• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: dzitconlonton



Đang lúc Lăng Tuyết Quân không biết mình nên tiếp tục đi về phía trước, hay là lùi về phía sau tránh đi, thì nghe giọng của Cố Khiên vang lên: "La cô nương, ngươi gọi ta tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?"



"Cố công tử, ta..." La Ngâm Sương vừa mới mở miệng, dường như sợ bị người nghe thấy lời của mình, nàng ta ngừng lại, đảo mắt, nhìn bốn phía.



Không biết chuyện gì xảy ra, Lăng Tuyết Quân thấy La Ngâm Sương nhìn về phía mình, nàng theo bản năng nép người mình vào phía sau một phiến đá lạ cao hơn một người bên cạnh, sau đó nín thở, lắng nghe hai người nói chuyện.



"La cô nương?" Cố Khiên lại kêu.



La Ngâm Sương thấy bốn phía quả thật không có người, lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Cố công tử, ta, ta có một câu muốn hỏi ngươi một chút."



"Cái gì?" Cố Khiên cười nhạt nói, "La cô nương chỉ cần hỏi."



La Ngâm Sương cắn răng, nói: "Cố công tử, ta nghe Vương phi nói, Cố gia chuẩn bị nói hôn sự cho ngươi."



Cố Khiên im lặng một lát, nói: "Hình như là vậy, ta không để ý."



La Ngâm Sương lại đỏ mặt hỏi: "Vậy, không biết Lục phu nhân muốn tìm một tức phụ như thế nào?"



Cố Khiên giật mình, nói: "Bà chưa từng nói với ta."



"Vậy..." La Ngâm Sương cắn môi, sợ hãi nói, "Lục công tử cảm thấy ta như thế này thì Lục phu nhân sẽ thích không?"



"Hả?" Cố Khiên sửng sốt.



La Ngâm Sương ngẩng đầu lên, hai con mắt to linh hoạt gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Khiên, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy tình ý: "Cố công tử, ta có một câu mà ta vẫn muốn nói với ngươi. Đó là, ta, lòng ta duyệt chàng!"



Cả người Cố Khiên ngây ra.



Thấy La Ngâm Sương lớn mật như thế, Lăng Tuyết Quân bị sốc. Mặc dù nàng cũng cảm thấy La Ngâm Sương đối xử không bình thường với Cố Khiên, nhưng không nghĩ tới nàng ta lại dám nói những lời này trước mặt Cố Khiên. Đọc‎ yện‎ ại‎ ﹍‎ T‎ TUEN.vn‎ ﹍



Đúng lúc này, một thanh âm khẽ cười bên tai Lăng Tuyết Quân: "Thì ra Ngâm Sương cũng thích Cố Lục a? Hay lắm, rất thú vị."



Nghe thấy giọng nói này, Lăng Tuyết Quân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tấn Dương công chúa đang đứng ở phía sau mình. Nàng sửng sốt. Tấn Dương công chúa đến khi nào? Sao mình không cảm thấy chút gì hết vậy?



Thấy Lăng Tuyết Quân kinh ngạc nhìn mình, Tấn Dương công chúa cho nàng một cử chỉ im lặng, nhẹ giọng nói: "Đừng nói chuyện, nghe bọn họ nói."










Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, sau đó nghiêng lỗ tai tiếp tục nghe động tĩnh bên ngoài.



Nói vậy Cố Khiên cũng bị sốc không kém gì mình khi La Ngâm Sương nói những lời này với hắn, một lúc lâu không nói gì.



Thấy Cố Khiên không trả lời mình, La Ngâm Sương lúc này đã bỏ qua sự thẹn thùng của nữ nhi, nói: "Cố công tử, mấy ngày nay ta cơm nước không ngon, trong lòng đều nghĩ đến chuyện này. Chàng, chàng có thể cho ta một cơ hội được không?"



Cố Khiên hít sâu một hơi, sau đó trả lời: "Thực xin lỗi, La cô nương, xin thứ cho tại hạ không thể đáp lại ngươi."



"Vì sao?" Thanh âm La Ngâm Sương run rẩy dữ dội.



"Bởi vì..." Cố Khiên dừng một chút, sau đó rất dứt khoát nói, "Lòng ta đã duyệt một người."



Tuy rằng cách một đời, nhưng chính tai mình nghe Cố Khiên nói những lời này, trái tim của Lăng Tuyết Quân vẫn như bị người ta dùng kim đâm mạnh một cái, đau đến chua xót.



Nàng biết, người mà lòng hắn duyệt, là Ngô Linh.



La Ngâm Sương hiển nhiên không từ bỏ ý định, truy hỏi: "Là ai?"



Cố Khiên im lặng một lát, sau đó nói: "Thực xin lỗi, vì thanh danh của nàng ấy, ta không thể nói danh húy của nàng ấy cho La cô nương biết."



"Người đó có phải là Lục Vân San không?" La Ngâm Sương mang theo tiếng khóc hỏi.



Lúc này, Tấn Dương công chúa ở phía sau Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng bĩu môi, nói: "Ngâm Sương thật sự là không có mắt, người mà Cố Khiên thích, làm sao có thể là nha đầu Lục Vân San đó được."



Nghe Tấn Dương công chúa nói, Lăng Tuyết Quân lại sửng sốt. Chẳng lẽ Tấn Dương công chúa cũng biết Cố Khiên thích ai?



"Không phải Vân San." Giọng của Cố Khiên lại vang lên, "La cô nương, ngươi không cần truy vấn nữa, ta sẽ không nói. Còn nữa, chuyện tối nay coi như xong rồi. Ta sẽ xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra, ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến lời của cô nương nói lúc nãy cho người thứ hai."



"Cố công tử, ta không tốt sao? Tại sao chàng không thích ta?" La Ngâm Sương vẫn chưa hoàn hồn.



"La cô nương, ngươi, ngươi rất tốt." Cố Khiên bất đắc dĩ cười cười, nói, "Chỉ là, ta đã thích người khác."



Nghe Cố Khiên nói, La Ngâm Sương càng cảm thấy đau lòng, bắt đầu khóc.



Thấy La Ngâm Sương như thế, Cố Khiên hoảng hốt, vội vàng kêu lên: "La cô nương, ngươi, ngươi đừng khóc, nếu bị người ta nghe thấy thì sẽ nói không rõ được."



La Ngâm Sương không để ý tới Cố Khiên, nhỏ giọng khóc.



Cố Khiên không còn cách nào với nàng, chỉ đành luống cuống tay chân đứng sang một bên khuyên nàng ta: "La cô nương, ngươi thật sự đừng như vậy. Dung mạo gia thế của ngươi, chắc chắn ngày nào đó sẽ tìm được lang quân như ý."



La Ngâm Sương ngẩng đầu lên, khóc nói: "Cố công tử, ngươi đừng nói nữa. Ngươi đi trước đi, ta muốn ở một mình."



"Cái này... Đêm đã khuya, để ngươi ở một mình, ta có chút lo lắng." Cố Khiên hơi do dự, nói, "Không bằng cô nương chỉnh trang lại, ta cùng ngươi trở về phòng khách."



La Ngâm Sương dừng một lát, sau đó gật đầu nói: "Được." Sau đó dùng khăn thêu lau hai bên má, nói, "Chúng ta trở lại đi."



Cố Khiên nhìn chóp mũi của La Ngâm Sương ửng đỏ, đôi mắt hơi ẩm, nói: "Cứ quay về như thế a? Sẽ bị người ta thấy rằng ngươi đã khóc."



La Ngâm Sương đáp: "Nếu có ai hỏi, thì ta nói ta bị gió làm bụi vào mắt." Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu nhìn Cố Khiên một cái, nói, "Cố công tử yên tâm, việc này sẽ không liên lụy đến ngươi."



Cố Khiên bất đắc dĩ cười cười, nói: "Ta không sao, chỉ là sợ ảnh hưởng đến thanh danh của La cô nương."



Nghe Cố Khiên nói như vậy, La Ngâm Sương cắn cắn môi, sau đó cất bước quay về.



Đợi nàng ta đi một đoạn, Cố Khiên mới từ từ đi theo. Lúc hai người đi về phía trước, Cố Khiên thủy chung lưu lại khoảng cách hơn một trượng với nàng ta.










Thấy hai người đi xa, Lăng Tuyết Quân và Tấn Dương công chúa mới đi ra từ phía sau tảng đá lớn.



"Công chúa." Lăng Tuyết Quân vội vàng hành lễ với Tấn Dương công chúa.



"Không cần đa lễ." Tấn Dương công chúa khoát tay áo, hỏi, "Ngươi hiện tại nghĩ thế nào?"



"Nghĩ thế nào?" Lăng Tuyết Quân sửng sốt.



Tấn Dương công chúa lườm nàng một cái, nói: "Chính là Ngâm Sương nói những lời kia với Cố Lục đấy."



"À." Lăng Tuyết Quân đáp: "Ta không nghĩ gì hết, dù sao chuyện đó không liên quan gì đến ta."



"Không liên quan gì đến ngươi?" Tấn Dương công chúa đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết Quân, nói, "Ngươi dám nói chuyện của Cố Lục không liên quan đến ngươi?"



Lăng Tuyết Quân ngạc nhiên nói: "Chuyện của hắn sao lại liên quan đến ta chứ?"



"Lúc nãy Cố Lục nói tâm hắn duyệt một người, chẳng lẽ không phải là ngươi sao?" Tấn Dương công chúa chấn động nói.



Lời này giống như một tiếng sấm nổ vào đầu Lăng Tuyết Quân, khiến nàng bối rối một lúc lâu. Người trong lòng của Cố Khiên là mình? Xem ra, Tấn Dương công chúa nói đôi mắt của La Ngâm Sương không tốt, mà bản thân nàng ta cũng không khác gì mấy. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân cười rộ lên, nói: "Công chúa, ngươi, ngươi thật sự biết cười đùa, làm sao, làm sao có thể là, là ta được chứ!"



"Sao không có khả năng?" Tấn Dương công chúa bước lên trước mặt Lăng Tuyết Quân, nhíu mày.



Lăng Tuyết Quân cười đến sắp không nói nên lời, một lúc lâu sau, nàng mới ngừng cười, nói: "Công chúa nói một chút xem, vì sao lại cho rằng người mà tâm của Cố Khiên duyệt lại là ta."



"Lúc chúng ta dự tiệc ở phòng khách, hắn luôn nhìn ngươi." Tấn Dương công chúa nói.



"Công chúa làm sao có thể cảm thấy hắn đang nhìn ta?" Lăng Tuyết Quân cười lắc đầu, "Bên cạnh chỗ ta ngồi còn Nhị tỷ và Ngô Linh cô nương."



"Ta nhìn thấy người hắn nhìn chính là ngươi a." Tấn Dương công chúa nói.



"Cũng có thể là đang nhìn người khác, nhưng công chúa cho rằng hắn đang nhìn ta." Lăng Tuyết Quân nói.



"Vậy... Vậy vì sao ngươi đi ra không lâu thì hắn cũng đi theo?" Tấn Dương công chúa lại hỏi.



"Chắc chỉ là trùng hợp thôi." Lăng Tuyết Quân cười mím môi.



"Nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?" Tấn Dương công chúa bĩu môi, nói, "Rõ ràng chính là ngươi, vì sao ngươi không dám thừa nhận?"



"Thật sự không phải là ta." Lăng Tuyết Quân bất đắc dĩ nói, "Người mà Cố công tử thích là người khác."



Tấn Dương công chúa vừa nghe xong, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Quân, hỏi: "Nghe ý tứ trong lời nói của ngươi, ngươi biết ai là người khiến hắn vui vẻ không?"



Lăng Tuyết Quân đương nhiên biết người khiến hắn vui vẻ là ai. Tuy nhiên, hiện tại bắt nàng tùy tiện nói ra như vậy, nàng lại có chút do dự: "Ta, ta chỉ đoán thôi."



"Mau nói cho ta biết!" Tấn Dương công chúa vẻ mặt vội vàng hỏi, "Là ai?"



Lăng Tuyết Quân dừng một lát, sau đó nói: "Ta cảm thấy, người Cố Khiên thích, chắc là Ngô Linh, Ngô cô nương."



"Ngô Linh?" Tấn Dương công chúa nhíu nhíu mày, nói, "Không đúng a? Trong bữa tiệc, hắn chưa bao giờ gặp nàng ta."



"Làm sao công chúa biết Cố Khiên chưa từng gặp nàng ta?" Lăng Tuyết Quân nói, "Lúc nãy không phải công chúa nói Cố Khiên nhìn về hướng của ta sao, vậy không phải Ngô Linh ở bên cạnh ta sao?"



"Giữa ngươi và Ngô Linh còn cách Nhị tỷ ngươi." Tấn Dương công chúa hừ hừ, nói, "Rõ ràng hắn nhìn ngươi, làm sao ta có thể nhìn lầm?"



"Công chúa, người mà Cố Khiên thích thật sự không phải là ta." Lăng Tuyết Quân đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Công chúa, tại sao ngươi biết Cố Khiên vẫn nhìn chằm chằm vào chúng ta?"










Tấn Dương công chúa sửng sốt, lập tức trầm mặt hỏi: "Lăng Tuyết Quân, lời này của ngươi có ý gì?"



Lăng Tuyết Quân cắn răng, nói: "Công chúa, nếu ngươi không nhìn chằm chằm vào Cố Khiên, làm sao ngươi có thể biết hắn đang nhìn ở đâu? Làm sao lại biết ta ra khỏi cửa không bao lâu thì hắn cũng đi ra ngoài? Chắc chắn rằng công chúa đã nhìn chằm chằm vào hắn, mới có thể biết rõ nhất cử nhất động của hắn như vậy." Lăng Tuyết Quân của kiếp trước cũng nhìn chằm chằm Cố Khiên như vậy.



Ánh mắt Tấn Dương công chúa thoáng cái trở nên sắc bén, nhưng không nói gì.



Lăng Tuyết Quân to gan hỏi: "Công chúa, có phải công chúa cũng thích Cố Khiên không?" Chỉ bằng cách này, mới có thể giải thích được tại sao kiếp trước nàng ta lại bố trí mình như thế.



"Ngươi cảm thấy thế nào?" Tấn Dương công chúa nhẹ giọng cười, "Ta sắp đính hôn rồi, người ta phải gả chính là hoàng tử Nam triều Chu Nguyên. Ta, làm sao ta có thể thích một người mà ta không thể gả cho hắn được chứ."



Mặc dù Tấn Dương công chúa phủ nhận rằng nàng ta thích Cố Khiên, nhưng Lăng Tuyết Quân vẫn nghe thấy ra vài phần thê lương từ thanh âm của nàng ta. Lăng Tuyết Quân im lặng trong giây lát. Ngay cả khi được làm công chúa, là nữ tử kiêu hãnh của thiên hạ thì cũng không thể giúp nhân duyên của mình. Có lẽ nàng ta thích Cố Khiên, nhưng lại biết mình vĩnh viễn không có khả năng gả cho hắn. Nàng ta ghen tị với những cô nương có thể quang minh chính đại theo đuổi Cố Khiên, thậm chí có thể gả cho hắn. Cho nên, đó là lý do mà kiếp trước nàng ta lại đối xử với mình như vậy.



"Còn ngươi thì sao? Ngươi thích hắn không?" Tấn Dương công chúa nghiêng đầu nhìn nàng.



Lăng Tuyết Quân sửng sốt, lập tức lắc đầu, nói: "Không thích."



"Thật sao?" Tấn Dương công chúa dường như có chút không tin.



Lăng Tuyết Quân cười cười, nói: "Công chúa, nếu ta thích Cố Khiên, làm sao có thể hạ thấp bức tranh của hắn khi phê bình tranh chứ?"



"Đúng là như vậy." Tấn Dương công chúa rốt cục gật gật đầu, "Ngươi thật sự không có một chút lưu tình nào với Cố Lục."



"Vậy công chúa tin ta không thích Cố Khiên?" Lăng Tuyết Quân vội vàng hỏi.



Tấn Dương công chúa gật gật đầu, nói: "Ta tin ngươi không thích Cố Lục."



Lăng Tuyết Quân nở nụ cười.



Tấn Dương công chúa chuyển đề tài, lại nói: "Nhưng mà, người trong lòng của Cố Khiên có phải là ngươi hay không, ta còn phải nhìn thêm thì mới biết được."



"Vì sao?" Lăng Tuyết Quân không hiểu.



Tấn Dương công chúa nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: "Hôm nay ngươi hạ thấp Cố Khiên như vậy, hắn không giận ngươi một chút nào, ngược lại còn giúp ngươi nói chuyện, điểm này thật sự không bình thường."



Lăng Tuyết Quân bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Công chúa thật sự không tin cũng không còn cách nào, thêm mấy ngày nữa người sẽ biết ngay, người trong lòng của Cố Khiên thật sự là Ngô Linh." Nếu như mọi chuyện giống như kiếp trước thì vào ngày ngắm hoa quế, Lục Vân San thay Ngô Linh chuyển lời cho Cố Khiên, Cố Khiên đi tới chỗ hẹn với Ngô Linh, còn mình dẫn Tấn Dương công chúa đi xem.



Nếu Tấn Dương công chúa còn muốn chỉnh đốn người thích Cố Khiên hoặc người mà Cố Khiên thích, sẽ rất tuyệt nếu nhờ nàng ta đi chỉnh đốn Ngô Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK