• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Editor: dzitconlonton



Vào đêm Trung thu, dòng người như thoi đưa.



Vân Hồ này là nơi tụ tập của các công tử, cô nương, quan to, quý nhân đến Vân Diên Sơn nghỉ hè, cho nên, dọc theo bờ hồ xây dựng một ít nhà tranh, để mọi người uống rượu vui vẻ ở trong đó. nhưng nói chung, mặc dù người lớn và người trẻ cùng chơi đùa ở bên Vân Hồ, nhưng vẫn là mỗi người tụ tập một chỗ, không quấy rầy lẫn nhau.



Hôm nay trời đẹp, trăng tròn, dường như có ánh sáng bạc trên mặt Vân Hồ. Không ít người tụ tập bên hồ thả đèn sông, hoặc xuống hồ chèo thuyền đêm, rất náo nhiệt.



Khi Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu, Lăng Ngọc đến hồ, trên mặt hồ đã tràn đầy đèn sông, trôi bồng bềnh trong hồ, giống như ngân hà rơi xuống trần gian, thật sự hoành tráng.



La Ngâm Sương thấy Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu đến, vội vàng vẫy tay kêu lên: “Ngọc Nhu tỷ tỷ, Tuyết Quân, mau đến du hồ cùng chúng ta a!”



Lăng Ngọc Nhu cười cười với La Ngâm Sương, đang muốn đồng ý, lại thấy người đang đứng bên cạnh nàng là Lục Vân Đình, Lục Vân San, Ngô Linh. Bởi vì lần trước Lục Vân San thiết kế hại Lăng Tuyết Quân, Lăng Ngọc Nhu sợ nàng vẫn còn khúc mắc với Lục Vân San, liền quay mặt lại, hỏi nàng: “Tuyết Quân, chúng ta có muốn đi cùng các nàng không?”



“Ngâm Sương có thành ý mời, chúng ta đi qua đi.” Lăng Tuyết Quân cười nói. La Ngâm Sương cũng không ngại ở cùng Lục Vân San, nếu mình không đi, ngược lại có vẻ hơi keo kiệt.



Vì vậy, hai tỷ muội cùng nhau bước qua.



Đầy là lần đầu tiên Lục Vân San gặp Lăng Tuyết Quân sau lần trước ám hại Lăng Tuyết Quân, cho nên nàng ta cảm thấy khá xấu hổ.



Thấy nàng ta như thế, Lăng Tuyết Quân dường như không thèm để ý, vẻ mặt tự nhiên chào hỏi nàng ta.



Thấy nàng như vậy, ngược lại Lục Vân San càng ngượng ngùng. Nàng ta cười cười với Lăng Tuyết Quân, chủ động nói: “Tuyết Quân tỷ tỷ, lúc săn bắn lần trước, là muội không hiểu chuyện, tỷ đừng để trong lòng. Muội lúc ấy chỉ muốn đùa giỡn với tỷ và Ngâm Sương tỷ tỷ thôi, thật sự không có ác ý.”



“Không sao đâu.” Lăng Tuyết Quân cười cười, không mặn không nhạt nói: “Ngươi không nói, ta cũng không nhớ rõ.” Lời này tất nhiên là khách sáo, làm sao có thể không nhớ rõ chuyện này cơ chứ.










Lúc này Lục Vân Đình ở một bên nói: “Lăng Tam tiểu thư, tuy rằng Vân San đùa giỡn có hơi quá đáng, nhưng mà nói, ngươi cũng coi như trong họa có phúc a.” Nói đến đây, nàng ta cười cười, “Nếu không có những trắc trở này, làm sao ngươi có thể đính hôn cùng Khiên biểu ca ta đây?” Trong lời nói, ý bảo Lăng Tuyết Quân trèo cao tràn ngập trong lời nói.



Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân ha hả cười cười: “Thì ra Lục Tam cô nương cảm thấy đây là phúc khí a? Tại sao ta không nghĩ vậy ha?”



“Có thể đính hôn cùng Khiên biểu ca, đối với Lăng Tam tiểu thư mà nói, chẳng lẽ không phải là chuyện vui ngoài ý muốn sao?” Lục Vân Đình hỏi ngược lại.



Loại phúc khí này, loại vui mừng ngoài ý muốn này, không cần cũng được. Tuy nhiên, Lăng Tuyết Quân không muốn phải tranh cãi với nàng ta nữa, nhẹ nhàng bĩu môi, sau đó từ chối cho ý kiến cười cười, rồi không nói lời nào. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều cảm giác được nàng rất khinh thường lời nói của Lục Vân Đình.



Ngô Linh thấy thế, vội vàng hòa giải, cười nói: “Hai vị Lăng cô nương cũng tới rồi, không bằng, chúng ta đi lấy mấy ngọn đèn sông đến thả để góp vui đi.”



Nghe Ngô Linh nói, mọi người nhao nhao gật đầu, sau đó liền cùng nhau đi lên sườn núi.



Trên đường đi tới sườn núi, Lăng Ngọc Nhu kéo Lăng Tuyết Quân, nhẹ giọng nói: “Tuyết Quân, mặc kệ muội có nguyện ý hay không, hôn sự giữa muội và Cố Khiên cũng sắp ổn định rồi. Lục gia và Cố gia là thân thích với nhau, muội ở trước mặt các nàng mà toát ra ý bất mãn đối với hôn sự, thật sự không ổn. Lời này nếu truyền đến lỗ tai của Cố Khiên, khiến hắn sinh hiềm khích với muội thì sẽ không tốt.”



“Nếu hắn không muốn cưới muội thì càng tốt, dù sao hôn sự còn chưa định ra, hiện tại hắn đổi ý còn kịp.” Lăng Tuyết Quân cười lạnh một tiếng, nói, “Hắn cưới muội cũng không phải vì hắn thích muội, cũng chỉ là hắn cảm thấy qua một đêm với muội ở dưới vách núi rồi, làm liên lụy danh tiết của muội, vì cho đại ca và Quận chúa một cái công đạo nên mới làm như vậy.”



“Tuyết Quân!” Lăng Ngọc Nhu trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, sau đó nhìn La Ngâm Sương đi ở một bên.



La Ngâm Sương cúi đầu, dường như đang suy nghĩ chuyện gì, xem ra chắc là không nghe được những lời lúc nãy của Lăng Tuyết Quân, Lăng Ngọc Nhu lúc này mới yên lòng. Nàng ta vội vàng kéo Lăng Tuyết Quân sang một bên, sốt ruột nói: “Tuyết Quân, ngày thường muội là người tri thức hiểu lễ nghi, vì sao vừa gặp chuyện liên quan đến Cố Khiên là muội lại tùy hứng không nói đạo lý như vậy?”



Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Lăng Ngọc Nhu, Lăng Tuyết Quân không muốn chọc nàng ta bất an, đành phải nói: “Vậy muội không nói nữa.” Dứt lời liền tự mình đi về phía trước.



Lăng Ngọc Nhu thấy thế, thở dài một hơi, cũng tùy nàng vậy. Nàng ta quay mặt lại, kêu La Ngâm Sương: “Ngâm Sương, chúng ta…” Không nghĩ tới vừa quay mặt, lại thấy Ngô Linh kéo La Ngâm Sương sang một bên, đang thấp giọng nói cái gì đó. Lăng Ngọc Nhu không tiện quấy rầy, đành phải xoay người một mình tiếp tục tiến về phía trước.



Đi tới trên sườn núi, liền thấy hạ nhân Lục phủ chờ ở chỗ này, trên mặt đất đặt không ít đèn sông. Lục Vân Đình liền gọi Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu lựa chọn.



Lăng Tuyết Quân tiện tay cầm một ngọn đèn thỏ ngọc bái nguyệt (đăng)[1], Lăng Ngọc Nhu cầm một ngọn đèn lồng hoa cúc vàng, hai tỷ muội đang chuẩn bị trở về bên hồ để thả đèn, lúc này, Ngô Linh gọi Lăng Ngọc Nhu lại: “Nhị tiểu thư, ngươi đến giúp ta xem đèn hoa sen này và đèn phù dung, cái nào có ý nghĩa tốt hơn?”



“Được a!” Lăng Ngọc Nhu mỉm cười đi lên phía trước.



Lăng Tuyết Quân không muốn giao tiếp nhiều với Ngô Linh, liền vặn vẹo mặt sang một bên chờ Lăng Ngọc Nhu xã giao xong, hai người lại cùng đi thả đèn.



Lúc này, La Ngâm Sương cầm theo một ngọn đèn chuyển vận đào hoa, đi tới, nói với Lăng Tuyết Quân: “Tuyết Quân, chúng ta cùng đi thả đèn đi.”



“Được.” Lăng Tuyết Quân cười tủm tỉm gật gật đầu, liền cùng La Ngâm Sương đi đến bên hồ.



Nhìn đèn hoa đào trong tay La Ngâm Sương hồng phấn, Lăng Tuyết Quân nói đùa: “Ngâm Sương, ngươi thả đèn hoa đào là muốn chiêu đào hoa sao?”



La Ngâm Sương mặt hơi đỏ lên, giận dữ nói: “Tuyết Quân, chính ngươi mới chiêu đào hoa, ngươi có thể lấy được một đóa hoa đào lớn nhất kinh thành vào trong tay, thế mà còn nói ta!”



Lăng Tuyết Quân ngẩn ra, biết nàng ta đang ám chỉ chuyện của mình và Cố Khiên, không khỏi thở dài một hơi, liền nói: “Chiêu hoa đào cũng không phải là chuyện tốt đâu. Có người vận đào hoa, có người thì đào hoa kiếp.”










Nghe vậy, La Ngâm Sương dường như nghĩ tới cái gì đó, nhìn Lăng Tuyết Quân, vẻ mặt có gì muốn nói, rồi lại không nói nên lời.



Thấy tình hình của nàng ta như vậy, Lăng Tuyết Quân liền mở miệng hỏi: “Ngâm Sương, ngươi có chuyện muốn nói với ta?”



La Ngâm Sương dừng một chút, hỏi: “Tuyết Quân, ngươi nói thật với ta, ngươi thật không muốn gả cho Lục Lang?”



Nghe được La Ngâm Sương thẳng thắn hỏi mình như thế, Lăng Tuyết Quân hơi ngẩn ra. Kiếp trước nàng và La Ngâm Sương là tỷ muội tốt không gì là không nói, kiếp này, tuy rằng số lần hai người gặp gỡ ít đi rất nhiều, nhưng ở trong lòng của Lăng Tuyết Quân, La Ngâm Sương vẫn có địa vị giống như kiếp trước. Bởi vậy, nàng cũng không muốn giấu diếm La Ngâm Sương, liền gật gật đầu, nói: “Ta thật sự không muốn gả cho hắn.”



Nghe vậy, La Ngâm Sương im lặng một lát, lập tức cười khổ nói: “Tuyết Quân, ngươi nói ông trời có phải luôn thích trêu chọc người khác hay không? Ta ngưỡng mộ hắn, nhưng hắn không muốn thành hôn với ta. Ngươi không có ý định với hắn, nhưng ngươi sẽ cưới hắn.”



Tuy rằng Lăng Tuyết Quân từng nghe thấy La Ngâm Sương thổ lộ với Cố Khiên, nhưng chính miệng nàng ta thừa nhận với mình là có tình cảm với Cố Khiên, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, cũng là lần đầu tiên. Xem ra, La Ngâm Sương cũng giống như kiếp trước, coi mình là tỷ muội tốt nhất. Vì vậy, nàng cười khổ và nói, “Vâng, nếu tình hình của chúng ta có thể được thay đổi.”



Nghe nói như thế, La Ngâm Sương ánh mắt lóe lên, nói: “Tuyết Quân, nếu như ta có cách có thể làm cho hai chúng ta đều như ý nguyện, chỉ là cần ngươi hỗ trợ, ngươi có nguyện ý giúp ta không?”



Lăng Tuyết Quân sửng sốt, hỏi: “Ngâm Sương, ý của ngươi là ngươi có cách để Cố Khiên hủy hôn với ta, sau đó đính hôn với ngươi?”



La Ngâm Sương gật gật đầu, nói: “Tuyết Quân, ngươi lúc trước cũng nói, Cố Khiên cũng là vì làm tổn hại danh tiết của ngươi nên mới không thể không cưới ngươi, mà ngươi cũng không muốn gả cho hắn. Nếu như hắn lại hại một cô nương khác mất danh tiết, sau đó không thể không cho cô nương kia một cái công đạo. Mà hắn lại không có khả năng đồng thời cưới hai người ngươi và cô nương kia. Dưới tình huống như vậy, ngươi không muốn gả cho hắn, mà cô nương kia lại muốn gả cho hắn, ngươi cảm thấy hắn sẽ cưới ai?”



Nghe La Ngâm Sương nói, Lăng Tuyết Quân ngẩn người. Cách mà La Ngâm Sương nói chẳng phải là thủ đoạn kiếp trước của mình dùng để chia rẽ Cố Khiên và Ngô Linh sao? Hơn nữa kiếp trước, quả thật mình dùng cách này để đoạt Cố Khiên từ trong tay Ngô Linh. Kiếp này, La Ngâm Sương dùng cách này để có thể hủy bỏ hôn sự của mình và Cố Khiên chăng? Dù sao thân phận của nàng ta cao hơn mình rất nhiều, giữa nàng ta và mình, Cố gia chỉ có thể bỏ mình mà lấy nàng ta.



Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào La Ngâm Sương, hỏi: “Ngâm Sương, ngươi nói cô nương kia, chính là ngươi sao?”



La Ngâm Sương dừng một chút, sau đó gật đầu.



Lăng Tuyết Quân trầm ngâm một lát, nói: “Ngâm Sương, ngươi cảm thấy vì một người không thích ngươi mà trả giá danh tiết của mình, có đáng giá không?”



“Hắn hiện tại không thích ta, chẳng lẽ cả đời đều không thích ta sao?” Khóe môi của La Ngâm Sương nhẹ nhàng nhếch lên, nói, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng Lục Lang chủ động cầu hôn ngươi, là chỉ thích ngươi à?”



Lăng Tuyết Quân cười khổ: “Ngâm Sương, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta biết hắn không thích ta, cưới ta cũng là vì bất đắc dĩ nên ta mới không muốn gả cho hắn. Ta chỉ sợ ngươi gả cho hắn thì sau này sẽ chịu khổ.”



La Ngâm Sương dừng một chút, biết mình hiểu lầm Lăng Tuyết Quân, tất nhiên cười cười, lại nói: “Tuyết Quân, ngươi có sự cân nhắc của mình, ta có lựa chọn của ta. Dù sao ngươi cũng không muốn gả cho hắn, sao không thành toàn cho ta chứ? Rốt cuộc con đường này có tốt hay không, cũng là do ta tự mình chọn. Nếu ta chọn sai, ta sẽ không đổ lỗi cho ngươi.”



Lăng Tuyết Quân im lặng một lát, sau đó nói: “Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?”



“Lát nữa sau khi chúng ta thả đèn trên sông xong, ngươi đi tìm Lục Lang, nói ngươi hẹn gặp mặt tại Nhã Trúc Xá ở sườn phía nam pha.” La Ngâm Sương nói.



“Nhã Trúc Xá?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Đó không phải là chỗ kiếp trước của mình thiết kế Cố Khiên sao? Chuyện này sao quá trùng hợp chứ?



Thấy Lăng Tuyết Quân ngẩn người, La Ngâm Sương nhíu mày, nói: “Tuyết Quân, ngươi không muốn giúp ta sao?”



“Không phải.” Lăng Tuyết Quân vội vàng nói, “Chỉ là hẹn Cố Khiên ra gặp mặt, ngươi cũng có thể đi hẹn hắn mà, vì sao lại lấy danh nghĩa của ta?”










“Ngươi và hắn sắp đính hôn, ngươi hẹn hắn, hắn nhất định sẽ tới. Mà ta hẹn hắn, phần lớn hắn sẽ không ra ngoài.” La Ngâm Sương giải thích, “Hơn nữa, ta không muốn để cho hắn cảm thấy ta là cố ý thiết kế hắn, làm mất hảo cảm của hắn đối với ta. Mà để ngươi ra mặt, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cảm thấy là ngoài ý muốn, sẽ không hoài nghi là ta cố ý bày ra cái bẫy.”



“Ngươi sẽ làm gì?” Trong lòng Lăng Tuyết Quân dường như có một loại dự cảm, cảm thấy La Ngâm Sương kiếp này sẽ đi trên con đường cũ của mình ở kiếp trước.



“Tuyết Quân, ta muốn làm như thế nào, ngươi không cần hỏi nhiều.” La Ngâm Sương nói, “Ngươi chỉ cần giúp ta hẹn Lục Lang ra là được.”



“Ngâm Sương, ngươi thật sự quyết định muốn làm vậy?” Lăng Tuyết Quân do dự nói.



Thấy Lăng Tuyết Quân vẻ mặt ngượng ngùng, La Ngâm Sương nhìn nàng, lạnh lùng cười: “Tuyết Quân, không phải ngươi luyến tiếc chứ?”



“Đương nhiên là không!” Lăng Tuyết Quân quả quyết phủ nhận.



“Vậy ngươi giúp ta nha.” La Ngâm Sương nói, “Vì sao ta cảm thấy ngươi luôn đẩy tới đẩy lui?”



Lăng Tuyết Quân thấy La Ngâm Sương hơi mất hứng, cũng không khuyên nàng ta nữa, nói: “Được rồi, ta giúp ngươi đi hẹn Cố Khiên.”



Thấy Lăng Tuyết Quân đồng ý, lúc này La Ngâm Sương mới nở nụ cười, kéo tay nàng nói: “Cám ơn ngươi, Tuyết Quân!”



Lăng Tuyết Quân khẽ thở dài một tiếng, nói: “Ngâm Sương, ta không biết, ta làm như vậy có hại ngươi không!”



“Tuyết Quân làm sao có thể hại ta?” La Ngâm Sương cười nói, “Nếu ta có thể gả cho Lục Lang như ý nguyện, còn không kịp vui mừng, cho dù ta chết, kiếp này cũng không hối hận!”



Khi nghe điều này, Lăng Tuyết Quân mỉm cười ngượng ngùng. Kiếp trước mình cũng giống La Ngâm Sương, nghĩ rằng chỉ cần có thể kết hôn với Cố Khiên, thì kiếp này nàng sẽ không đòi hỏi gì khác. Nhưng cho đến khi sắp chết, nàng mới nhận ra rằng mình đã sai.




[1] Thỏ ngọc bái nguyệt đăng:




-KpkcwefL9TmnO5XwDRXtWSjsRqGO7iqJxeR43F0T8K-5fDyOJSJfrfeykTmONqPvz_7LPucWO8tQqqsx1zOVO1sMHMwgWqu3YfZ2MpE8BMIQs6hID3xbGNw61kbr9LPOmNS1G1k

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK