Mấy người gặp lễ xong, Cố Khiên, Lăng Ngọc và Hứa Ưởng hàn huyên vài câu, sau đó liền tự mình dẫn theo muội tử nhà mình đi vào sơn trang, Hứa Ưởng thì ở lại trước cửa tiếp tục đón khách.
Lúc Lăng Tuyết Quân rời đi, thừa dịp không có người chú ý, vụng trộm ném khăn thêu của mình vào bụi cỏ bên cạnh, dùng người của mình cản trở. Đợi mọi người đi qua, nàng mới đuổi theo đi vào trong thôn trang.
Chân nàng vừa bước vào cửa lớn, liền nghe thấy Hứa Ưởng ở phía sau kêu lên: “Mấy vị cô nương, ai trong các ngươi làm rơi thêu khăn tay này?” Dứt lời, hắn giơ khăn thêu trong tay mình lên.
Nghe Hứa Ưởng hô, Lăng Ngọc Nhu và Cố Vi, Cố Oánh vội vàng đưa tay sờ soạng trong tay áo mình, sau đó đều nói không phải của mình.
Lăng Tuyết Quân cũng làm bộ sờ soạng một chút, sau đó kêu lên: “Ai nha, là khăn thêu của ta bị mất.” Sau đó, nàng quay mặt nói với Lăng Ngọc, “Đại ca, các huynh đi trước đi, muội lấy khăn thêu rồi đuổi theo các huynh!” Dứt lời, cũng không đợi Lăng Ngọc trả lời, nàng liền xoay người quay lại.
Thấy Lăng Tuyết Quân quay lại, Hứa Ưởng vội vàng cầm khăn thêu nghênh đón, cười nói: “Tam tiểu thư, khăn thêu của ngươi.”
“Đa tạ Hứa công tử.” Lăng Tuyết Quân cười tủm tỉm vươn tay, tiếp nhận khăn thêu của mình, sau đó nhét một tờ giấy đã viết trước đó vào trong lòng bàn tay Hứa Ưởng.
Hứa Ưởng cảm nhận được động tác nhỏ của Lăng Tuyết Quân, trên mặt hơi ngẩn ra.
Lăng Tuyết Quân vội vàng nháy mắt với hắn, ý bảo hắn đừng để người khác nhìn thấy, sau đó cười nói: “Hứa công tử, ngươi cứ từ từ bận rộn, ta quay lại đây.”
Sắc mặt của Hứa Ưởng lập tức khôi phục lại bình thường. Hắn gật gật đầu với Lăng Tuyết Quân, nói: “Tam cô nương, các ngươi ngồi ở Tiên Tiến cốc, ta sẽ tới sau.”
Lăng Tuyết Quân cười cười, nói: “Được.” Sau đó xoay người đi về phía trước, lại thấy đám người Lăng Ngọc, Cố Khiên vẫn chưa rời đi, còn đang chờ mình tại chỗ. Nghĩ đến mình ở dưới mí mắt của Cố Khiên mà trao nhận riêng tư với Hứa Ưởng, lòng nàng căng thẳng đến mức bùm bùm nhảy dựng lên.
“Tuyết Quân, muội có nóng không? Sao mặt lại đỏ thế?” Lăng Ngọc Nhu nhìn nàng kêu lên.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, nhìn Cố Khiên đang nhìn mình chằm chằm. Trong lòng nàng càng căng thẳng, nhưng nghĩ lại, lúc nãy mình làm cực kỳ bí mật, chắc là sẽ không bị hắn phát hiện. Vì thế nàng cười nói với Lăng Ngọc Nhu: “Có thể là do nóng rồi. Nhị tỷ, chúng ta mau vào phòng đi.”
“Được.” Lăng Ngọc Nhu mỉm cười vươn tay về phía Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân đi tới, nắm chặt tay Lăng Ngọc Nhu, cũng cười cười với nàng ta.
“Lục Lang, chúng ta đi thôi.” Lăng Ngọc thấy Lăng Tuyết Quân trở về, kêu Cố Khiên.
Lúc này Cố Khiên mới dời ánh mắt ra khỏi người của Lăng Tuyết Quân, quay mặt lại, gật gật đầu với Lăng Ngọc, nói: “Lăng huynh, mời!” Sau đó hai người liền sóng vai đi về phía trước. Bốn cô nương đi theo sát họ. Tuy nhiên, Cố Vi và Cố Oánh không nói chuyện với tỷ muội Lăng gia, bốn người nghiễm nhiên là hai phe.
Lăng Tuyết Quân quay mặt, len lén nhìn thoáng qua Hứa Ưởng, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn mình. Nàng mỉm cười với hắn một lần nữa, sau đó quay mặt và tiếp tục đi về phía trước.
Lăng Tuyết Quân viết trên tờ giấy đó, rượu qua ba lần, ném đĩa làm thư, bên hồ gặp nhau.
Sau khi đi qua khu vườn, mọi người liền đến nơi bày tiệc tối nay. Bởi vì Hứa Ưởng đón khách ở trước cửa, lúc này ở trong phòng chiêu đãi khách nhân là Phó Thủ bọn Ngụy giáo úy của hắn. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Ngụy giáo úy liền mời sáu người ngồi vào chỗ.
Hôm nay Hứa Ưởng mời cũng không nhiều người, đều là thân tín của Tề vương nhất phái. Ngoại trừ La Lâm quen biết huynh muội La Ngâm Sương, huynh muội Giản Bình Lạc và Giản Ánh Học, huynh đệ Lục gia Lục Viên, Lục Quân và Lục Vân Đình ra, mặt khác còn có mấy nhà công tử và cô nương. Tổng cộng chỉ có hơn hai mươi người.
Cố Vi kéo Cố Oánh tiến lên, chào hỏi Lục Vân Đình.
Cố Oánh cười hỏi: “Vân Đình tỷ tỷ, sao Vân San tỷ tỷ không đến?”
Lục Vân Đình đột nhiên đảo mắt, nhìn Lăng Tuyết Quân, sau đó cười nhạt nói: “Vân San còn đang cấm túc đấy.”
“Còn đang cấm túc?” Cố Oánh hơi ngẩn ra, sau đó quay mặt nhìn Lăng Tuyết Quân, cũng không nói gì nữa.
Lăng Tuyết Quân làm bộ như không nghe thấy hai người nói chuyện, trên mặt không có biểu tình gì, nhẹ nhàng lắc quạt trên tay mình. Nàng biết Lục Vân San bị cấm túc, chắc là có liên quan đến lần trước nàng xúi giục Đặng An Ninh hại mình làm ngựa hoảng sợ.
Sau chuyện đó, Lục gia, Trương gia và Đặng gia đều lần lượt áp giải nữ nhi của mình đến sơn trang của La gia và Quận chúa để bồi thường xin lỗi. Tuy rằng La gia và Quận chúa ngoài miệng đều nói mấy vị cô nương tuổi còn nhỏ, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không truy cứu. Tuy nhiên, Lục, Trương, Đặng ba nhà vẫn tỏ vẻ muốn nghiêm khắc kỷ luật nữ nhi nhà mình. Nói vậy, Lục Vân San bị cấm túc chính là một loại quản giáo đi.
Đúng lúc này, Hứa Ưởng và Tấn Dương công chúa đi vào phòng.
Hoàng đế hai triều đã đồng ý làm thông gia giữa Tấn Dương công chúa và Chu Nguyên, mà Hứa Ưởng là biểu đệ của Chu Nguyên, bởi vậy, Tấn Dương công chúa đến tiễn biệt hắn cũng là hợp tình hợp lý. Tuy nhiên, Lăng Tuyết Quân lén nghe Lăng Ngọc nói, Tấn Dương công chúa vốn không muốn tới, là Tề vương gọi nàng ta tới.
Mọi người thấy Tấn Dương công chúa đến, nhao nhao đứng dậy hành lễ.
“Miễn, miễn.” Tấn Dương công chúa cười ha hả hai tiếng, nói, “Đều là vài người quen, không nên dùng những tục lễ này.”
“Vâng.”
Mọi người nhao nhao đáp.
Tấn Dương công chúa nói: “Hứa Ưởng, chúng ta mở tiệc đi, lát nữa ta còn có việc phải trở về cung.”
Lúc nói chuyện, Tấn Dương công chúa dường như có hơi không kiên nhẫn.
Hứa Ưởng không để ý lắm, cười cười, nói: “Cứ theo lời công chúa nói.” Sau đó gọi người mở tiệc.
Mọi người vội vàng ngồi xuống, sau khi hạ nhân nhận lệnh, nối đuôi nhau đem đồ ăn vào.
Trong lòng Lăng Tuyết Quân vẫn luôn nhớ kỹ sự việc, cho nên, ăn không quá nhiều. Nghĩ đến chờ mọi người say rượu, lúc không có người chú ý thì phát ám hiệu cho Hứa Ưởng.
Đợi đồ ăn lên đầy đủ, Tấn Dương công chúa tượng trưng ăn một chút, sau đó liền nói có việc phải trở về. Hứa Ưởng không giữ lại, đưa nàng ta ra ngoài.
Lúc Tấn Dương công chúa ở đây, mọi người thấy tâm tình của nàng ta không tốt, cũng không dám vui vẻ. Bây giờ thấy nàng ta đi rồi, liền thả ra, bầu không khí trên bàn liền náo nhiệt hẳn lên. Hứa Ưởng là nhân vật chính trên bàn tiệc, tất cả mọi người đều vây quanh hắn, kính rượu hắn. Ngay từ đầu, Lăng Tuyết Quân còn lo lắng hắn sẽ say xỉn. Không nghĩ tới qua một lần lại một lần, Lăng Ngọc đã có vài phần say, nhưng mặt của Hứa Ưởng không đổi sắc, lúc này nàng mới yên tâm.
Thấy đã gần đến giờ, Lăng Tuyết Quân thừa dịp không có người chú ý đến mình, đẩy mạnh một cái đĩa sứ trên bàn mình xuống. Đĩa sứ vừa rơi xuống đất, ngay lập tức liền vỡ vụn, phát ra một âm thanh giòn giã, cho dù là ở trong phòng huyên náo này cũng đặc biệt vang dội.
Mọi người đang uống rượu, bất thình lình nghe thấy tiếng này, đều sững sờ, quay đầu nhìn lại. Trong đó, ánh mắt của Cố Khiên là sắc bén nhất.
Thấy mọi người nhìn mình, Lăng Tuyết Quân vẻ mặt hoảng loạn, nói với Hứa Ưởng: “Hứa công tử, Tuyết Quân nhất thời vô tình đánh rơi đĩa, thất lễ.”
Hứa Ưởng nhìn Lăng Tuyết Quân, ánh mắt lóe lên, nói: “Tam tiểu thư, chuyện này không sao.” Dứt lời, liền gọi người tiến lên thu dọn.
Mọi người thấy không có việc gì, lại tiếp tục uống rượu.
Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng thở dài một hơi, đợi một lát, nàng nghiêng người tiến đến bên tai của Lăng Ngọc Nhu, nhẹ giọng nói: “Nhị tỷ, muội hơi buồn bực nên muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Lăng Ngọc Nhu vội vàng hỏi: “Muốn tỷ đi cùng muội ra ngoài không?”
Lăng Tuyết Quân cười nói: “Không cần, muội muốn đi một mình, tỷ nói chuyện với Ngâm Sương đi.”
“Vậy thì tốt.” Lăng Ngọc Nhu gật gật đầu, nói: “Muội cẩn thận.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Quân đáp một tiếng, liền nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra ngoài phòng. Trước khi ra khỏi cửa, nàng quay đầu nhìn Hứa Ưởng, thấy hắn nhìn mình một cái, lúc này mới yên tâm ra cửa.
Bởi vì sợ Hứa Ưởng đi ra mà tìm không được mình, Lăng Tuyết Quân đứng ở một nơi nổi bật bên hồ. Lúc này, trong vườn chỉ có một mình nàng đang đứng ở bên hồ, có vẻ cực kỳ cô đơn. Nàng ngẩng đầu, nhìn trăng sáng trên trời, trong lòng lại hơi thấp thỏm. Nàng không biết Hứa Ưởng có thể tới chỗ hẹn của mình không. Nàng càng không biết, nếu hắn đến, hắn có đồng ý yêu cầu của mình không.
Ước chừng qua một chén trà, Hứa Ưởng cũng mượn cớ ra cửa, đúng hẹn đi tới bên hồ. Thấy Lăng Tuyết Quân đứng một mình bên hồ, trong lòng hắn hơi nhảy dựng lên. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó tiến lên, kêu lên: “Lăng cô nương.”
Nghe thấy giọng của Hứa Ưởng, thân thể Lăng Tuyết Quân hơi sửng sốt, sau đó từ từ xoay người lại, nhìn Hứa Ưởng, hành lễ nói: “Hứa công tử, có lễ.”
Hứa Ưởng chắp tay đáp lễ, sau đó hỏi: “Không biết Lăng cô nương gọi ta là có việc gì?”
Lăng Tuyết Quân nhìn chung quanh, sau đó nói: “Hứa công tử, có thể mượn một bước nói chuyện không?”
Hứa Ưởng hơi sửng sốt, sau đó nói: “Lăng cô nương, mời đi theo ta.” Dứt lời, hắn xoay người đi về phía hậu viên. Lăng Tuyết Quân gắt gao đi theo.
Hứa Ưởng đi đến một nơi vắng vẻ, sau đó xoay người lại, nói với Lăng Tuyết Quân: “Lăng cô nương, nơi này có thể chứ?”
Lăng Tuyết Quân nhìn xung quanh, thấy nơi này không quá nổi bật, liền gật đầu đáp: “Được.”
“Lăng cô nương, có chuyện gì còn mời ngươi nói.” Hứa Ưởng nói, “Hôm nay ta làm chủ, không tiện ở lâu bên ngoài.”
“Được.” Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, sau đó nói, “Hứa công tử, ta nhớ rõ ngươi từng nói với ta, sau đêm đó ở Cảnh Thái Viên, cái mạng này của ta chính là của ngươi.”
“Đúng vậy.” Hứa Ưởng khó hiểu nhìn Lăng Tuyết Quân, hỏi, “Làm sao vậy?”
Lăng Tuyết Quân mỉm cười, nói: “Hiện tại ta muốn nhờ Hứa công tử lấy lại mạng này của ta.”
Nghe vậy, Hứa Ưởng ngẩn ra, nói: “Ta không hiểu lời này của Lăng cô nương là có ý gì.”
Lăng Tuyết Quân dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Ý của ta là, ta muốn ta và cái mạng này của ta đều giao cho Hứa công tử!”
Hứa Ưởng nhíu mày: “Ta vẫn không hiểu ý của Lăng cô nương.”
Lăng Tuyết Quân cắn cắn môi, cũng không lòng vòng nữa, mở miệng nói: “Vậy ta nói thẳng vậy. Ngày mốt lúc Hứa công tử rời đi, ta muốn đi cùng Hứa công tử.”
Hứa Ưởng vừa nghe, ánh mắt bỗng nhiên mở to, vẻ mặt không che dấu được vẻ kinh ngạc: “Lăng cô nương, ngươi có biết ngươi nói cái gì không? Lời này không được nói lung tung.”
“Ta biết những gì ta đang nói!” Lăng Tuyết Quân cười nhẹ nhàng: “Ta cũng biết rõ làm vậy là có nghĩa gì.”
Ý của nàng là nàng muốn bỏ trốn với Hứa Ưởng. Người chạy làm thiếp. Nàng làm như vậy, có nghĩa là Lăng Tuyết Quân cả đời này cũng chỉ có thể là thiếp thất có thân phận hèn mọn. Hơn nữa, hài tử sau này của nàng cũng là thứ tử hay thứ nữ và không lên được mặt bàn.