Thấy Lăng Tuyết Quân nhìn về phía mình, khóe môi Cố Khiên chậm rãi gợi lên một nụ cười nhợt nhạt. Hắn đảo mắt nhìn Lăng Khâm, hỏi: "Vị cô nương này chính là Tam cô nương mà ngươi đã nói với ta?"
"Đúng vậy, nàng chính là Tam muội Tuyết Quân nhà ta." Lăng Khâm cười gật gật đầu, "Trước kia ta đã nói với ngươi, văn chương của Tuyết Quân mới là xuất chúng, lúc ở Phong Dương, ngay cả không ít nam tử cũng không bằng nàng."
"Không nghĩ tới lệnh muội không chỉ tài văn xuất chúng, mà còn có một tay trù nghệ tốt." Cố Khiên nhìn Lăng Tuyết Quân, vẻ mặt mỉm cười.
Thấy Cố Khiên nhìn mình như vậy, tim Lăng Tuyết Quân run lên, kiếp trước dây dưa với hắn lại chậm rãi dâng lên trong lòng. Nàng vội vàng cúi đầu, che giấu cảm xúc của mình.
"Đúng rồi, Tuyết Quân còn giỏi cờ, nếu rảnh rỗi các ngươi có thể đánh cờ một hồi." Lăng Khâm mở hộp thoại ra liền không thu lại được, "Ngươi cũng đừng xem thường Tuyết Quân, muội ấy chính là bái thọ ân ở Phong Dương chúng ta..."
Thấy Lăng Khâm muốn nói ra danh hào Từ Nguyên đại sư, Lăng Tuyết Quân sợ Cố Khiên phát hiện mình chính là người lần trước đánh cờ với hắn, vội vàng cắt ngang Lăng Khâm, nói: "Tứ ca, Cố công tử là ngoại nam, muội lén đánh cờ với hắn thì không quá hợp lễ nghi chứ?"
Nghe vậy, Cố Khiên ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, lại không nói gì.
Lăng Khâm nghe Lăng Tuyết Quân nói xong, dừng một chút, sau đó gật gật đầu, nói: "Lời này của Tuyết Quân cũng có lý."
Thấy mình dời được lời nói của hắn, trong lòng Lăng Tuyết Quân thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Tứ ca, muội còn có việc, sẽ không bồi các huynh nữa."
Lăng Khâm cười nói: "Được, vậy muội trở về trước đi."
Lăng Tuyết Quân lại hành lễ với Cố Khiên, sau đó nhấc chân muốn đi ra ngoài cửa.
"Lăng cô nương chậm đã!" Cố Khiên đột nhiên lên tiếng kêu lên.
Thân thể Lăng Tuyết Quân cứng đờ, dưới chân không tự chủ được ngừng lại, trong lòng lại nổi lên một cái trống nhỏ. Lúc này, Cố Khiên gọi mình lại, sẽ không nhận ra mình chứ? Nghĩ tới đây, nàng hít sâu một hơi, quay đầu lại, nhìn Cố Khiên, cố gắng mỉm cười, hỏi: "Cố công tử, còn có việc gì?"
Cố Khiên dừng một chút, mở miệng hỏi: "Lăng cô nương, xin thứ cho sự mạo muội của tại hạ, trước đây có phải chúng ta đã gặp qua hay không?"
Nghe Cố Khiên nói, Lăng Tuyết Quân ngẩn ra. Chẳng lẽ Cố Khiên thật sự nhận ra mình? Không có khả năng đâu, lúc ấy mình đội mũ che, còn cố ý thay đổi giọng nói, hắn lại không quen biết mình, theo lý thuyết hẳn là không nhận ra mới đúng. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng bình tĩnh, lắc đầu với Cố Khiên, nói: "Ta không nhớ rõ lúc trước đã từng gặp mặt Cố công tử."
Cố Khiên trầm ngâm một lát, trực tiếp hỏi: "Vậy xin hỏi, Lăng cô nương đã từng đi Linh Giác tự chưa?"
"Không." Lăng Tuyết Quân vội vàng phủ nhận.
"Không?" Cố Khiên nhìn Lăng Tuyết Quân ánh mắt lóe lên, lại nói, "Nói như vậy, Lăng cô nương hôm nay là lần đầu gặp mặt?"
"Tuyết Quân và công tử, đương nhiên là lần đầu gặp mặt." Lúc nói lời này, giọng điệu của Lăng Tuyết Quân đột nhiên có chút gian nan.
