí Phi mang sức mạnh lớn lao như thế, chỉ cần không bị những ma tôn khác tập kích, kẻ nào có thể khiến ngài bị thương chứ.
Hắn chẳng khác nào lo bò trắng răng. Chẳng trách mấy lần trước, tôn thượng luôn nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái. Quỳ Mão bật cười một tiếng rồi chôn mặt vào hai lòng bàn tay.
Sắc trời dần ngả về đêm. Ấy thế nhưng nhờ những lớp băng phản xạ lại ánh mặt trời mà đây lại là thời điểm tuyệt cốc sáng bừng lên.
Quỳ Mão nhìn gương mặt chằng chịt nếp nhăn của thủ mộ nhân mà lòng rối bời. Giờ đây, không có hắn làm bạn, lão sẽ phải tiếp tục quãng thời gian cô độc nơi mộ địa này.
Bao tâm sự nặng trĩu trong lòng, Quỳ Mão bất giác không kìm chế nổi bèn thốt ra: “Đợi đến khi sứ mạng kết thúc, ta sẽ tới làm bạn với ngài.”
Đôi mắt khàn đục của thủ mộ nhân rực lên vẻ kinh ngạc, lão cất giọng: “Ngươi cho rằng mình là ai mà muốn tới là có thể tới? Chỉ có tổng lĩnh của Lược Ảnh mới có thể trở thành người kế nhiệm, ngươi không có tư cách.” Vẻ mặt lão đầy vẻ khinh bỉ, cứ như đang nhìn một thằng đần đang mơ hão.
Ánh nhìn đó khiến Quỳ Mão ngại ngùng. Hắn mới chỉ đạt tới vị trí nhất phẩm, cái ghế tiểu thủ lĩnh cũng chưa đạt tới mà dám hứa hẹn thế thì quả là tự cao tự đại.
Thế nhưng đó là chuyện sớm muộn phải làm.
Dù hiện giờ Quỳ Mão được phép ở bên hầu hạ tôn thượng, nhưng sẽ có ngày ngài đăng vũ thành ma. Đến lúc đó, hắn sẽ lại một thân một mình.
Lời thề: ‘sẽ trở về lăng mộ, trở về với danh phận người bảo vệ nơi đây’ đã khắc sâu vào linh hồn, vậy nên khi ấy trở lại, hắn cũng coi như là không thất ước.
Lời thề ấy cũng không cho phép hắn hé lộ về bí mật của kiếp trước. Chính vì thế mà nếu như đột ngột nghe được lời hứa hẹn sẽ quay về lăng mộ, hẳn sẽ có người hiểu lầm.
“Ngài yên tâm, chắc chắn sẽ có ngày ta trở thành tổng lĩnh của Lược Ảnh.”
Hẳn là… thế nhỉ? Quỳ Mão cũng không chắc nữa.
“Ngươi muốn ở lại chỗ này với đám người chết đó sao?!” Giọng nói giận dữ của Kỳ Thí Phi đột nhiên nổ vang bên tai Quỳ Mão, “Nếu đã vậy, chi bằng ta phá lệ, cho phép ngươi ở lại lăng mộ?”
Kỳ Thí Phi giận sôi lên, y gằn giọng xuống, tiếng nào tiếng nấy lạnh lùng, cay nghiệt. Dù đã hạ giọng nhưng từng câu từng chữ của y vẫn chứa đựng luồng sức mạnh mãnh liệt, chúng khiến trái tim Quỳ Mão sợ run lên, lồng ngực bị đè nghẹt.
Thủ mộ nhân cũng hoảng hồn, lão lặng lẽ lùi một bước rồi lại một bước, sợ rằng sẽ bị cậu Lược Ảnh trẻ tuổi này liên lụy.
Thằng nhãi ngu ngốc này đúng là không biết nghĩ, tại tuyệt cốc nhỏ hẹp này làm gì có nơi nào né được thần niệm của tôn thượng, vậy mà còn dám nói chuyện không biết giữ ý, giờ thì làm ngài ấy giận rồi.
Quỳ Mão kinh hãi, mãi đến giờ hắn mới biết thần niệm của tôn thượng vẫn luôn bọc lấy lăng mộ. Chẳng qua là, hắn không ngờ rằng, người đó làm thế là để lén nhìn mình.
Quỳ Mão vội vàng quay về đình viện, chạy tới trước cánh cửa ở chính sảnh của Tử Hư Các.
“Tôn thượng? Thuộc hạ xin phép được bước vào?” Quỳ Mão gõ gõ cửa.
May là Kỳ Thí Phi không từ chối gặp hắn, cánh cửa từ từ mở ra. Kỳ Thí Phi an vị trên chiếc ghế lớn trong chính sảnh, quăng một ánh nhìn lạnh lẽo cho hắn.
Dạo gần đây Kỳ Thí Phi đã quen với việc có người cùng mình chia sẻ nguồn linh lực, vậy nên khi Quỳ Mão vừa rời khỏi, ma tôn đại nhân đã cảm thấy có gì đó khó chịu.
Y cứ ngỡ rằng mình sẽ mau chóng quay về trạng thái nhập định, nhưng lại chẳng thể nào tĩnh tâm được, cứ thế ngồi đợi mà chẳng thấy người thanh niên trở về. Kỳ Thí Phi quyết định dùng thần niệm để xem hắn đang làm gì thì bắt gặp Quỳ Mão đang ngóng nhìn đỉnh nóc của lăng mộ, có vẻ nhàn nhã, tự tại. Cậu chàng Lược Ảnh này cũng thực xui xẻo.
Trong mắt Kỳ Thí Phi, thủ mộ nhân và hắn chuyện trò vui vẻ, lão nhân ấy còn khuyên gì mà quên chuyện nào đấy, để tận trung với cái chức trách quỷ gì.
Lời này thực chói tai. Muốn Quỳ Mão quên hết tình cảm dành cho y để quay trở về làm một Lược Ảnh Vệ lạnh lùng sao? Vốn đã khó chịu, đến khi nghe được đoạn đối thoại tiếp theo thì lửa giận đã ngùn ngụt trong lòng Kỳ Thí Phi. Quỳ Mão dám rời Ngục Thiên tông – thực chất là rời khỏi tôn chủ là y đây, để chạy đến chỗ quỷ này làm thủ mộ nhân!
Chính hắn là kẻ luôn nhìn y như nhìn cả thế giới, vậy mà giờ lại dứt khoát rời đi. Điều này sao có thể không khiến Kỳ Thí Phi sôi máu, không kiềm nổi những cảm xúc điên loạn đang gào thét trong tâm trí, y buông lời cay nghiệt đó với hắn.
Tôn chủ đại nhân nhất quyết không chịu thừa nhận rằng, ngay giây phút thốt ra câu nói ấy, y đã hối hận. Lỡ đâu người thanh niên thuận thế, ở rịt lại nơi này thì biết làm sao được?
Kỳ Thí Phi cố nén cơn phẫn nộ, vừa rối rắm vừa tức giận nói: “Sao, ngươi chạy đến đây để xác nhận với ta à?”
Nếu tên Lược Ảnh này dám rời đi, y nhất định sẽ biến hắn thành con rối, để hắn đừng hòng mơ tưởng đến chuyện rời khỏi!
Quỳ Mão cảm thấy vô cùng bất an, đây là lần đầu tiên tôn thượng tỏ ra giận dữ với hắn như thế, đến cả lần hoài nghi trước, ngài cũng không lộ vẻ như vậy. Hắn cố bình tâm lại để có thể giải thích rõ ràng với Kỳ Thí Phi.
“Tôn thượng thứ tội, thuộc hạ không có ý đó.” Quỳ Mão gắng nói cho rõ ràng.
Không có ý đó? Kỳ Thí Phi vẫn dùng vẻ mặt vô cảm nhìn người thanh niên, nhưng bầu không khí quanh y chẳng còn áp lực thế nữa.
“Tôn thượng đã đạt tới cảnh giới Đại thừa, bằng vào năng lực của ngài, nhất định ngài có thể vượt qua lằn ranh gian nan ấy, tấn thăng Đăng vũ, trở thành tiên ma.” Giọng điệu Quỳ Mão thành khẩn vô cùng, “Thuộc hạ vô cùng sung sướng khi được chứng kiến điều đó. Nhưng vào thời điểm ấy, chắc chắn ngài sẽ rời khỏi La Viên, tới một thế giới rộng lớn hơn; còn thuộc hạ sẽ phải một mình ở lại. Chi bằng, kiếm một nơi để sống tiếp nửa sau của cuộc đời.”
Chính vì thế nên hắn mới chọn lăng mộ này làm nơi quy túc.
Hiểu được điều đó, cơn giận trong lòng Kỳ Thí Phi dần nguôi ngoai.
Nói dài dòng vậy, chẳng phải là để thể hiện rằng sẽ quyết ý theo mình cho đến khi không thể không rời xa thì mới sống cô đơn đến cuối đời sao.
Cậu chàng Lược Ảnh này nghĩ phức tạp quá, xa quá! Giờ…còn sớm mà.
Bàn tay Kỳ Thí Phi được che dưới lớp áo đã siết thành nắm đấm, cặp mắt màu hổ phách rủ xuống, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Quỳ Mão.
Nếu hắn thực sự có thể hầu hạ mình cho tới lúc thăng tiên ma, hẳn mình cũng sẽ không nỡ khi phải chia xa? Tâm trí y rối bời, vừa nghĩ đến cái viễn cảnh ấy liền cảm thấy bức bối như có thứ gì nghẹn cứng nơi lồng ngực.
Đáy mắt Kỳ Thí Phi lóe ra thứ ánh sáng đầy nguy hiểm. Y nhận ra mình không thể chịu nổi việc hai người bị ngăn cách tại hai thế giới. Nếu đã luyến tiếc vậy, chi bằng lúc đó cứ giết hắn đi!
Coi như là không đành lòng để hắn một mình tại nơi này, dày vò trong nỗi nhớ nhung. Người đã chết, chắc mình sẽ không phải lưu luyến rồi cảm thấy khó chịu chứ?
“Chuyện đó còn xa lắm, ngươi không cần lo mấy thứ thừa thãi ấy.” Tìm ra được cách giải quyết vấn đề, Kỳ Thí Phi thấy lòng nhẹ nhàng hơn, “Ma chủng của ngươi đã tích lũy được chừng nào rồi?”
Quỳ Mão chựng lại, ngại ngùng đáp: “Thuộc hạ ngu dốt, chưa đến một phần ba.”
Kỳ Thí Phi không hề cảm thấy bất ngờ. Ngưng hồn là cảnh giới vượt hẳn lên so với Quy nguyên, lượng chân nguyên cần tích lũy cũng lớn hơn gấp nhiều lần; lại thêm chân nguyên nhỏ hẹp và thiên phú có hạn của người thanh niên nên việc hấp thu linh khí càng trở nên hạn chế.
Nghĩ một chốc, Kỳ Thí Phi nói: “Nếu đã vậy, chúng ta không cần ở lại nơi này nữa, rời đi thôi.”
Quỳ Mão trợn tròn mắt đầy kinh ngạc: “Rời đi? Tôn thượng…vết thương của ngài?”
Kỳ Thí Phi liếc nhìn hắn đầy khó lường: “Gần như đã lành rồi, ngươi cho rằng ta là ngươi sao?” Vùng đất Hoành Liên này có nguồn linh khí dồi dào, dù Quỳ Mão có hút vào một phần thì cũng chẳng đáng kể.
Ba năm trôi qua, chân mạch của Kỳ Thí Phi đã hoàn toàn bình phục, vết thương trong tử phủ chẳng mấy nữa là lành.
Dù sao thì Kỳ Thí Phi quyết không để Quỳ Mão tiếp tục ở lại trong lăng mộ, để khỏi có cơ hội tâm sự với lão nhân kia, rồi lỡ đâu có ngày lại bị kéo đi làm thủ mộ nhân.
________________
Ngáo:
Cuối cùng cũng xong chương này T^T Lười quá thể.
Vừa làm chương này mình vừa băn khoăn: không biết mình có chuốt lại câu chữ quá nhiều không? Trước giờ edit mình vẫn cố gắng giữ lại văn phong, hoặc chí ít là phong cách của tác giả. Nhưng mà không hiểu sao bộ này mình cứ cảm thấy như gọt dũa hơi quá tay @@
Bạn nào đã đọc QT, hay raw của bộ này xin cho mình một ý kiến khách quan T^T