Miệng nó có uy lực chẳng khác cây cuốc chim của Kỳ Thí Phi là bao. Nó đâm miệng vào hang, quẫy mình một cái là cả tảng đá vỡ ra.
Nước biển trào vào trong, Quỳ Mão thấy vậy liền dùng thuật chống nước rồi nói với Mậu Thần, “Nó mà vào được là chúng ta không biết né đi đâu, phải tìm cách lao ra!”
Giờ cả hai chẳng khác nào thỏ trong hang, kẻ địch bên ngoài chỉ cần đào được là có thể tóm sống. Nhưng vì thứ ở ngoài kia không phải người, nên kết cục của họ chỉ có thể là bị ăn sống.
Mậu Thần cố định thần lại, gã từng chiến đấu không biết bao lần, nhưng chưa từng phải đối mặt với thứ sinh vật khổng lồ như động vật biển, hơn nữa còn trong môi trường đứng cũng chẳng vững này.
Quỳ Mão thì ngược lại, lòng hắn vừa lo lắng, nhưng cũng lại hung phấn. Hắn rảnh rang lâu lắm rồi, con dao găm Kinh Trướng trong tay rung lên đầy phấn khích.
Con dao găm trong tay Quỳ Mão rung lên một cái, người thanh niên thoắt một cái đã biến mất.
“Náu đi, duy trì thuật chiếu sáng. Giống cá này vốn quen sống trong màn đêm, ánh sáng sẽ gây trở ngại nhất định cho nó. Tuy nhiên, nó chắc chắn có cách khác để xác định vị trí con mồi, có thể là dựa vào dòng nước và mùi vị. Tóm lại, đừng dừng chân quá lâu ở một vị trí.”
Quỳ Mão tự đặt mình vào trạng thái những tháng ngày đào thoát trước lúc trùng sinh, hắn quen miệng chỉ đạo Mậu Thần, coi gã như cấp dưới của mình.
Mậu Thần thoáng ngây người lúc Quỳ Mão biến mất, giọng điệu của hắn chẳng khác nào mệnh lệnh. Nhưng dù sao hiện giờ, Quỳ Mão cũng lệ thuộc trực tiếp với tôn thượng, phẩm cấp trên gã nên Mậu Thần cũng tự xác định được ai cao ai thấp. Gã ngoan ngoãn nghe theo Quỳ Mão, dùng thuật náu mình.
Quỳ Mão đi sang phòng bên cạnh, thắp sáng ngọn đèn chong, sẵn sàng đợi địch.
Con cá Kỳ Vương tấn công điên cuồng, chẳng mấy chốc đã đập nát được một lỗ thủng, đủ cho nó chui vào.
Thứ mò vào trước chính là cái miệng nhọn hoắt như ngọn giáo của nó, Quỳ Mão và Mậu Thần nhìn dọc theo miệng, dời lên một khoảng xa mới thấy được cặp mắt hung tợn lồi ra trên trán nó.
Quỳ Mão nhanh chóng quẳng ngọn đèn vào đỉnh đầu con cá Kỳ Vương, ngọn đèn nổ bung sáng lòa, làm cái giống vốn đã bị thoái hóa thị lực như nó bị mù tạm thời.
Dù không dùng thị lực để săn mồi, nhưng gặp cảnh ấy, Kỳ Vương cũng hoảng hốt lắm, nó bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.
“Nhân lúc này, chạy mau!” Quỳ Mão vội vàng truyền âm cho Mậu Thần, rồi chớp lấy cơ hội, bay vụt qua con cá Kỳ Vương.
Tốc độ di chuyển trong nước chậm hơn trên không, nhưng Quỳ Mão biết chớp thời cơ, lựa lúc con cá quẫy mình liền bay đi. Mậu Thần còn may hơn, chô gã đứng lùi về sau, nên trước mặt chỉ có miệng cá nhọn, vậy nên, gã thoát đi cũng nhanh hơn.
Quẫy đạp một hồi, cái mặt vốn đã như nhân vật phản diện của Kỳ Vương càng trở nên dữ tợn. Bị Quỳ Mão dọa sợ xong, nó bị chọc cho điên máu thật.
Trên sống lưng của cá Kỳ Vương có phần vây rất dài, đỉnh vây có những sợi lông mềm mại, nó dựa vào những sợi lông ấy để phán đoán hướng đi của con mồi.
Trạng thái ẩn thân của Quỳ Mão hoàn toàn vô dụng. Đám lông kia có thể dễ dàng biết được hắn ở nơi nào.
Con quái thú vô cùng giảo hoạt, nó đứng bất động, vờ như hoang mang vì không xác định được vị trí của con mồi. Đợi đến khi Mậu Thần định tấn công mới quật cái đuôi khổng lồ về phía gã.
Trong môi trường nước, tu sĩ không thể nhanh bằng đám sinh vật biển này, Mậu Thần không né nổi, đành dùng thuật phòng ngự.
Sức đập kinh hoàng quét tới, đánh thẳng vào ngực Mậu Thần, gã bị quật văng ra ngoài.
Quỳ Mão nhíu mày, con cá này nhạy bén hơn hắn nghĩ.
Hắn mím môi, mặt đanh lại, truyền âm cho Mậu Thần, “Ngươi có sao không? Còn di chuyển được chứ?”
Mậu Thần thấy xương ngực của mình có vẻ đã nát rồi, gã dùng chân nguyên bảo vệ nội tạng, nén cơn đau, nói, “Có thể!”
Lúc này, cả hai không hề có ý nghĩ rằng Mậu Thần đang bị thương thì rút lui đi. Trong Lược Ảnh Vệ không có quy củ ấy. Chỉ cần còn di chuyển được, là sẽ còn chiến đấu được, ấy là niềm tin bất diệt của họ.
“Được rồi, lát ta sẽ thả vài lá bùa chỉ đường để quấy nhiễu nó. Ngươi tìm cách tấn công đầu cá, tốt nhất là ở khu vực mang.” Quỳ Mão nói với Mậu Thần.
“Đã rõ.” Mậu Thần đáp lại không chút chần chừ.
Con cá này quá lớn, họ không biết tim nó nằm ở đâu. Quỳ Mão chỉ đành dựa vào lượng kiến thức đã có của mình để phán đoán, không có mang, nó không thể hô hấp, lớn như vậy thì chẳng mấy sẽ chết ngạt.
Quỳ Mão rút hai lá bùa chỉ đường ra, phóng về hai hướng trái ngược.
Mấy lá bùa này được dùng khi lạc đường ở thâm uyên. Giữa vùng biển của Tây Tứ Châu như thế này, chúng không biến đi đường nào, bèn bay tán loạn.
Khi chuyển động, bùa chỉ đường tạo ra những dao động rất nhó, dao động ấy vốn chẳng đáng là bao giữa cái vùng nhiều luồng linh khí quần vũ như nơi này. Nhưng cá Kỳ Vương vô cùng nhạy cảm, nó liền đuổi theo mấy lá bùa ấy.
Trong biển, mấy lá bùa bay không nhanh bằng Kỳ Vương, nó vụt lên, rồi đớp thẳng một lá bùa vào cái miệng rộng đầy răng lởm chởm của mình.
Hai hàm răng vừa khép lại, lá bùa liền nổ thành bột mịn. Biết mình đã mắc mưu, cá Kỳ Vương liền ngoặt lại, Quỳ Mão cũng phi lên, dùng Kinh Trướng đâm thẳng vào nó.
Bị đâm trúng bụng, con cá đau đớn quẫy đuôi loạn xạ.
Giống cá này quá lớn, Kinh Trướng đã đâm ngập chuôi mà cũng chẳng vào nổi cơ thể nó. Quỳ Mão bị sức quẫy của con quá quật bay ra xa, chẳng kịp rút con dao găm.
Đương lúc chân nguyên dồi dào nhất, Quỳ Mão chẳng tiếc rẻ mà dùng chân nguyên để bảo vệ toàn thân, hơn nữa, đòn đánh kia cũng không nhằm vào hắn, nên dù bị quật ra xa, người thanh niên cũng chỉ tê rần tay.
“Con cá này khỏe quá.” Mậu Thần đứng xa lắc đầu, truyền âm nói qua.
“Con cá này da dày thịt béo, lượng chân nguyên chúng ta có còn không đủ để tự bảo vệ, tấn công nó lại chẳng khác nào muối bỏ biển.” Quỳ Mão bình tĩnh phân tích.
Lượng chân nguyên của Quỳ Mão và Mậu Thần có bị xẻ ra, một phần để tránh bị dòng chảy hỗ loạn cuốn đi, một phần để phòng ngự, phần để tấn công chẳng có là bao.
“Thử thêm lần nữa.” Mậu Thần không cam lòng.
Quỳ Mão chẳng còn vũ khí, chỉ đành dùng bùa chỉ đường quấy rối cá Kỳ Vương, che chắn cho đồng bạn.
Đã dùng qua một lần nên bùa chỉ đường không phát huy tác dụng nữa, nhưng thuật quấy rối cũng coi như hữu hiệu. Con cá há miệng hung hổ né phép, miệng cá nhọn hoắt quơ quơ, làm Mậu Thần né tránh vô cùng vất vả.
Thử mấy lần, Mậu Thần không thể tiếp cận nó, chỉ đành quăng con dao găm trong tay về phái kẻ định. Nhưng nó chỉ cần né nhẹ một cái là đã tránh được.
Cận chiến vô tác dụng. Hai chàng Lược Ảnh bèn tính phương án khác.
“Chân nguyên của ta vẫn cầm cự được thêm một bận, chi bằng chúng ta hợp sức tấn công một vị trí.” Mậu Thần đề nghị.
Quỳ Mão thấy phương án này không ổn lắm, nhưng tạm thời hắn cũng chưa nghĩa ra được cách nào, đành phải nghe lời Mậu Thần. Hai người bắt đầu lượn quanh khu vực dòng nước nhẹ nhàng hơn, vừa dùng thuật pháp để cản sự truy đuổi của con hải quái, vừa dùng pháp thuật để đánh vào đầu nó.
Thử năm, sáu lần, lần tốt nhất cũng chỉ đánh gục đầu nó xuống một chút. Ngoài việc khiến con cá càng giận dữ, thì chẳng có ích nhiều. Con cá này không biết sống đã bao năm, dù không tinh khôn, nhưng linh khí khiến sọ nó rắn vô cùng, pháp thuật của hai người không đánh thủng được.
Mậu Thần nói với điệu chau chát, “Chí ít nó cũng phải Ngưng Hồn cảnh cao giai, không thì cũng sắp đến Hóa Thần rồi.” Hai bọn họ chỉ mới Quy Nguyên, tình hình đang vô cùng bất lợi, chỉ có thể dùng một phần ba chân nguyên để chiến đấu, vũ khí cũng chẳng còn.
Con cá Kỳ Vương đã giận dữ đến đỉnh điểm, thế truy đuổi càng dữ dội, miệng há ngoác ra, đuổi đến tận cùng, như thể không nuốt được hai kẻ này thì sẽ không hết giận.
“Giờ chỉ đành cố mà kéo dài thời gian, xem có thể đợi đến lúc tôn thượng và Hạ Hạc quay lại không.” Quỳ Mão nói.
Mậu Thần gật đầu. Cả hai thay phiên nhau dùng thuật pháp để cản con cá, khiến nó không thể lại gần.
Cản hết lần này đến lần khác, không biết đã là lần thứ bao nhiêu thì hành động của con cá trở nên chậm chạp.
“Nó mệt rồi sao, không đuổi theo nữa à?!” Mậu Thần mừng rỡ truyền âm qua.
Con cá ngừng ở một khu vực bằng phẳng, vây cá, đuôi cá đong đưa chậm rãi.
Quỳ Mão có linh tính chẳng lành, nó không giống như đang mệt, mà như chuẩn bị tung đòn hiểm thì đúng hơn.
“Cẩn thận!!” Quỳ Mão truyền âm cho Mậu Thần.
Vừa dứt lời, khu vực biển vốn đang yên lành bỗng như bị cả bàn tay khổng lồ đập xuống, luồng nước trở nên dữ dội, sóng biển ầm ầm.
Dù Mậu Thần và Quỳ Mão đã đề cao cảnh giác, nhưng cũng không thể làm gì được. Thứ sức mạnh này vượt ngoài khả năng của bọn họ, cả hai bị dòng nước đánh thẳng về phía con cá Kỳ Vương.
Con hải quái quẫy vây đầy đắc ý, nó há miệng, chờ hai miếng thịt ngoan ngoãn chui vào miệng mình.
Ngáo:
Bữa trước bị truy sát nên phải ra chương mới.