• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: dzitconlonton



Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu quay lại bên cạnh đoàn xe của Quận chúa, vừa nói chuyện với Quận chúa và Lăng Ngọc, vừa chờ Hoàng đế. Ngây người chưa tới một chén trà, xe của Hoàng đế đã đến. Mọi người nghe theo nội thị trong cung an bài, sau khi sửa sang lại đoàn xe xong, lục tục lên đường.



Lên xe ngựa, trong xe chỉ có hai tỷ muội Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân. Lăng Ngọc Nhu nghĩ đến lúc nãy nhìn thấy Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên ở bên dòng suối, không biết rốt cuộc bọn họ xảy ra chuyện gì, liền thăm dò hỏi: "Tuyết Quân, lúc nãy sao Cố công tử ở cùng một chỗ với muội thế?"



Lăng Tuyết Quân đang ngồi ngẩn người, nghe Lăng Ngọc Nhu nhắc tới Cố Khiên, nàng hơi ngẩn ra, sau đó quay mặt lại, cười nói: "Muội và Cố công tử tình cờ gặp nhau bên dòng suối."



"Thật sao?" Lăng Ngọc Nhu nhìn nàng.



"Tất nhiên là thật." Lăng Tuyết Quân cười cười.



Nhìn Lăng Tuyết Quân tươi cười miễn cưỡng, Lăng Ngọc Nhu tất nhiên không tin lời nàng nói. Nếu hai người thật sự là tình cờ gặp nhau, vậy vì sao Tuyết Quân phải khóc trước mặt hắn? Nàng ta ngẩng đầu, rồi nhìn kỹ Lăng Tuyết Quân một phen. Chỉ thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, vẻ mặt cô đơn, trong mắt dường như buồn sầu, hiển nhiên trong lòng có chuyện. Chẳng lẽ bởi vì môn đệ của hai nhà chênh lệch quá nhiều nên Cố gia không đồng ý cửa hôn sự này, cho nên, Tuyết Quân mới bị như vậy? Càng nghĩ, Lăng Ngọc Nhu càng cảm thấy có khả năng này.



Vì thế, Lăng Ngọc Nhu nói với Lăng Tuyết Quân: "Tuyết Quân, tỷ nhớ rõ lúc muội vừa đến kinh thành, tỷ đã nói với muội, Cố Lục Lang dung mạo tài hoa đều đứng nhất trong kinh thành, quý nữ muốn gả cho hắn rất nhiều. Môn đệ của Cố gia cao, hơn nữa Cố đại tướng quân lại là người ngay cả Hoàng đế cũng phải nhường ba phần, cô nương nhà bình thường tất nhiên không lọt vào mắt Cố gia. Mặc dù hai tỷ muội chúng ta ở phủ Quận chúa, dù sao cũng không phải là người của phủ Quận chúa, có người chướng mắt môn đệ của chúng ta cũng là chuyện tầm thường."



Nghe Lăng Ngọc Nhu nói như vậy, Lăng Tuyết Quân quả thực dở khóc dở cười. Thật vất vả chờ Lăng Ngọc Nhu nói xong, nàng vội vàng giải thích: "Nhị tỷ, tỷ tin muội, giữa muội và Cố Khiên không có chuyện gì, muội cũng chưa từng nghĩ tới muốn gả vào Cố gia."



"Nếu hai người các muội không có chuyện gì, vậy sao muội lại khóc trước mặt hắn hả?" Lăng Ngọc Nhu hỏi.



"Muội nào có khóc trước mặt hắn?" Lăng Tuyết Quân ngẩn ra.



"Muội cho rằng tỷ không nhìn ra muội đã khóc sao?" Lăng Ngọc Nhu lại nói, "Lúc ở bên dòng suối."



"A?" Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Thì ra, Lăng Ngọc Nhu vẫn nhìn ra mình đã khóc. Thế nhưng, nàng không có khả năng nói với Lăng Ngọc Nhu rằng do mình nghĩ đến kiếp trước, nhất thời đau buồn nên mới khóc được?



Suy nghĩ một chút, trong lòng nàng liền có chủ ý, thở dài một hơi, nói: "Nhị tỷ, sau khi chia tay với tỷ, muội một mình đi đến bên dòng suối, đột nhiên nhớ tới tổ mẫu và mẫu thân, cảm thấy mình rất nhớ các nàng, vả lại không biết khi nào mới có thể gặp lại các nàng, nhất thời không nhịn được, liền khóc. Lúc muội khóc đến thương tâm thì đúng lúc Cố công tử đi ngang nơi đó, nhìn thấy muội đang khóc, liền có ý tốt khuyên muội."