Nàng và hắn, làm sao có thể là lần đầu gặp? Kiếp trước, nàng yêu hắn đến thấu xương, thậm chí không tiếc thanh danh của mình mà muốn gả cho hắn. Trước khi Ngô Linh chết, hắn đối xử với nàng coi như là dùng lễ đối đãi, đoạn thời gian đó cũng đã từng ngọt ngào, thậm chí, giữa nàng và hắn, còn có một đứa nhỏ. Thế nhưng, đến cuối cùng tất cả đều không còn, tất cả đều theo cái chết của Ngô Linh quy về đất bụi. Vừa nghĩ đến đứa nhỏ bị Ngô Linh hại chết kia, nghĩ đến mặt Cố Khiên lạnh lùng mắng mình độc phụ rắn rết, ngực Lăng Tuyết Quân liền đau nhói một trận, hận ý kiếp trước thoáng cái dâng lên, tươi cười trên mặt cũng miễn cưỡng.
"Nếu là lần đầu gặp, vậy vì sao Lăng cô nương biết ta họ Cố." Cố Khiên bình tĩnh nhìn Lăng Tuyết Quân, luôn cảm thấy ánh mắt cô nương này nhìn mình có vài phần lạnh lùng, "Ta nhớ A Khâm cũng không nói với Tam cô nương về họ của ta."
Lăng Tuyết Quân ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, sau khi mình tiến vào, Lăng Khâm chỉ gọi hắn là "Lục Lang", quả thật chưa từng giới thiệu họ của hắn với mình. Nàng ấn nỗi đau trong lòng xuống, nhìn Cố Khiên, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, nở nụ cười, nói: "Đây đều là do ta đoán thôi! Lúc trước ta đã nghe Nhị tỷ nói, có một vị Cố Lục Lang thường xuyên đến phủ, nhìn thấy Nhị tỷ cũng không biết kiêng dè. Mới vừa rồi ta tiến vào, Cố công tử ngươi nhìn thấy ta tiến vào không chỉ không nhượng bộ, ngược lại vẫn nhìn chằm chằm ta, lại nghe Tứ ca gọi ngươi là Lục Lang, ta nghĩ hẳn là Cố Lục công tử mà Nhị tỷ đã nói." Nói đến đây, nàng ha hả cười ra tiếng, "Không nghĩ tới ta vừa đoán trúng, ngươi quả nhiên chính là Cố Lục công tử."
Nghe vậy, Cố Khiên ngẩn ra, chợt cảm thấy trên trán có chút mồ hôi. Lăng Tuyết Quân này rõ ràng nói mình không mời mà đến, cử chỉ không thỏa đáng.
Lăng Khâm nghe hai người này nói chuyện, nhất thời như lọt vào trong sương mù. Lúc trước thấy Lăng Tuyết Quân nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Cố Khiên, cho rằng nàng bị tướng mạo của hắn mê hoặc, không nghĩ tới nàng không chỉ chủ động cự tuyệt đánh cờ với Cố Khiên, hơn nữa vừa mở miệng nói chuyện với Cố Khiên, liền kẹp thương mang gậy với hắn, hoàn toàn không giống động tâm với Cố Khiên, ngược lại giống như có chút chán ghét hắn. Nếu như nàng yêu Cố Khiên, làm sao có thể nói chuyện với hắn như thế?
Quay mặt lại, thấy trên mặt Cố Khiên ửng đỏ, vẻ mặt xấu hổ, trong lòng hắn thở dài. Cố Khiên này sống mười bảy mười tám năm, sợ là chưa từng bị người ta đối xử nặng như lúc này chứ? Nghĩ tới đây, hắn vội vàng tiến lên giải vây, cúi mặt, nhẹ giọng nói với Lăng Tuyết Quân: "Tuyết Quân, không được vô lễ với Lục Lang."
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân cắn cắn môi, nhìn Lăng Khâm một cái, không nói gì nữa.
Lăng Khâm lại tiếp tục quở trách nói: "Lục Lang, ta và đại ca là bạn tốt, gần đây hắn thường đến phủ, là bởi vì hai người chúng ta năm nay đều phải tham gia thi Hương, cho nên thường cùng nhau nói thơ luận văn. Hơn nữa, lúc hắn gặp muội và Ngọc Nhu, đều có ta hoặc đại ca ở đây, lấy đâu ra lời thất lễ? Tuyết Quân, hiện giờ muội nói chuyện với Lục Lang như vậy, ngược lại có gió thất gia chủ."
Cố Khiên thấy nàng bị Lăng Khâm quở trách, sắc mặt của Lăng Tuyết Quân phiếm hồng, trong mắt hơi lóe lên gợn sóng. Hắn nghĩ tiểu cô nương mặt mỏng, sợ Lăng Khâm nói tiếp, nói không chừng nàng liền khóc thành tiếng ngay tại chỗ, vì thế, Cố Khiên vội vàng nói: "A Khâm, ngươi cũng đừng nói nặng lời với Tam cô nương như vậy."
Lăng Khâm thấy sắc mặt Cố Khiên lúc này đã như bình thường, liền cười cười với hắn, nói: "Xá muội nói năng lỗ mãng, mạo phạm Lục Lang, kính xin ngươi đừng trách móc."
Cố Khiên cười yếu ớt với Lăng Khâm: "A Khâm nói gì vậy? Tam tiểu thư tuổi còn nhỏ, ta sẽ không để trong lòng."
"Không nhỏ." Lăng Khâm hướng về phía Cố Khiên bất đắc dĩ cười cười, "Đã cập kê cả rồi, cũng muốn nói cửa hôn sự."
Nghe nói như vậy, Cố Khiên ngẩn người, nói: "Không phải Nhị tiểu thư còn chưa nói cửa hôn sự sao? Tam tiểu thư sợ là phải trễ một chút chứ?"
"Ý của mẫu thân ta là Tuyết Quân và Ngọc Nhu cùng nhau định thân, Ngọc Nhu lớn tuổi hơn, đến lúc đính hôn xuất giá trước là được." Lăng Khâm cười nói.
Cố Khiên liếc Lăng Tuyết Quân một cái, thấy nàng cúi đầu không nói, liền không nói gì nữa.
"Tuyết Quân, muội bồi thường cho Lục Lang không phải chứ." Lăng Khâm nói với Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lăng Khâm, vẻ mặt ủy khuất cùng không tình nguyện.
"Không cần bồi lễ." Cố Khiên thấy vẻ mặt Lăng Tuyết Quân không cam lòng, sợ vì vậy mà làm chọc phiền nàng sẽ không tốt, vội vàng nói với Lăng Khâm, "A Khâm, ngươi cũng đừng làm khó Tam tiểu thư nữa, lát nữa ta ăn thêm mấy miếng bánh hạt sen đậu xanh do Tam cô nương làm là được."
"Cái này sao có thể được?" Lăng Khâm lắc đầu nói.
"Ta nói được là được." Cố Khiên mỉm cười.
Thấy Cố Khiên tươi cười dịu dàng, dường như thật sự không thèm để ý. Lăng Khâm vốn cũng không muốn làm khó Lăng Tuyết Quân, liền thuận nước đẩy thuyền đáp ứng, không đề cập đến việc này nữa.
Lăng Tuyết Quân thấy thế, cũng không muốn ở lại lâu, vội vàng nói với Lăng Khâm: "Tứ ca, muội về trước."
Lăng Khâm gật gật đầu, nói: "Vậy muội trở về trước đi."
"Tam tiểu thư chậm đi." Cố Khiên ở một bên mỉm cười nói.
Tục ngữ nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại[1], thấy Cố Khiên chủ động nói chuyện với mình, Lăng Tuyết Quân cũng không tiện đối mặt lạnh lùng, liền hành lễ với hắn, nói: "Cố công tử, Tuyết Quân không hiểu chuyện, xin ngài đừng trách. Ngươi và Tứ ca từ từ nói chuyện, ta liền trở về."
[1] Câu gốc là '伸手不打笑脸人', dịch ra là 'Đưa tay không đánh người mặt cười', là tục ngữ Trung Quốc, nghĩa là sau khi đối phương nhận sai với mình rồi thì không đành lòng đánh người ta. Mình thấy nó gần đúng câu 'đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại' nên đổi thành vậy.
"Tam tiểu thư, gặp lại sau nhé[2]!" Trên mặt Cố Khiên tươi cười thật sâu.
[2] Từ gốc ở đây là Tái hội: Theo mình search trên mạng thì có nghĩa là tạm biệt và hẹn gặp lại, bên tiếng Anh dịch là until we again nên mình để 'gặp lại sau nhé' cho nó hợp ngữ cảnh.
Gặp lại? Ai muốn gặp lại hắn? Tuy nhiên, tuy rằng trong lòng Lăng Tuyết Quân nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại là vẻ mặt ôn nhu tươi cười: "Vậy ta đi đây!" Dứt lời, nàng vội vàng xoay người, bước nhanh ra khỏi cửa.
Thấy Lăng Tuyết Quân rời đi, Lăng Khâm liền bảo Cố Khiên tiếp tục bài thơ lúc nãy, lại thấy hai mắt của Cố Khiên gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Lăng Tuyết Quân rời đi, vẻ mặt vẫn còn choáng váng[3].
[3] Từ gốc là Chinh Xung (怔忡), ở đây có hai nghĩa, 1. bệnh tim đập không bình thường, loạn nhịp. 2. choáng váng, hoảng sợ, bất an. (theo zdic.net)
Lăng Khâm thấy thế, ngẩn người. Tình hình hôm nay Tuyết Quân gặp mặt Cố Khiên, thật sự là có điểm thú vị. Ngày thường khi Cố Khiên gặp mặt quý nữ trong kinh, đều là quý nữ nhìn thấy hắn thì vẻ mặt cử chỉ thất thường, mà Cố Khiên luôn là bộ dáng vân đạm phong thanh. Lần này, sao lại giống ngược lại, Tuyết Quân dường như không muốn để ý tới Cố Khiên, ngược lại giống như Cố Khiên có chút đứng ngồi không yên.
Lúc trước thấy Cố Khiên đối với Ngọc Nhu so với các nữ tử khác nhiệt tình hơn một chút, hắn còn tưởng rằng Cố Khiên có ý với Ngọc Nhu, không nghĩ tới sau khi Tuyết Quân xuất hiện, Cố Khiên lại khác thường như vậy. Chẳng lẽ, hắn thấy bộ dạng của Tuyết Quân đẹp hơn Ngọc Nhu, lại di dời tình cảm sang Tuyết Quân?
Ngay khi tâm tư của Lăng Khâm xoay chuyển trăm lần, Cố Khiên đã lấy lại tinh thần, nói: "A Khâm, chúng ta tiếp tục đi."
"Được." Lăng Khâm vội vàng gật đầu, "Lúc nãy chúng ta nói tới chỗ nào rồi?"
"Vừa rồi đã nói qua Giải Tế Thiên, phía dưới nên nói Chính Danh Thiên." Cố Khiên nói.
"À." Lăng Khâm đi đến bên bồ tịch ngồi xuống, "Vậy ngươi nghe tiếp, xem ta nói có đúng không."
"Lúc này canh giờ gì rồi? Tại sao ta có cảm giác đói trong bụng vậy?" Cố Khiên đột nhiên lẩm bẩm.
"Đúng rồi, không phải Tuyết Quân đưa bánh hạt sen đậu xanh tới sao?" Lăng Khâm vội vàng cười nói, "Chúng ta ăn đệm bụng trước đi."
"Được." Cố Khiên mỉm cười gật đầu.
Lăng Khâm mở hộp thức ăn ra, lấy điểm tâm ra. Lăng Tuyết Quân làm bánh hạt sen đậu xanh này cực kỳ tinh xảo, bên ngoài là bánh đậu xanh màu xanh biếc, bên trong là bánh hạt sen màu trắng, làm thành hình hoa sen, khảm ở trong đó, hết sức tinh tế. Lăng Khâm nhịn không được trộn một miếng, đặt ở trong miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, vị ngọt vừa phải, vừa vào miệng thì tan ngay, rất là ngon.
"Tay nghề của Tuyết Quân thật sự là càng ngày càng tốt!" Lăng Khâm gật đầu tán thưởng, lại hướng về phía Cố Khiên nói, "Lục Lang, ngươi mau nếm thử đi!"
"Vậy ta nếm thử tay nghề của Tam tiểu thư." Cố Khiên cười cười, cũng cầm một miếng bánh ăn.
"Lục Lang, thế nào?" Lăng Khâm hỏi.
"Mùi vị ngon." Cố Khiên mỉm cười nói.
"Đó là tất nhiên, khi Tuyết Quân làm việc, hoặc là không làm, hoặc là làm tốt nhất." Nói đến đây, Lăng Khâm chậc chậc hai tiếng, lại nói, "Sau này ai cưới Tuyết Quân, thật đúng là có phúc a."
Nghe vậy, vẻ mặt Cố Khiên hơi ngẩn ra, lập tức vùi đầu ăn bánh, không nói gì nữa.
Lăng Khâm đều nhìn thấy biểu tình của Cố Khiên, càng cảm thấy hắn kỳ lạ.