• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ một từ “hoảng sợ” không đủ để miêu tả tâm trạng của Quỳ Mão lúc này.

Hắn suýt ngất đến nơi rồi ấy chứ!

Kỳ Thí Phi hùng hổ ấn tay hắn lên bụng y. Ngoại sam Thiền Tuyết và nội sam Ngự Phong vô cùng mềm mại, vô cùng thoáng mát, chúng dễ dàng truyền thẳng cái cảm giác nóng bỏng và quyến rũ từ đám cơ bụng săn chắc của ma tôn đại nhân vào tay người thanh niên.

Tiếc rằng cậu chàng Lược Ảnh đang choáng đến đờ người nên chẳng thể cảm nhận được những xúc cảm tuyệt vời đó. Ánh mắt hắn dại ra, nhìn ngơ ngác vào một tôn thượng đang giận dữ.

Nhất định là mình đang mơ! Hắn nghĩ. Hoặc cũng có thể là vẫn trúng mê hồn thuật của Chu Bích mà chưa tỉnh!

Không, mà khéo rơi vào mê chướng rồi cũng nên?

Tôn thượng hôn mình để đánh thức mình, rồi còn tìm Tái Tạo Đan cho mình cải tạo thể chất, rồi còn muốn làm lô đỉnh cho mình, để mình thải bổ….

Giấc mơ này to gan lớn mật quá!

“Ha ha…” Quỳ Mão cười gượng, rồi đưa tay nhéo phần thịt non trên cánh tay mình.

“…” Kỳ Thí Phi đưa mắt nhìn cánh tay hắn một chút, rồi lại liếc về gương mặt nhăn nhó của Quỳ Mão, “Đau không?”

Giọng Kỳ Thí Phi đột nhiên lại dịu dàng thắm thiết, cứ như thể là sự yên lặng trước cơn bão.

Quỳ Mão ngừng chu mũi, giương mắt nhìn vẻ ôn hòa đến kỳ cục của ma tôn đại nhân. Đau thế này, chắc không phải mơ rồi.

“Đau…” Người thanh niên ngoan ngoãn đáp lại với giọng điệu có chút chần chờ.

Kỳ Thí Phi nhoẻn một nụ cười khiến người ta mê đắm, rồi nhanh chóng đưa tay búng mạnh lên trán Quỳ Mão một cái.

“Au!” Quỳ Mão rụt tay về che trán, mắt rơm rớm.

Lực tay của Kỳ Thí Phi mạnh vô cùng. Nếu không Quỳ Mão không có tu vi Thủ Nhất và cơ thể Ngưng Hồn, chắc đã chấn thương sọ não. Nhưng với cái thể chất này rồi mà hắn còn cảm thấy đau gần chết.

“Giờ thì biết mình không mơ chưa?” Kỳ Thí Phi sầm mặt, lạnh lùng nói.

Thấy ma tôn đại nhân lạnh lùng như vậy, Quỳ Mão thoáng thở phào. Đây mới là thái độ bình thường của ngài ấy chứ.

“… Thuộc hạ thất thố rồi.” Quỳ Mão buông tay xuống. Vầng trán hắn đỏ ửng lên như đang ngầm lên án hành vi hung ác của Kỳ Thí Phi ban nãy.

Sau khi xả được cơn giận, ma tôn đại nhân chợt thấy cái quầng hồng hồng kia chướng mắt quá thể.

Y chủ động muốn làm lô đỉnh cho cậu chàng Lược Ảnh, thế mà người ta lại không tin, nghĩ đây là mơ. Chuyện này giáng một đòn chí mạng vào lòng tự trọng của Kỳ Thí Phi, khiến y chẳng muốn hạ mình hỏi lại cái câu đó nữa.

Kỳ Thí Phi hừ một tiếng, hất cằm, cao ngạo hỏi: “Ngươi thấy đề nghị của ta thế nào? Có dị nghị gì không?”

Cái đầu đang trôi nổi bao ý nghĩ miên man do quá khiếp sợ của Quỳ Mão rốt cuộc cũng nắm được nội dung chính. Hắn quỳ xuống ngay tắp lự, quên luôn cái quy định không cho quỳ lễ mà Kỳ Thí Phi vừa yêu cầu.

“Không thể được. Thuộc hạ nhất định không làm chuyện trái phép tắc quy củ đó!”

Bấy giờ Kỳ Thí Phi đã dần bình tĩnh trở lại,y xoay người đi về chỗ ngồi, cất giọng lạnh lùng: “Ta cho phép ngươi làm thế.”

Quỳ Mão chớp mắt. Hắn có chút hoang mang trước cái sự khăng khăng của tôn thượng.

Từ xưa tới nay, tu sĩ Kiếp Lược luôn chọn lô đỉnh có tu vi thấp hơn mình, cùng lắm thì chỉ là bằng mà thôi. Dù bắt được siêu lô đỉnh có tu vi cao hơn thì chúng cũng phải vô cùng cảnh giác và cẩn thận để tránh bị phản tác dụng.

Đời thuở chưa từng thấy một tu sĩ Đại Thừa lại chủ động làm lô đỉnh cho tu sĩ Thủ Nhất.

Bảo sao Quỳ Mão không ngờ tới trường hợp này dù Kỳ Thí Phi đã ám chỉ rõ ràng như thế.

Bởi hắn nào dám vọng tưởng một chuyện vô lý nhường đó.

Quỳ Mão hít sâu một hơi, giương mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Kỳ Thí Phi: “Thuộc hạ chỉ là kẻ hèn mọn, không dám khinh nhờn tôn thượng.”

Kỳ Thí Phi cả giận: “Bản tôn tự nguyện làm vậy, thế mà ngươi lại dám từ chối sao?”

Với lòng tự trọng của Kỳ Thí Phi, chủ động mời cậu chàng Lược Ảnh thải bổ mình đã là đi quá giới hạn chịu đựng rồi. Chẳng nhẽ giờ y phải rống lên rằng “Đây là mệnh lệnh” sao? Nếu thế thì không chỉ mặt mũi, mà đến tự tôn cũng mất hết.

Quỳ Mão rụt rụt bả vai. Người thanh niên đâu có ngu, hắn biết lửa giận của ma tôn đại nhân đang bốc ngùn ngụt, cứ thế này ngài ấy sẽ giận điên lên, rồi lỡ như đuổi mình thì biết làm sao giờ?

Dù lo sợ như vậy, nhưng Quỳ Mão vẫn không đồng ý.

Người thanh niên thành khẩn nói: “Tôn thượng cao quý nhường vậy, chân nguyên của ngài quý giá vô cùng. Nếu ngài cho thuộc hạ thải bổ, chẳng phải sẽ chậm trễ chuyện tu hành sao? Vài năm sau sẽ có chiến tranh giữa đạo tu và ma tu, nếu tu vi của ngài bị hao hụt thì cả Đông Độ Châu này sẽ phải chịu nhiều mất mát!”

Thấy hắn thực tâm thực lòng lo lắng cho mình như vậy, Kỳ Thí Phi cuối cùng cũng nguôi giận.

Giọng y nhẹ đi: “Chuyện đó ngươi không phải lo. Dùng chân nguyên để giải quyết chiến tranh là điều ngu ngốc nhất. Đánh giặc phải dùng mưu, người thông minh dùng đầu óc để giải quyết vấn đề. Bản tôn biết ngươi lo lão Chu Bích có bồ đoàn thì tu vi sẽ tăng nhanh. Nhưng ngươi yên tâm, với cái tầm nhìn hạn hẹp của gã, gã chẳng thể nhanh chóng thăng lên Đăng Vũ đâu. ”

Ngươi tưởng chuyện thăng cấp dễ như ăn cháo đó hả?

Đừng có nhìn Kỳ Thí Phi chỉ tốn một ngàn năm là thăng lên Đại Thừa, Quỳ Mão chỉ trong mấy tháng đã từ Thuế Phàm lên Thủ Nhất thì cho rằng chuyện thăng cấp dễ lắm. Thuần linh thể và Quỳ Mão đều là trường hợp đặc biệt, không thể lấy đó làm hình mẫu tham khảo được.

Nhưng Quỳ Mão hay lấy Kỳ Thí Phi làm mốc so chiếu, nên có cái lo lắng như trên cũng là lẽ thường.

“Ta giúp ngươi thải bổ là để ngươi nhanh chóng tăng chiến lực, có thế mới hết lòng phục vụ ta được.” Thấy người thanh niên vẫn ngoan cố, y đành thay đổi chiến lược.

“Thuộc hạ đương nhiên sẽ tận tâm tận lực vì ngài.” Quỳ Mão gục đầu xuống, kính cẩn nghe theo.

Kỳ Thí Phi nhìn cái đỉnh đầu đó, thầm nghiến răng nghiến lợi một phen: “Đã biết thế thì phải nghe lời bản tôn.”

Quỳ Mão lặng im một chốc, rồi đành nói: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

Cuối cùng cũng thuyết phục được!

Kỳ Thí Phi thầm thở phào. Từ khi biết cái thể chất thuần linh này là loại lô đỉnh tuyệt hảo, y chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại vừa dụ dỗ vừa uy hiếp để người khác thải bổ mình!. Truyện Mỹ Thực

Y bỗng thấy giờ chẳng có gì có thể khiến con tim chai sạn của mình chua xót nữa.

Đúng lúc này, Quỳ Mão đột nhiên nói: “Nếu tôn thượng đã hạ mình như vậy, thuộc hạ cũng sẽ chấp hành đúng quy củ. Từ giờ cho đến khi giao dịch chấm dứt, vấn đề tài nguyên tu luyện sẽ do thuộc hạ thu vén. Mặt khác, nếu ngài còn muốn thù lao gì nữa thì xin cứ nói với thuộc hạ.”

Vừa nghe vậy, Kỳ Thí Phi liền hưng phấn. Không uổng công mình đi làm lô đỉnh, phúc lợi tới rồi!

Y đáp: “Bản tôn đương nhiên sẽ không giúp ngươi miễn phí. Có thực là chỉ cần đấy là thứ ta muốn, ngươi sẽ đưa sao?”

Quỳ Mão nhìn chăm chú vào đôi mắt của Kỳ Thí Phi: “Tuy thuộc hạ chỉ là hạng tôm tép, không có thế lực, nhưng nhất định sẽ dốc toàn lực để báo đáp ngài.”

Kỳ Thí Phi nhìn sâu vào mắt người thanh niên, nói: “Ta muốn ngươi thuộc về ta.”

Yêu cầu này của ma tôn đại nhân khiến người thanh niên thoáng sửng sốt. Hắn cảm thấy có chút khó hiểu: “Thuộc hạ đương nhiên là thuộc về tôn thượng.”

Đôi mắt hổ phách của Kỳ Thí Phi sáng rỡ lên, y nhả từng chữ rành rọt: “Không, ý của ta là toàn bộ con người của ngươi, bao gồm cả thể xác và tinh thần, đều phải thuộc về bản tôn. Ngươi không được thân thiết với ai ngoài ta, cũng không được có tư tình với bất kỳ kẻ nào khác.”

Cái ham muốn chiếm hữu của ma tôn đại nhân thực đáng sợ. Y muốn chiếm sạch Quỳ Mão, y không chấp nhận trong trái tim hắn tồn tại kẻ nào khác ngoài y.

Câu nói ấy gần như một lời tỏ tình.

Câu nói ấy khiến trái tim Quỳ Mão thịch một tiếng, miệng hắn khát khô, cơ thể run lên vì hưng phấn.

Hắn siết chặt tay, rũ mắt xuống để che đi những cảm xúc điên cuồng y hệt tôn thượng đang trào dâng.

Yết hầu hắn giật giật. Người thanh niên hít sâu một hơi, thầm nghĩ rằng yêu cầu này của tôn thượng quá mức hiển nhiên. Tôn thượng muốn hắn dâng hiến lòng trung thành, hắn sẽ làm theo; tôn thượng muốn hắn dâng hiến thân thể, hắn sẽ làm theo; tôn thượng muốn hắn dâng hiến cả sinh mạng này, hắn cũng sẽ chẳng hề do dự mà làm theo.

Hắn là tín đồ trung thành nhất của ngài, điều này mãi mãi không thay đổi, cũng không thể thay đổi!

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Quỳ Mão đáp lại vô cùng nghiêm túc, như thể sắp buông lời thề ước đến nơi.

Kỳ Thí Phi lộ vẻ vừa lòng. Cậu chàng đồng ý rồi. Dù rằng cậu chàng không hiểu hết mình đã đồng ý điều gì.

“Lại đây, chúng ta bắt đầu đi.” Kỳ Thí Phi duỗi tay về phía người thanh niên, có chút dè dặt.

Quỳ Mão sửng sốt: “Bắt đầu luôn ạ?” Nãy giờ hắn đã choáng váng vì phải nghe quá nhiều tin sốc rồi, giờ hắn cần nghỉ ngơi.

Nhưng rõ rằng là tôn thượng không muốn cho hắn cơ hội được nghỉ ngơi. Cưới vợ phải cưới liền tay, chứ lỡ như để sang hôm sau, Quỳ Mão nghĩ ra lý do gì mà chối thì Kỳ Thí Phi nghẹn chết mất thôi.

Quỳ Mão không dám để tôn thượng chủ động dắt tay mình, hắn bước tới trước, dùng tư thế hèn mọn để nâng ngón tay ngài.

Ma tôn đại nhân thực chẳng biết nói sao nữa. Y túm chặt tay Quỳ Mão, kéo qua.

“Ngồi lên đây, ngồi gần ta chút.” Kỳ Thí Phi ra lệnh.

Quỳ Mão rón rén ngồi lên chiếc tọa ỷ rộng rãi của tôn thượng.

Kỳ Thí Phi là kẻ biết hưởng thụ. Cung điện này là chỗ nghỉ chân y luôn mang theo bên mình, từng đồ vật trong đây đều do y tự mình chọn lựa. Tử Hư Các là nơi y thường ngụ tại, nên chiếc tọa ỷ ở đại sảnh đương nhiên sẽ vô cùng xa hoa. Nó được làm từ các loại ngọc và gỗ quý giá, chứa nhiều linh khí.

Chỗ ngồi rất rộng. Bình thường y còn có thể tựa mình nằm nghiêng.

Nhưng khi ấy chỉ có một mình y, mà giờ còn thêm cả Quỳ Mão. Hai người ngồi thì vừa, chứ nằm thì không.

Quỳ Mão nín thở, chỉ sợ mình vụng về, rồi lỡ tay làm hỏng bảo tọa của tôn thượng.

Lúc này Kỳ Thí Phi kiên nhẫn lắm, y đợi đến khi Quỳ Mão ngồi ổn định rồi mới hỏi với vẻ đứng đắn: “Ngươi có biết công pháp của trường phái Kiếp Lược không?”

Được ngồi ngay sát, lại còn mặt đối mặt với tôn thượng, người thanh niên hồi hộp tới độ không thở nổi. Hắn lắc đầu. Đến khi ma tôn đại nhân hỏi lại lần hai mới đáp lại lắp bắp: “Không, thuộc hạ không biết.”

Lược Ảnh học thứ công pháp đó làm gì cơ chứ?!

Họ hoàn toàn lệ thuộc vào ma chủng, nên chỉ cần học phương thức tu luyện phổ thông để ngưng tụ linh khí là được; ma chủng sẽ tự động chuyển hóa thành chân nguyên; Lược Ảnh Vệ không cần bận tâm chuyện tu hành.

Kỳ Thí Phi gật gù, không biết à, tốt lắm, tốt lắm.Ngáo:

Đờ mờ tôn thượng nhé, biết âm mưu đen tối của nhau rồi nhé =))) Định lừa con nhà người ta chớ gì =))))

Ahihihi,có vẻ bạn Quỳ Mão nhận ra tình cảm của mình rồi XD~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK