Đáng lẽ ra, lúc này cần có một tên đàn em đi trước mở đường, vênh mặt gọi tiểu nhị bảo “Kêu chưởng quầy nhà các ngươi ra đây!”, sau đó tên này sẽ liệt kê hết những thứ cần mua, Kỳ Thí Phi chỉ cần chọn đồ là được.
Nhưng Kỳ Thí Phi vốn là người lạnh lùng xa cách, trừ lúc đối đãi với cậu chàng Lược Ảnh thì y luôn bày ra cái vẻ thần bí kiểu “Ngươi đừng hòng đoán ta đang nghĩ gì” với tất cả mọi người, vậy nên, về bản chất thì y sẽ không kể chuyện cần làm cho đàn em nghe.
Do vậy, Hạ Hạc cũng đành tỏ vẻ rằng không phải mình không muốn làm một tên đàn em hợp lệ, mà là vì đại ca không cần mình. Đương nhiên, nếu người đi theo Kỳ Thí Phi là một tu sĩ Hóa Thần khác, thì chưa chắc mọi chuyện đã có thay đổi gì so với tình thế bây giờ.
Đi tới đâu, Kỳ Thí Phi cũng khiến người khác chú ý, tiểu nhị vừa tiếp đón vừa bồn chồn, một tên tiểu nhị khác thì còn thông minh để biết chạy ra sau gọi chưởng sự lên.
Chưởng sự xuất hiện rất nhanh, gã đuổi tên tiểu nhị đang đứng luống cuống bên Kỳ Thí Phi lạnh lùng xuống.
Bấy giờ, Kỳ Thí Phi mới cất giọng, “Thanh Đế Âu phẩm cấp cao nhất của tiệm này ở đâu?”
Chưởng sự thầm thở phào, khách đến mua bán là ổn rồi. Gã bèn nở một nụ cười hết sức chân thành, đáp, “Mời vị tu sĩ này qua đây. Loại linh cầm thuộc đẳng cấp tối cao như Sa Âu đều ở phía sau.”
Kỳ Thí Phi thoáng nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục đi theo chưởng sự đi ra cửa sau.
Bách Thú Các mở tại khu vực phồn hoa nhất của phố buôn bán, mặt tiền nhìn không lớn lắm, nhưng khu vực phía sau đã được pháp thuật cơi nới nên rộng vô cùng, bước vào đã nghe tiếng thú rống, chim kêu không ngừng.
Để các loài linh thú không thể trốn thoát, khu vực này có cấm chế rất mạnh, không có người dẫn thì di chuyển rất khó.
Chưởng sự cung kính dẫn bốn người tới nơi mình vừa giới thiệu, “Thưa ngài tu sĩ đây, Sa Âu ở Bách Thú Các chúng tôi đều có phẩm cấp tối cao, có con đã được thuần hóa, có con sống hoang dại. Nếu ngài muốn tự tay huấn luyện thì có thể lựa con Thanh Âu vừa mới được bắt này.”
Khu vực này toàn những khung vuông xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, trong mỗi lồng sắt đều nhốt một con linh cầm.
Có con nằm ngoan ngoãn, có con lại đi tới đi lui. Chưởng sự chỉ cho y một con chim Thanh Vũ đầu trắng có hình thể rất lớn, nó nhìn chằm chằm vào Kỳ Thí Phi với ánh mắt của loài thú hoang.
Kỳ Thí Phi rất không hài lòng, y sầm mặt nhìn về phía chưởng sự, “Lỗ tai ngươi có vấn đề sao, ta muốn Thanh Đế Âu, ngươi lấy con Thanh Âu còn non này ra định lừa ta chăng?!”
Hạ Hạc bước lên, nhìn chằm chằm vào chưởng sự, rất ra dáng một tên đàn em hợp lệ.
Quỳ Mão tự nhận những việc giúp Kỳ Thí Phi phô trương thanh thế đều là của mình, nhưng giờ Hạ Hạc đã giành trước, hắn không tìm được vị trí nào có lợi cho việc uy hiếp hơn, bèn đứng cạnh tên đó. Mậu Thần cũng rất tự giác ghé qua, hình thành cái thế bốn người đè một vô cùng căng thẳng.
Mồ hôi hột của chưởng sự vã ra như tắm. Không hiếm tu sĩ có tính xấu, nhưng vừa không hợp ý đã muốn ra tay thế này đúng là ít gặp. Dù sao thì trên quần đảo Thư Liên này, Bách Thú Các cũng được coi là sừng sỏ, kẻ nào không có chút bản lĩnh thì không dám chọc vào.
Chưởng sự cười gượng, “Sao tiểu nhân dám lừa ngài chứ, con Thanh Âu này chính là thứ ngài muốn.”
Những lời giải thích của chưởng sự khiến sắc mặt Kỳ Thí Phi không còn quá đáng sợ nữa.
Thanh Âu là một linh cầm sống ở biển, được mệnh danh là có thể bay suốt đời không nghỉ. Sức bền của chúng cực kỳ tốt, có thể thích ứng với mọi môi trường khắc nghiệt, là loại linh cầm được đạo tu ưa thích sử dụng để di chuyển.
Do bị bắt quá nhiều nên số lượng Thanh Âu giảm sút nghiêm trọng, hơn nửa các con Thanh Âu ở Bách Thú Các đều là do cửa tiệm tự chăn nuôi. Đôi khi cũng có tán tu bắt được Thanh Âu rồi bán cho Bách Thú Các. Dù sao thì Thanh Âu ngoài môi trường có sức bền tốt hơn Thanh Âu chăn nuôi, cũng thông minh hơn, là sản phẩm được săn đón.
Theo lý mà nói, chưởng sự đề cử con Thanh Âu này cho Kỳ Thí Phi là đã rất có thành ý rồi. Nhưng con Kỳ Thí Phi muốn là cái loại sống hơn ngàn năm, thuộc cấp bậc “điểu vương” rồi kìa, y chướng mắt cái thứ mới hơn trăm tuổi này. Chưởng sự định nịnh bợ nhưng lại nịnh nhầm, đúng là xui xẻo.
Sắc mặt Kỳ Thí Phi dịu đi, nhưng giọng điệu vẫn rất nghiêm khắc, “Bách Thú Các buôn bán ở quần đảo Thư Liên biết bao năm, nức tiếng gần xa, vậy mà giờ phải dùng cái loại Thanh Âu trăm tuổi này để giả làm Thanh Đế, đúng là xuống cấp!”
Bị nói cho nhục nhã như vậy, mặt chưởng sự đỏ bừng lên, nhưng gã chẳng dám nổi giận.
Kỳ Thí Phi quay sang nhìn Quỳ Mão với vẻ tiếc nuối, “Vốn tưởng gấp gáp thế này thì vào Bách Thú Các tìm Thanh Đế Âu cũng được, tự rời bến đi bắt tốn nhiều thời gian quá.”
Quỳ Mão rất thấu hiểu, “Tôn thượng cần làm gì, nếu cần gấp thì có thể dùng tạm con Thanh Âu này không?”
Kỳ Thí Phi lắc đầu, “Con Thanh Âu này mới chỉ sống trăm năm, khung xương chưa mở hết, cánh cũng chưa mọc đủ, thịt chưa tới thời điểm ngon nhất. Thanh Đế Âu bay lượn bao năm, cơ bắp hoạt động liên tục nên thịt rất săn chắc, ngon vô cùng. Chẳng phải ta nói sẽ cho ngươi được ăn “mỹ vị” sao? Ta không muốn thất hứa.”
Thực ra trong lòng Kỳ Thí Phi có chút không vui, vừa mới hứa rằng sẽ tìm được “mỹ vị” cho cậu chàng Lược Ảnh đang chịu thất vọng ăn, mà giờ lại gặp trục trặc thế này, Bách Thú Các đúng là không trông cậy vào được!
Chưởng sự đứng bên nghe mà câm nín, ai mà ngờ được người này lại mua Thanh Đế Âu để ăn chứ?!
Đúng là phung phí! Phung phí tới độ khiến người ta giận điên lên!!
Vốn gã còn tưởng tên này đang tỏ ra nguy hiểm, nhưng không ngờ ba người còn lại đều tỏ vẻ rằng “đúng là phải vậy, đại nhân nhà chúng ta đúng là có tiền nên thích làm gì thì làm như thế”. Thành thử, niềm tin của chưởng sự có chút dao động.
Quỳ Mão lộ vẻ cảm động, nói nhỏ, “Tôn thượng có lòng như vậy là thuộc hạ vui rồi.”
Kỳ Thí Phi nhíu mày, quay sang hỏi chưởng sự, “Ngươi có biết trên quần đảo Thanh Liên này, tán tu nào nắm rõ vị trí của Thanh Đế Âu không?”
Người này định tự đi bắt sao?
Trong đầu chưởng sự bỗng lóe lên một ý nghĩ, cảm giác hưng phấn muốn hóng chuyện lớn bỗng ùa lên. Gã đảo mắt lén lút nhìn quanh, rồi truyền âm cho Kỳ Thí Phi, “Nếu ngài thực sự muốn có được Thanh Đế Âu, thì tiểu nhân có tin tức này để dâng cho.”
Kỳ Thí Phi nhìn gã, lòng đã hiểu. Y đưa mắt bảo Quỳ Mão, Quỳ Mão cũng rất ăn ít, lấy một viên linh thạch thượng phẩm từ nút không gian ra, quẳng cho chưởng sự.
Khoản tiền bất ngờ này khiến chưởng sự vui sướng vô cùng, gã càng hào hứng, “Tại quần đảo Thư Liên, ngoài phố buôn bán thì còn một nơi nữa để ngài tìm được thứ mình muốn, đó chính là Huệ Tụ Hội Quán.”
Bách Thú Các là cửa tiệm lâu năm ở quần đảo Thư Liên, sao có thể không có Thanh Đế Âu chứ? Chẳng qua, giá của nó quá xa xỉ, những tu sĩ tới đây đều không trả nổi, nên theo lời thuyết phục của một chưởng sự khác, nó đã được đưa tới Huệ Tụ Hội Quán để tạo quan hệ, móc nối với một vị lão tổ của Thiên Lâm Phái.
Tính chất làm ăn của Huệ Tụ Hội Quán vô cùng phức tạp, họ sưu tầm bảo vật từ khắp mọi nơi, rồi mới gửi thiệp mời cho các đại môn phái hoặc tán tu bậc cao ở Tây Tứ Châu, mời họ tới để bán thứ mình có.
Nhưng họ không dám đắc tội quá nhiều, mọi món đồ đều được đấu giá ngầm, không để các vị khách chạm mặt để tránh xảy ra tranh chấp, gây thiệt hại cho hội quán.
Chưởng sự biết tin này là do vị chưởng sự kia khoe khoang đắc chí với gã.
Bốn người rời khỏi Bách Thú Các, Quỳ Mão chủ động nhận việc, “Tôn thượng, ta đi tìm hiểu tin tức một chút.”
Kỳ Thí Phi liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, gật đầu. Truyện Sủng
Đáng lẽ ra Mậu Thần mới là người cần làm chuyện này. Bởi dựa theo cấp bậc thì Mậu Thần có chức cao hơn Quỳ Mão; còn theo góc độ của tôn thượng thì Quỳ Mão quan trọng hơn Mậu Thần, y không nỡ sai hắn làm việc, nên đương nhiên Mậu Thần đi sẽ tốt hơn.
Nhưng hiện tại, tu vi của Mậu Thần thấp hơn Quỳ Mão, ở nơi hỗn tạp thế này, nếu không cẩn thận sẽ đụng phải rắc rối lớn, chi bằng để Quỳ Mão đi cho an toàn.
Sau khi rời đi khoảng một ngày, Quỳ Mão trở về, mang theo những tình báo rất tỉ mỉ.
“Lần này Huệ Tụ Hội Quán chỉ là bên trung gian, không tổ chức đấu giá ngầm. Vị tu sĩ đến từ Thiên Lâm Phái đã đạt cảnh giới Hóa Thần, được gọi là Tam Phạm Lão Tổ, có hai đệ tử đi theo. Gã Tam Phạm này mua Thanh Đế Âu với giá một ngàn viên linh thạch thượng phẩm, đã thanh toán đầy đủ. Mai họ sẽ lên đường trở về sơn môn ở cuối Nguyên Hà.”
Ngón tay Kỳ Thí Phi gõ nhẹ lên thành ghế. Hạ Hạc thì xuýt xoa một tiếng đầy kinh ngạc, “Một ngàn viên linh thạch thượng phẩm, đắt thế cơ à!”
Hàng lông mày của Mậu Thần chau lại, gã trầm giọng nói, “Tôn thượng, những linh thú ngàn năm ở Đông Độ Châu chỉ có giá chừng trăm viên linh thạch thượng phẩm, ở Tây Tứ Châu lại đắt gấp mười lần. Dựa vào đó có thể thấy, tài nguyên của nơi đây đã cạn kiệt tới độ nào. Cứ thế này, chẳng mấy chốc sẽ nổ ra chiến tranh do sự cách biệt tài nguyên của đôi bên.”
Mậu Thần không hổ là Lược Ảnh Vệ, đã phân tích đúng việc sự thật rằng hai đại lục sẽ có một trận chiến không thể tránh khỏi.
Hạ Hạc gãi gãi đầu, hắn không hiểu lắm, “Sao giá của một con linh cầm lại khiến chiến tranh nổ ra?”
Mậu Thần trừng hắn một cái cảnh cáo, ý bảo lát về sẽ ngầm dạy cho một bài học, giờ không được ngắt lời. Hạ Hạc và Mậu Thần chưa đạt tới cảnh giới ăn ý hiểu lòng nhau, nhưng hắn vẫn hiểu được ánh mắt này của Mậu Thần đang bảo mình câm miệng lại.
Hạ Hạc thoáng nhìn góc nghiêng của Mậu Thần với vẻ tội nghiệp, ba người này họp bàn rất nghiêm túc, nhưng không kéo hắn vào chơi.
Hạ Hạc không cam lòng, mặt dày ghé vào hai bước, hắn bỗng nghe Quỳ Mão nói, “Tam Phạm Lão Tổ kia tính tình nóng nảy, con Thanh Đế Âu này là quà sinh nhật cho chưởng môn của Thiên Lâm Phái, e rằng hắn sẽ không chịu nhường cho.”
Ngón tay đang gõ gõ của Kỳ Thí Phi ngừng lại, y nở nụ cười như có như không, “Nhường? Bản tôn không cần hắn nhường, không nhường mới tốt. Vậy mới có cớ mà cướp chứ ——-”
Đôi mắt màu hổ phách của Kỳ Thí Phi sáng rực lên, bờ môi vẽ ra nụ cười lạnh lùng, y chẳng thèm để tâm chuyện này sẽ gây ra sự hỗn loạn và đẫm máu thế nào.
Bị tôn thượng ảnh hưởng, Quỳ Mão cũng dần cảm thấy hưng phấn. Đã lâu rồi hắn không được giãn gân giãn cốt, cơ thể rỉ sét hết cả.Ngáo:
Một cú bẻ lái không biết đường nào mà lần. Từ chuyện đi mua chim không được bẻ sang chiến tranh =)))) Não các bạn nhảy nhanh quá.