Cố Trăn đã gần đến lâm bồn, thân thể nặng nề, không tiện ngồi thẳng người. Vì có thể thoải mái một chút, lúc nàng nói chuyện với Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên, liền nửa tựa vào trên giường mỹ nhân. Thị nữ cầm một cái đệm đặt ở sau lưng nàng, để cho nàng dựa vào, liền không còn vất vả nữa.
Đợi thị nữ bố trí ổn thỏa cho Cố Trăn, Lăng Tuyết Quân cẩn thận đánh giá nàng một phen. Thấy mặc dù sắc mặt của nàng không tốt lắm, nhưng tinh thần lại khá, lúc này mới thả lòng xuống.
Cố Trăn cảm thấy mình ngồi thoải mái, lúc này mới ngẩng đầu lên, hỏi Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân: “Lục Lang, Tuyết Quân, hai người nghĩ gì mà hôm nay lại đây thăm ta?”
Lăng Tuyết Quân cười nói: “Mẫu thân nghĩ vương phi mấy ngày nay sắp lâm bồn, trong lòng không yên tâm, bảo ta và Lục Lang đến thăm Vương phi.”
Cố Trăn cười nhạt một tiếng, nói: “Tuyết Quân, sao ngươi không nói thật với ta chứ?”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân đầu tiên ngẩn ra, lập tức cười nói: “Ta nói chính là nói thật mà.”
Cố Trăn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Lăng Tuyết Quân, nói: “Lần này các ngươi trở về, sợ là mẫu thân nghe được tin Vương gia muốn nạp Ngô Linh làm trắc phi, sợ ta nghĩ không ra, mới bảo các ngươi đến thăm ta đúng không?” Nói tới đây, Cố Trăn lại cười cười, “Nếu thật sự chỉ lo lắng cho ta và thai nhi trong bụng, mẫu thân vì sao bà không tự mình đến? Ngược lại còn gọi hai phu thê trẻ chưa từng sinh con?”
Thấy lời nói của mình bị Cố Trăn vạch trần, Lăng Tuyết Quân vội vàng xin giúp đỡ nhìn Cố Khiên.
Cố Khiên nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, sau đó hướng về phía Cố Trăn gọi: “A tỷ…” Sau đó, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Thấy tình hình này, Cố Trăn cười cười, nói với Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên: “Hai người trở về nói với nương, ta không sao, đừng lo lắng cho ta.”
“Vương phi, ngươi thật sự có thể nghĩ thông sao?” Lăng Tuyết Quân thật cẩn thận nhìn Cố Trăn.
“Luẩn quẩn trong lòng thì có năng lực thế nào đây?” Cố Trăn cười khổ nói, “Không có Ngô Linh, thì còn có Trương Linh, Vương Linh. Hắn là hoàng tử, làm sao có thể chỉ có một nữ nhân như ta, cho dù là hiện tại, trong vương phủ cũng không chỉ có một mình ta, chỉ là những thứ kia không có danh phận mà thôi. Ngày sau, nếu Vương gia được thế, nói vậy nữ nhân sẽ càng ngày càng nhiều. Đối với những thứ này, trong lòng ta đã sớm hiểu được.”
Lăng Tuyết Quân thở dài một hơi, nói: “Mẫu thân cảm thấy, cho dù Tề vương muốn nạp trắc phi, có gấp cũng không thể vội vào lúc này a. Bà nghĩ không ra, Vương phi ngươi sắp sinh con rồi, vì sao Vương gia nhất định phải ở đây nạp Ngô Linh kia a?”
Cố Trăn im lặng, nói: “Bởi vì, Ngô Linh kia cũng mang thai, chờ không được.”
“Cái gì?” Lăng Tuyết Quân chấn động: “Nàng ta còn chưa vào cửa mà đã có thai trước?”
“Ừm.” Cố Trăn gật gật đầu, lạnh lùng nói, “Nàng ta hẳn là mới lên người không bao lâu, hẳn là không có người nào biết, Vương gia chỉ cần lập tức nạp nàng vào phủ, liền có thể đem chuyện này che dấu! Bằng không, cứ kéo dài, tháng của nàng ta lớn lên, người có tâm tính toán thời điểm đứa nhỏ sinh ra, liền hiểu rõ cái gì. Việc này nếu bị Hoài vương bên kia biết được, sợ hắn lại sẽ đem việc này làm văn chương, gây bất lợi cho Vương gia.”
Lúc này, Lăng Tuyết Quân vẫn đang ở trong khiếp sợ cực độ. Nàng không nghĩ tới, kiếp này Ngô Linh không chỉ dây dưa với Lý Hoảng, hơn nữa còn là mang thai trước khi gả. Nhưng kiếp trước nàng ta vẫn toàn tâm toàn ý với Cố Khiên mà, kiếp này, sao lại thay đổi nhiều như vậy?
Cố Trăn lại nói: “Bây giờ ta không muốn gì nữa. Chỉ hy vọng đứa nhỏ này có thể là một nhi tử, nửa năm sau cũng coi như có chỗ dựa.” Dứt lời, nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, sắc mặt trên mặt có vài phần yêu thương, càng có vài phần lo lắng.
Cố Trăn không biết đứa nhỏ này là nam hay nữ nhưng Lăng Tuyết Quân ngược lại biết. Vì thế, nàng cười nói với Cố Trăn: “Vương phi, yên tâm, một đứa con của ngươi nhất định là nam nhi.”
Cố Trăn chỉ coi nàng an ủi mình, cười cười, nói: “Chỉ mong vậy đi.”
Lăng Tuyết Quân lại an ủi nói, “Vương phi, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, hiện giờ quan trọng nhất là, dưỡng tốt thân thể của mình, sinh ra một tiểu công tử trắng trẻo mập mạp. Đến lúc đó, cho dù Ngô Linh có thai thì thế nào? Cho dù nàng ta sinh ra một đứa con là nhi tử, thì thế nào? Chỉ cần có ngươi ở đây, nàng ta sẽ không nâng lên làm chính, hài tử của nàng ta chính là thứ tử, vĩnh viễn cũng không vượt qua tiểu công tử chúng ta đi.”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói, Cố Trăn đồng ý gật đầu, nói: “Đúng vậy, vì mấy đứa nhỏ của ta, ta cũng phải sống mạnh hơn Ngô Linh, bằng không, con ta sẽ không có chỗ dựa nữa.”
“Vương phi có thể nghĩ như vậy là đúng rồi.” Lăng Tuyết Quân cười nói.
Cố Trăn đảo mắt, vẻ mặt xúc động nói với Lăng Tuyết Quân: “Tuyết Quân, vẫn là phúc khí của ngươi tốt, có Lục Lang đối xử với ngươi như vậy.”
Lăng Tuyết Quân đầu tiên sửng sốt, lập tức cười nói: “Đúng, gia quy của Cố gia là hơn bốn mươi tuổi không có con thì mới có thể nạp thiếp.” Dứt lời, nàng giương mắt nhìn Cố Khiên một chút, nói đùa, “Lục Lang, ngươi đành phải tủi thân rồi.”
Cố Khiên vừa nghe, oán hận trừng mắt nhìn nàng một cái, không nói gì.
“Tuyết Quân, Lục Lang thích ngươi như vậy, làm sao có thể nạp thiếp a?” Cố Trăn cười nói, “Gia quy của Cố gia, tuy nói không thể nạp thiếp, nhưng trong phòng cũng có thể có một hai thị nữ làm ấm giường, Lục Lang cũng chưa từng phóng túng bản thân ở trong phòng mà, hắn toàn tâm toàn ý với ngươi.”
Nghe Cố Trăn nói vậy, Lăng Tuyết Quân ngẩn ra. Lục phu nhân nói Cố Khiên thích mình, hiện tại Cố Trăn cũng nói hắn thích mình. Chẳng lẽ, hắn thật sự thích mình? Hay cả hai đều bị hắn lừa? Nghĩ tới đây, ánh mắt của nàng không tự chủ được nhìn về phía Cố Khiên.
Cố Khiên thấy nàng nhìn lại, mặc dù mặt hơi phiếm hồng, nhưng nhìn hai mắt hắn lại chứa đầy tình ý.
Vừa chạm vào ánh mắt hắn, Lăng Tuyết Quân đột nhiên cảm thấy tim mình như đập loạn nhịp, cảm giác vi diệu kiếp trước đối với hắn lại bắt đầu dâng lên trong cơ thể nàng.
Chẳng lẽ, Cố Khiên kiếp này, thật sự là thích mình? Nàng chỉ cảm thấy mình mơ màng, cái gì cũng không hiểu.
Trên đường trở về phủ, tuy rằng Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân ngồi chung xe ngựa, nhưng hai người đều mang tâm sự, cũng không nói gì.
Lăng Tuyết Quân đang ngây người, đột nhiên, nàng cảm thấy mu bàn tay mình nóng lên, lập tức tay mình rơi vào trong lòng bàn tay ấm áp.
Nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Cố Khiên.
Hắn mỉm cười với nàng, nói: “Tuyết Quân, nàng đừng suy nghĩ lung tung. Ta đồng ý với nàng, đời này kiếp này của ta, đều chỉ có một nữ nhân là nàng.”
Nghe được lời của hắn, nhớ tới những lời của Lục phu nhân và Cố Trăn nói với mình, trái tim của Lăng Tuyết Quân đột nhiên nhảy dựng lên. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, sửng sốt một lúc lâu, hỏi: “Cố Khiên, ngươi, ngươi thật sự thích ta sao?”
Nghe vậy, Cố Khiên đầu tiên ngẩn ra, lập tức nhướng mày, nói: “Không thích nàng thì sao phải cưới nàng?”
Lăng Tuyết Quân dừng một lát, nói: “Ngươi cưới ta, không phải do lúc ở với ta một mình một đêm trên núi ở Vân Diên Sơn, mới không thể không cưới ta sao?”
“Nhưng nàng có nghĩ tới, vì sao ngày đó người vào núi săn thú nhiều như vậy, lúc nàng xảy ra chuyện thì chỉ có ta đến tìm nàng?” Cố Khiên hỏi.
Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Đúng vậy, khi đó đã không còn sớm, lúc Cố Khiên tìm được mình thì trời đã sắp tối rồi. Phải biết rằng, ở trong rừng núi sau khi trời tối là cực kỳ nguy hiểm. Nếu như hắn không thích mình, hắn hoàn toàn có thể không đến tìm mình, dù sao, sống chết của mình cũng không liên quan đến hắn.
“Tuyết Quân, ta vì nàng làm chuyện như vậy, nàng không cảm thấy được tình ý của ta sao?” Hắn nhéo tay nàng.
Nàng ngẩng đầu lên và nhìn hắn, hỏi, “Ngươi, ngươi đã làm gì cho ta?”
Nghe vậy, hắn đầu tiên ngẩn ra, lập tức cười khổ lắc đầu, nói: “Xem ra, nàng thật sự không cảm giác được cái gì.”
“Vậy ngươi nói cho ta nghe a.” Nàng nói.
Nghe nàng nói như vậy, hắn ngước mắt lên, mắt bình tĩnh nhìn nàng, đan chặt tay mình vào tay nàng, sau đó nói: “Vậy nàng nói, nếu ta không thích nàng, vì sao mỗi lần đánh cờ với nàng, đều hao tổn tâm trí cùng nàng chơi cờ hòa?”
“A?” Nàng ngớ ngẩn hỏi, “Tại sao ngươi phải chơi cờ với ta?”
Thấy nàng không chiếm đoạt như vậy, hắn thở dài một hơi, nói: “Chính là muốn không phân thắng bại với nàng, liền có thể chơi nhiều lần với nàng, gặp nàng nhiều lần đấy.”
Nàng ngẩn ra, và hỏi: “Còn gì nữa?”
Cố Khiên tiếp tục nói: “Còn nữa, nếu ta không thích nàng, khi ta biết nàng có chuyện, bất luận cái gì đều cũng sẽ tìm nàng?”
Nàng dừng lại và nói, “Điều này, ngươi đã nói rồi.”
“Vậy, nếu như ta không thích nàng, làm sao biết rõ nàng thích Hứa Ưởng, rồi vẫn kiên trì muốn cưới nàng?”
Nghe hắn nói như vậy, Lăng Tuyết Quân ngẩn người. Mình thích Hứa Ưởng từ khi nào? Lúc trước muốn gả cho Hứa Ưởng, còn không phải là vì muốn tránh hắn mà. Vì vậy, nàng nói to với hắn, “Ngươi đổ lỗi cho ta! Ta chưa bao giờ thích Hứa công tử! Lúc trước ta đi tìm hắn, là vì ta tưởng ngươi vì thanh danh của ta nên mới không thể không cưới ta, ta sợ trong lòng ngươi thích người khác, cho nên, ta mới không muốn gả cho ngươi.”
“Được rồi, chuyện này trách ta trước đó không nói rõ ràng với nàng, coi như là lỗi của ta. Vậy ta hỏi nàng, nếu như ta không thích nàng, sau khi thành thân thì sao phải đêm đêm cùng ở chung với nàng?”
“Cái này…” Nghĩ đến chuyện xấu hổ mỗi đêm khi ở cùng hắn, Lăng Tuyết Quân chỉ cảm thấy mặt mình thoáng cái liền nóng lên, một lúc lâu sau, nàng mới nói, “Không phải ngươi nói, nam nhân đều là sói, thấy thịt dâng đến miệng thì không có lý nào mà không ăn sao?”
Cố Khiên nhìn nàng một cái, hừ hừ, nói: “Vậy cũng phải xem miếng thịt đó có hợp khẩu vị của ta không đã! Những gì ta không thích, cho dù đặt nó trước mặt ta, ta sẽ không rung động.”
Nghe hắn nói điều này, Lăng Tuyết Quân lại một lần nữa cảm thấy mình choáng váng đầu óc, không tìm được phương hướng. Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, mình là “miếng thịt” hắn thích? Thế nhưng, kiếp trước hắn rõ ràng không thích mình mà, kiếp này, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
Không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, Cố Khiên vươn tay, liền ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu, ấn môi thật sâu lên trán nàng, nhẹ giọng nói: “Nếu nàng vẫn không hiểu, như vậy bây giờ ta nói cho nàng biết. Lăng Tuyết Quân, ta thích nàng.”
Nghe nói như vậy, cả người nàng run lên, trong đầu biến thành một mảnh trống rỗng. Nàng ngẩng đầu lên và ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, nói: “Trước đây, tất cả đều là ta không tốt, tất cả đều là lỗi của ta. Ta luôn cho rằng nàng hiểu được tâm ý của ta, biết ta cũng thích nàng, không cần nói với nàng thì nàng cũng hiểu rõ, nên mới có thể hại nàng suy nghĩ lung tung, cho rằng người mà ta thích là người khác. Hiện tại, ta sẽ không phạm sai lầm nữa, ta muốn nói rõ ràng cho nàng biết, Lăng Tuyết Quân, ta thích nàng! Ta luôn thích nàng! Coi như là sơn vô lăng, thiên địa hợp, ta mới dám cùng nàng chia lìa.[1]!”
Lời nói của hắn vừa dứt, liền thấy nước mắt từ trong mắt nàng nhanh chóng rơi xuống. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, môi hơi mở ra, nhưng không nói ra lời nào, chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng từ trong mắt nàng rơi xuống.
Nhìn thấy nước mắt của nàng, điều đầu tiên hắn cảm thấy là một trận đau lòng, lập tức sau đó là một trận mừng như điên trong lòng. Nàng rơi nước mắt vì mình, có nghĩa là nàng vẫn thích mình? Nghĩ tới đây, hắn ấn kích động trong lòng mình xuống, cúi đầu, ngậm đôi môi run rẩy của nàng.
Nàng dường như do dự, sau đó, đưa tay ra, ôm cổ hắn, đáp lại hắn.
Hai đời làm người, lần đầu tiên nàng nghe hắn nói với nàng rằng hắn thích nàng. Tựa như Lăng Huyễn nói, giọng nói của Nam Dương công chúa đối với hắn giống như thi triển pháp thuật, Lăng Tuyết Quân cảm thấy, giọng nói của Cố Khiên đối với mình mà nói, cũng có một loại pháp thuật, mình trốn thế nào cũng trốn không thoát.
Kiếp trước có lẽ Cố Khiên không thích mình, nhưng Cố Khiên kiếp này, là thích mình. Nếu kiếp này vẫn gả cho hắn, hơn nữa, hắn cũng thích mình. Mình có thể thử buông bỏ những chuyện kiếp trước, cùng hắn làm lại từ đầu được không?
[1] Sơn vô lăng, thiên địa hợp, ta mới dám cùng nàng chia lìa:
Đây là bài thơ “Thượng Da” trong “Nhạc phủ dân gian”, là một bản tình ca, là lời thề của nhân vật chính trong bài ca liên tiếp dùng năm điều không có khả năng xảy ra để thể hiện tình yêu sống chết không thay đổi của mình.
Bài gốc:
“
上邪
上邪!
我欲與君相知,
長命無絕衰。
山無陵,
江水為竭,
冬雷震震,
夏雨雪,
天地合,
乃敢與君絕。”
Hán Việt:
Thượng da
Thượng da,
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.
Dịch nghĩa:
Hỡi trời,
Ta nguyện được cùng chàng tương tri (yêu nhau),
Duyên tình mãi mãi không dứt.
(Tới khi nào) núi không còn đất,
Nước sông chưa cạn,
Mùa đông sấm chớp,
Mùa hè tuyết rơi,
Trời đất hợp làm một,
Mới dám cùng chàng chia lìa