Nghe Lăng Tuyết Quân nói muốn người thân ở Phong Dương xa xôi, Lăng Ngọc Nhu trầm mặc xuống, một lúc lâu sau, trong mắt nàng ta cũng mơ hồ có lệ quang chớp động: "Ta cũng nhớ tổ mẫu, nhớ mẫu thân ta. Ta đã không gặp họ hơn bảy năm rồi."



Thấy mình nói một phen, lại khiến Lăng Ngọc Nhu thương tâm, Lăng Tuyết Quân lại khuyên nàng ta, nói: "Nhị tỷ, nếu tỷ nghị thân ở kinh thành, Nhị bá và Nhị bá mẫu sẽ vào kinh. Sau đó, tỷ sẽ nhìn thấy họ."



"Ừm." Lăng Ngọc Nhu gật gật đầu, lau đi nước mắt khóe mắt mình.



"Đúng rồi, nhị tỷ, La công tử chính là người lúc trước tỷ nói với muội?" Lăng Tuyết Quân hỏi.



Nghe vậy, Lăng Ngọc Nhu giật mình. Dù sao hôm nay chuyện giữa mình và La Lâm, Tuyết Quân nhìn thấy, cũng không cần phải giấu diếm nữa. Vì vậy, nàng ta gật đầu và nói nhẹ nhàng: "Là hắn."



"Vậy La gia hẳn là không có dị nghị với hôn gia của các tỷ chứ?" Lăng Tuyết Quân hỏi. Dù sao môn đệ của La gia cũng không thấp, là nhà mẹ đẻ của La Hiền phi. Ngày sau Lý Hoảng sẽ đăng cơ, La gia chính là nhà mẹ của Hoàng đế. Bọn họ có thể coi trọng nữ nhi của huyện thừa nhỏ bé Lăng Ngọc Nhu ư?



Lăng Ngọc Nhu ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, nói: "Hắn đã nói với La phu nhân rồi, La phu nhân không phản đối."



"Vậy là tốt rồi." Nghe Lăng Ngọc Nhu nói, Lăng Tuyết Quân vẻ mặt vui mừng. Kiếp trước hôn nhân của Lăng Ngọc Nhu không thuận lợi, La Lâm cũng cô khổ cả đời. Kiếp này hai người bọn họ nếu có thể lưỡng tình tương duyệt, cuối cùng thành thân thuộc, ngược lại cũng là một chuyện tốt.



Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân kéo tay Lăng Ngọc Nhu, nói: "Nhị tỷ, tỷ có thể cùng người mình thích gắn bó suốt đời, muội thật sự rất vui mừng vì tỷ."



"Cám ơn Tuyết Quân." Lăng Ngọc Nhu mỉm cười, trở tay cầm tay Lăng Tuyết Quân, "Tuyết Quân, muội cũng sẽ tìm được người đối đãi thật lòng với muội."



Sẽ có ngày đó sao? Lăng Tuyết Quân sớm đã hết hy vọng với chuyện này. Nàng cúi đầu, cười cười, nói: "Thật ra, đối với muội mà nói, gả cho ai cũng giống nhau, đến lúc đó lớn tuổi, mọi chuyện đều nghe Quận chúa và gia đình an bài là được."



"Đừng nói như vậy." Lăng Ngọc Nhu khuyên nhủ, "Tuyết Quân, muội lớn lên tốt hơn tỷ, cũng so tài với tỷ, nhất định sẽ tìm được người còn tốt hơn tỷ. Đúng rồi, lần trước hình như Quận chúa cố ý tác hợp muội và Lỗ vương, muội có ý với hắn không?"



"Lỗ vương kia còn nhỏ hơn muội một tuổi, tâm trí cũng chưa mở, quả thực vẫn còn là một tiểu hài tử." Lăng Tuyết Quân nhíu nhíu mày: "Hơn nữa, muội cũng không muốn gả vào hoàng gia."



"Vậy thì nhìn thêm đi, sẽ tìm được người hợp tâm ý." Lăng Ngọc Nhu cười nói, "Lần này đến Vân Diên Sơn, không chỉ có thế gia công tử, còn có rất nhiều tài tuấn trẻ tuổi, muội nhìn nhiều một chút."



Lăng Tuyết Quân không muốn để Lăng Ngọc Nhu lo lắng cho mình nữa, liền cười gật đầu, nói: "Vậy đến lúc đó muội sẽ nhìn lại."



Thấy Lăng Tuyết Quân đồng ý với mình, Lăng Ngọc Nhu lúc này mới yên lòng. Tuy nhiên, với những gì Lăng Tuyết Quân nói, nàng và Cố Khiên không hề có quan hệ gì, Lăng Ngọc Nhu không hoàn toàn tin tưởng nàng. Nếu như giữa hai người không có quan hệ gì, vì sao nàng lại lạnh nhạt với Cố Khiên như vậy? Nếu Cố Khiên giống như nàng nói, là có tâm tốt khuyên nàng, vì sao nàng cũng không chào hỏi hắn mà liền tự mình rời đi? Mà nàng vô lễ với hắn như thế, thế nhưng Cố Khiên không thèm để ý chút nào. Mặc kệ nhìn kiểu gì thì giữa hai người này khẳng định có chuyện gì đó. Tuy nhiên, nếu Lăng Tuyết Quân không muốn nói, nàng ta cũng sẽ không truy vấn nữa.



Kinh thành cách Vân Diên Sơn, không đến hai trăm dặm, ngày thường một mình cưỡi ngựa cũng chỉ hai ngày là iền đến. Tuy nhiên, Hoàng đế một đoàn xe ngựa hỗn tạp, người cũng nhiều, cho nên khi đi cực kì chậm, phải sáu bảy ngày mới có thể đến. Cũng may trời đẹp, trời râm mấy ngày, không oi bức như vậy, người cũng cực kì sảng khoái một chút.



Đoàn xe của các thế gia đại tộc như La gia và Cố gia ở phía sau đoàn xe hoàng gia, cách đoàn xe của Quận chúa cũng không xa. La Lâm thường lấy cớ tìm Lăng Ngọc nói chuyện để thăm Lăng Ngọc Nhu. Tuy rằng có đám người Quận chúa ở đây, hai người không thể một mình nói chuyện, vô tình nhìn nhau một ánh mắt, đã hơn ngàn lời vạn ngữ. Lăng Tuyết Quân nhìn thấy, cũng rất cao hứng vì bọn họ.



Lúc nghỉ ngơi, nàng cũng có thể đụng phải Cố Khiên. Mỗi lần như vậy, nàng luôn vặn vẹo quay mặt sang một bên, làm bộ như không nhìn thấy.



Cố Khiên thấy nàng như vậy, tuy rằng tức giận, nhưng cũng không thể làm gì được.










Cứ như vậy, đoàn xe đi tới dừng lại, rốt cuộc ngày thứ bảy đi xuống Vân Diên Sơn.



Phủ Nội vụ sáng sớm đã dựa theo phẩm giai cao thấp để sắp xếp chỗ ở. Phẩm cấp cao có thể một nhà một tòa, phẩm cấp thấp là mấy nhà ở một chỗ.



Quận chúa luôn được Thái hậu và Hoàng đế sủng ái, đương nhiên là một nhà một tòa. Phủ nội vụ vì tiện cho nàng đến hành cung gặp Thái hậu nên nhà của nàng cách hành cung cũng khá gần, bên cạnh là nhà của Lý Hoảng.



Tuy rằng từ lâu đã có người quét dọn nhà cửa sạch sẽ, dù sao có không ít đồ đạc mang đến từ kinh thành nên phải sắp xếp gọn gàng, cho nên, sau khi đến, hạ nhân lại là bận rộn một lúc. Đến khi trời sắp tối, mọi thứ mới ổn thỏa.



Sau khi ăn xong bữa tối, ba huynh muội Quận Chúa và Lăng Ngọc ngồi dưới một gốc cây hòe vừa hóng mát vừa nói chuyện. Đúng lúc này, người gác cửa đến báo, nói Tề vương phi Cố Trăn đến thăm.



Sơn trang ở Vân Diên Sơn không lớn, mà lại gần nhau, nhà Lý Hoảng và Quận chúa thật ra chỉ có một bức tường ngăn cách, đi lại cực kỳ thuận tiện, vả lại ra khỏi kinh thành, cũng không có nhiều lễ nghi phức tạp nên mọi người lui tới cũng tùy ý hơn rất nhiều.



Mặc dù Quận chúa được coi là cô mẫu của Lý Hoảng, nhưng dù sao cũng chỉ là Quận chúa, mà Cố Trăn lại đường đường là thân vương chính phi, nếu thật sự luận, thân phận của Cố Trăn còn cao hơn một chút. Cho nên, nghe được Cố Trăn tới, Quận chúa không dám chậm trễ, dẫn Lăng Ngọc, Lăng Ngọc Nhu cùng Lăng Tuyết Quân đến trước cửa nghênh đón.



Lúc bốn người đi tới trước cửa, Cố Trăn đã đi tới bên cạnh cửa. Thấy Quận chúa đi ra, Cố Trăn giành trước một bước tiến lên, đỡ lấy Quận chúa, cười nói: "Quận chúa, ta không mời mà đến, sẽ không quấy rầy chứ?"



"Ở đâu." Quận chúa cười tủm tỉm nói, "Tề vương phi thật biết cười."



Cố Trăn cười kéo tay Quận chúa, nói: "Quận chúa, hôm nay ta tới đây, là đặc biệt đưa mật đào tới cho người."



"Mật đào?" Quận chúa sửng sốt.



Cố Trăn nói tiếp, "Mật đào này là do chúng ta tự sản xuất ở Nam Sơn Đào Viên, ta nếm thử một chút, hương vị không tệ. Nghĩ đến Quận chúa người cũng thích ăn mật đào, liền đưa một ít đến cho người nếm thử."



"Tề vương phi thật sự là có tâm, còn nhớ rõ sở thích của ta." Quận chúa mỉm cười cùng Cố Trăn đi vào trong phòng.



Đi ngang qua cây hòe kia, Cố Trăn thấy dưới tàng cây bày bàn bồ chiếu, trên bàn còn đặt chén trà chén đĩa, liền cười hỏi: "Quận chúa, các người hóng mát ở chỗ này a?"



"Đúng vậy." Quận chúa gật gật đầu, nói, "Nơi này gió lớn một chút, vừa dịp đi hóng mát."



"Vậy chúng ta đừng vào nhà, ngồi ở chỗ này một lát, được không?" Cố Trăn cười nói.



"Cái này..." Quận chúa không nghĩ tới Cố Trăn lại tùy ý như vậy, do dự nói, "Như vậy sợ là sẽ chậm trễ Tề vương phi chứ?"



"Quận chúa, người nói như vậy, ta không dám làm." Cố Trăn thân thiết lôi kéo Quận chúa, cười nói, "Quận chúa chính là cô cô của Vương gia, nào có trưởng bối nào chậm trễ mà nói với tiểu bối?"



"Cho dù là trưởng bối cũng không thể vượt qua quy củ." Quận chúa lắc đầu cười.










"Ở trong kinh mới nói đến những quy củ đó." Cố Trăn cười nói, "Ra khỏi kinh sẽ không có nhiều quy củ như vậy. Phụ hoàng nói rời khỏi hoàng cung thì chúng ta tựa như người dân bình thường ở chung."



Nghe Cố Trăn bày áo hoàng đế ra, Quận chúa không tiện nói gì nữa, liền gật gật đầu, cười nói: "Vậy thì ủy khuất Tề vương phi rồi."



"Quận chúa, người lại định chiết[1] tiểu bối như ta." Cố Trăn hé miệng cười, sau đó đỡ Quận chúa đi đến dưới cây hòe, ngồi xuống bên bồ tịch.




[1] Chiết: bẻ gãy, làm hao tổn, thuyết phục, đổ qua đổ lại. Vì mình hông biết dùng từ nào cho hợp nên để nghĩa ở đây nha.



Lăng Ngọc, Lăng Ngọc Nhu cùng Lăng Tuyết Quân cũng đi tới trước, ngồi ở một bên.



Trên bàn không chỉ bày mấy loại bánh trái, còn có một đĩa cá nhỏ. Con cá này là cá chép mà Lăng Ngọc chiều nay câu được ở hồ Vân Hồ sau núi, bởi vì nó tương đối nhỏ, chỉ có thể chiên lên ăn. Buổi chiều Lăng Tuyết Quân nhàn rỗi không có việc gì làm, liền xung phong tự mình xuống bếp chiên cá.



Nhìn thấy con cá nhỏ này, Cố Trăn cười nói: "Các ngươi đi hóng mát mà còn có cá ăn?"



Quận chúa cười nói: "Đây là cá của A Ngọc câu, Tuyết Quân tự tay làm, Vương phi có muốn nếm thử không?"



Cố Trăn ngẩng đầu, liếc Lăng Tuyết Quân một cái, cười nói: "Tam tiểu thư còn biết trù nghệ a? Vậy ta thật sự muốn nếm thử tay nghề của Tam cô nương." Dứt lời, cầm lấy cây trúc, cầm một con cá nhỏ cầm trên tay, nhẹ nhàng cắn một miếng.



Tất cả mọi người đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm Cố Trăn. Theo thông lệ, nàng ta sẽ khen ngợi cách làm của cá này ngon.



Không nghĩ tới, Cố Trăn vừa cắn một cái, còn chưa nuốt xuống, liền từ từ nhíu mày, tựa như đang nhẫn nại cái gì đó.



Lăng Tuyết Quân nhìn thấy bộ dáng này của nàng ta, ngẩn người, ở trong lòng thầm nghĩ, Tề vương phi ăn không quen mùi vị này chứ?



Đột nhiên, Cố Trăn đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến một góc, nhổ cá ngậm trong miệng ra, rồi lấy tay che miệng, tựa như muốn buồn nôn. Quận chúa vừa thấy, vội vàng gọi thị nữ vội vàng tiến lên đỡ nàng ta, vỗ lưng cho nàng ta.



Lăng Tuyết Quân cả kinh. Cá mình làm có khó ăn như vậy à? Cắn một miếng là muốn kinh tởm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK