• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: dzitconlonton



Thấy Nam Dương công chúa chỉ nói một câu mà đã nói toạc ra mối quan hệ giữa mình và Lăng Huyễn, Lăng Tuyết Quân mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nói: “Hồi công chúa, Lăng Huyễn chính là gia huynh.”



Nam Dương công chúa lại hỏi: “Các ngươi là huynh muội một mẹ?”



Lăng Tuyết Quân gật đầu.



Nam Dương công chúa nở nụ cười: “Khó trách tướng mạo của ngươi tốt như vậy.”



Lăng Tuyết Quân: “…” Công chúa hoàng gia này nói gì cũng khiến người ta không biết trả lời như thế nào a. Nếu khiêm tốn một chút, nói tướng mạo của mình không tốt? Có phải là có chút không biết tán thưởng không? Nhưng không thể tự mình nói tướng mạo của mình, phải không?



Cũng may, Nam Dương công chúa không để cho Lăng Tuyết Quân tiếp tục rối rắm, liền đi lên trước thân thiết kéo tay nàng, nói: “Ta nghe Tam hoàng huynh nói, hôm nay là gia yến, người tới đều là người một nhà. Ngươi đối với ta, cũng đừng nhiều lễ. Chúng ta hãy ngồi xuống và nói chuyện trước.” Nói xong nàng ta liền lôi kéo Lăng Tuyết Quân, cùng nhau ngồi trên chiếu bồ.



Thấy Nam Dương công chúa nhiệt tình với mình như thế, Lăng Tuyết Quân có chút không được tự nhiên, sau khi ngồi xuống, liền cười cười với nàng ta.



Nam Dương công chúa cẩn thận đánh giá Lăng Tuyết Quân một phen, hỏi: “Nghe nói, ngươi cũng mới thành thân không lâu?”



Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, nói: “Thiếp thành thân hơn hai tháng.”



“Vậy Cố Lục Lang đối xử với ngươi có tốt không?” Nam Dương công chúa ân cần hỏi.



Lăng Tuyết Quân vừa định chuẩn bị gật đầu, liền nghe thấy Tấn Dương công chúa ở một bên hừ lạnh một tiếng, nói: “Cần gì hỏi cái này? Ngươi xem khuôn mặt nàng ta hồng hào, khí sắc rất tốt, là biết cuộc sống của nàng ta ở Cố gia rất thoải mái.”



Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân liếc Tấn Dương công chúa một cái, không lên tiếng.



Nam Dương công chúa cười nói: “Vậy là tốt rồi! Đối với nữ tử mà nói, quan trọng nhất chính là gả cho một người chồng tốt.”



Tấn Dương công chúa hừ hừ, sau đó lại cầm lấy quyển sách lúc nãy rồi tiếp tục đọc, hình như không muốn để ý tới Nam Dương công chúa và Lăng Tuyết Quân nữa. Nam Dương công chúa cũng mặc kệ Tấn Dương công chúa, lôi kéo tay Lăng Tuyết Quân không ngừng hỏi đông hỏi tây. Lăng Tuyết Quân cũng lần lượt trả lời.



Chỉ chốc lát sau, tỷ muội Lục Vân Đình, Lục Vân San và Ngô Linh cũng tới.










Hiện giờ Lăng Tuyết Quân gả cho Cố Khiên, coi như là họ hàng gần với Lục gia, Lục Vân Đình và Lục Vân San không có khả năng làm như không nhìn thấy Lăng Tuyết Quân, khuôn mặt ngượng ngùng gặp lễ với nàng. Điều khiến Lăng Tuyết Quân cảm thấy bất ngờ chính là, Ngô Linh thân thiết với mình hơn tỷ muội Lục gia rất nhiều, kéo tay mình, vẻ mặt chân thành tươi cười. Mà Ngô Linh kiếp trước, sau khi mình gả cho Cố Khiên, mỗi lần nhìn thấy mình, đều là ánh mắt oán độc. Chẳng lẽ kiếp này, không chỉ có Cố Khiên đối xử với Ngô Linh không như trước, ngay cả Ngô Linh đối xử với Cố Khiên cũng không như vậy?



Đúng lúc này, cô nương Giản Ánh Viện cũng đến, Lăng Tuyết Quân không nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia, mọi người ngồi cùng một chỗ tùy ý tán gẫu.



Không bao lâu, Lý Hoảng gọi người tới truyền lời, nói là khách nhân đã đến đông đủ, mời các cô nương đi Vọng Nguyệt Lư vào tiệc.



Như thường lệ, nam và nữ phân phòng ăn. Hôm nay khách nữ đến không nhiều lắm, cho nên lúc dùng cơm rất yên tĩnh. Người ngồi trên đều là người mà ngày thường Lăng Tuyết Quân ít có giao tiếp, ngồi chung một chỗ với các nàng, nàng cảm giác có chút không được tự nhiên, ăn qua loa chút gì đó, liền buông đũa trúc xuống.



Nam Dương công chúa thấy Lăng Tuyết Quân không ăn gì, ngẩng đầu lên hỏi: “Cố phu nhân, sao ngươi ăn ít vậy, không hợp khẩu vị à?”



“Đa tạ công chúa quan tâm.” Lăng Tuyết Quân nhìn Nam Dương công chúa, cười cười, nói, “Món ăn rất ngon miệng, thiếp đã ăn xong.”



“Ngươi ăn ít như vậy?” Nam Dương công chúa kinh ngạc nói.



“Ừm.” Lăng Tuyết Quân mỉm cười gật đầu.



“Vậy ngồi cùng chúng ta một chút.” Nam Dương công chúa nói, “Lát nữa đợi trời tối rồi chúng ta đi ra ngoài thưởng thức vẻ đẹp của đom đóm nha.”



“Được.” Lăng Tuyết Quân đáp.



Khi tất cả mọi người ăn ngon, Tấn Dương công chúa kêu người dọn bàn tiệc, mọi người súc miệng rửa sạch tay, ngồi cùng một chỗ tùy ý tán gẫu chuyện gia đình trong chốc lát. Bất tri bất giác, trời đã từ từ tối sầm lại, Lý Hoảng phái người tới mời chư vị cô nương đi tới phía sau núi thưởng thức.



Nam Dương công chúa đi lên trước, nắm lấy tay Lăng Tuyết Quân, thân thiết nói: “Cố phu nhân, chúng ta kết giao đi thưởng thức đi?”



Lăng Tuyết Quân hơi dừng lại, sau đó gật đầu nói: “Được.” Sau đó nàng quay đầu lại, hành lễ với Tấn Dương công chúa, rồi chào hỏi với mấy người khác, sau đó cùng Nam Dương công chúa rời khỏi Vọng Nguyệt Lư, ra cửa sau, đi tới dưới chân núi Nam Sơn.



Bên dưới núi Nam Sơn được bao quanh bởi núi và nước, cỏ giống như một tấm đệm, đó là nơi đom đóm thích sống. Vì vậy, từ tháng 5 đến tháng 8 hàng năm, ngay khi màn đêm buông xuống, những con đom đóm dưới chân núi Nam Sơn bay ra theo nhóm. Người đi vào núi, xung quanh là đom đóm, như đang ở tiên cảnh, đẹp không sao tả xiết.



Nam Dương công chúa nhìn những con đom đóm không ngừng bay múa bên bờ núi, hưng phấn kéo tay Lăng Tuyết Quân, cười nói: “Cố phu nhân, nơi này thật đẹp.”



Lăng Tuyết Quân thường xuyên nhìn thấy đom đóm khi còn ở Phong Dương, bởi vậy nhìn thấy con bọ nhỏ này cũng không cảm thấy kỳ lạ như Nam Dương công chúa ở Thâm cung Cửu Dương, chỉ cười cười, vẫn không nói gì.



Đúng lúc này, Lăng Tuyết Quân nhìn thấy đám người Lý Hoảng bày chiếu cỏ bên dòng suối, đặt rượu ngon trà thức ăn, các công tử ngồi vây quanh hai đầu chiếu cỏ, tiếp tục uống rượu mua vui. Vì thế, nàng đẩy Nam Dương công chúa, nói: “Công chúa, Tề vương bọn họ ở bên kia, chúng ta đi qua gặp mặt đi.”



Nam Dương công chúa nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lăng Huyễn, vội vàng gật đầu nói: “Được, chúng ta đi qua đi.”



Vì thế, Lăng Tuyết Quân và Nam Dương công chúa đi qua, chào hỏi đám người Lý Hoảng. Sau khi thấy lễ xong, Lăng Tuyết Quân vụng trộm liếc Nam Dương công chúa một cái, chỉ thấy nàng ta không ngừng len lén nhìn Lăng Huyễn. Lăng Huyễn tựa hồ cũng cảm giác được ánh mắt Nam Dương công chúa, cũng không dám nhìn lại nàng ta, trong lúc đó vẻ mặt có chút không được tự nhiên.



“Ngươi vẫn còn uống rượu ở đây à? Không đi ngắm trăng và xem đom đóm sao?” Lăng Tuyết Quân hỏi Cố Khiên.



“Các nàng đi trước, chúng ta uống thêm một lát.” Cố Khiên đáp.



“Vậy chúng ta đi.” Lăng Tuyết Quân nháy mắt với Cố Khiên.



Cố Khiên mỉm cười với Lăng Tuyết Quân nói: “Đúng rồi, Tuyết Quân, có rất nhiều đom đóm phía trước vịnh cạn kia, nàng dẫn công chúa qua bên kia xem một chút đi.” Dứt lời, hắn nháy mắt với Lăng Tuyết Quân.










Thấy hắn như thế, Lăng Tuyết Quân biết, hắn bảo mình dẫn Nam Dương công chúa đi vịnh cạn, chắc chắn là có dụng ý. Vì vậy, nàng quay đầu lại và nói với Công chúa Nam Dương: “Công chúa, chúng ta hãy đến vịnh cạn bên kia để thưởng thức đi.”



Nam Dương công chúa hiếm khi gặp mặt Lăng Huyễn, vốn không muốn rời đi, nhưng nơi này đều là nam tử, mình cũng không tiện ở lại đây, đành phải gật đầu nói: “Được rồi.” Sau đó liền cùng Lăng Tuyết Quân đi về phía khúc cua nông phía trước. Lúc chia tay, nàng ta còn không quên quay đầu lại nhìn Lăng Huyễn một cái. Mà Lăng Huyễn thì mặt căng thẳng, như thể rất căng thẳng.



Lăng Tuyết Quân và Nam Dương công chúa một bên đi về phía vịnh cạn, một bên tán gẫu. Nam Dương công chúa cố ý vô tình đều đem đề tài kéo lên người Lăng Huyễn: “Cố phu nhân, lệnh huynh cũng sắp đến nhược quan, vì sao còn chưa nói hôn sự?”



Lăng Tuyết Quân cười cười, nói: “Năm xưa mẫu thân ta cũng nhìn trúng một cô nương tài mạo song toàn, đáng tiếc hai năm trước, cô nương kia bị một trận bệnh nặng liền không còn. Nương ta cảm thấy mặc dù cô nương kia chưa vào cửa, tuy nhiên, bà vẫn luôn coi nàng ta như tức phụ. Người vừa mới qua đời, chúng ta lại cầu hôn cho Tam ca thì trong lòng bà rất choáng ngợp. Nghĩ dù sao tuổi tác của Tam ca ta cũng không lớn, ba năm sau lại nghị thân cho huynh ấy cũng không sao. Cứ như vậy, Tam ca ta vẫn chưa nghị thân nữa.”



“Thì ra là như vậy.” Nam Dương công chúa gật gật đầu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.



Trong lúc nói chuyện, hai người liền đi tới bên cạnh vịnh cạn. Đúng như lời Cố Khiên nói, nơi này rất nhiều đom đóm, bay lượn trên không trung, rất đồ sộ.



“A!” Nam Dương công chúa phấn khích kêu lên, “Thật nhiều đom đóm a, thật sự thật rất đẹp!”



Lăng Tuyết Quân gặp nhiều đom đóm ở Phong Dương, chỉ mỉm cười đứng ở một bên.



Nam Dương công chúa cầm lấy quạt trong tay, liền đi nhào vào đom đóm, nhào vài cái mà cũng không bắt được con nào.



Lăng Tuyết Quân thấy thế, vội vàng đi lên phía trước, mở tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy trên không trung, sau đó quay mặt lại, mỉm cười với Nam Dương công chúa, nói: “Công chúa, ngươi đoán thiếp bắt được đom đóm không?”



Nam Dương công chúa mừng rỡ chạy tới, cười nói: “Ta nhìn thấy, ngươi bắt được một con.”



“Vậy nhìn xem ngươi đoán đúng chưa.” Lăng Tuyết Quân chậm rãi vươn tay ra, đang chờ mở ra. Đột nhiên, một giọng nói bên cạnh vang lên: “Chậm đã!”



Lăng Tuyết Quân ngẩn ra, ngẩng đầu lên, lại thấy Cố Khiên đi tới. Nàng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”



“Tuyết Quân, trước tiên nàng ước đi, rồi sau đó mở tay ra. Nếu nàng mở tay ra, đom đóm tỏa sáng thì điều ước của nàng sẽ trở thành sự thật.” Cố Khiên nói.



“Đây là đom đóm, nhất định sẽ sáng a.” Lăng Tuyết Quân bĩu môi nói.



“Cũng không nhất định là như vậy.” Cố Khiên nói, “Phải xem nguyện vọng của nàng có thể thực hiện hay không. Không tin, nàng thử đi.”



“Được.” Lăng Tuyết Quân không phục nhìn Cố Khiên, nói: “Thử thì thử!” Sau đó nàng cúi đầu, hướng về phía bàn tay nắm quyền của mình nói, “Ta hy vọng trên trời rơi xuống một Kim Nguyên Bảo, vừa lúc đập trúng đầu Cố Lục Lang!”



Cố Khiên vừa nghe, dùng hai mắt hung hăng liếc Lăng Tuyết Quân một cái.



Nhìn bộ dáng như vậy của hắn, Lăng Tuyết Quân cười ha ha, chậm rãi buông tay ra, đột nhiên, nàng liền ngây ngẩn cả người. Con đom đóm nằm trong tay nàng đã tắt ánh sáng từ lâu, mù quáng bò loạn trong lòng bàn tay nàng.



Nam Dương công chúa vừa thấy, che miệng nở nụ cười.



Lăng Tuyết Quân vươn ngón tay, nhẹ nhàng đẩy đẩy con đom đóm, nghi hoặc nói: “Sao nó không sáng.”



Cố Khiên cười to nói: “Tuyết Quân, ông trời không muốn thực hiện nguyện vọng của nàng.”



Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, bĩu môi, không nói gì.










Lúc này, Cố Khiên cũng vươn ra, nhẹ nhàng nắm trên không trung, sau đó nói với Lăng Tuyết Quân: “Tuyết Quân, nàng cảm thấy con đom đóm trong tay ta sáng hay không sáng?”



“Không sáng!” Lăng Tuyết Quân tức giận trả lời.



Cố Khiên mỉm cười, sau đó nói: “Được rồi, nếu đom đóm này sáng lên, nàng cùng ta đi Vọng Nguyệt Đài ngắm trăng.” Dứt lời, hắn buông tay ra, một con đom đóm đánh đèn bay lượn theo gió.



Lăng Tuyết Quân ngẩn người, hỏi: “Vì sao con đom đóm này lại sáng, còn đom đóm của ta lại không?”



Khóe môi Cố Khiên mím lại, nói: “Bởi vì ông trời cảm thấy đầu của ta không nên bị Kim Nguyên Bảo đập, ông trời cảm thấy nàng nên cùng ta đi Vọng Nguyệt Đài ngắm trăng.”



Lăng Tuyết Quân vừa nghe, trừng mắt nhìn Cố Khiên.



“Tuyết Quân, hiện tại có phải nàng nên cùng ta đi Vọng Nguyệt Đài không?” Hắn nắm tay nàng.



Lăng Tuyết Quân vội vàng quay đầu nhìn Nam Dương công chúa một cái, nhỏ giọng nói: “Công chúa vẫn còn ở đây.”



“Không sao đâu.” Nam Dương công chúa vừa nghe, vội vàng khoát khoát tay áo, nói, “Hai phu thê các ngươi cứ việc đi ngắm trăng, ta một mình ở chỗ này đi một chút là được. Nếu không, ta đi tìm Lục tỷ các nàng chơi.”



“Nàng xem, công chúa cũng không ngại, nàng cũng không kiếm cớ được.” Dứt lời, Cố Khiên lại nháy mắt với Lăng Tuyết Quân.



Lăng Tuyết Quân vừa thấy, liền hiểu ý của Cố Khiên. Hắn tất nhiên là muốn Nam Dương công chúa một mình ở lại, để Lăng Huyễn nói chuyện với nàng ta. Vì thế, nàng quay mặt lại, cười thẹn thùng với Nam Dương công chúa: “Công chúa, thiếp thân thất lễ, xin cáo lui trước.”



“Đi đi! Đi đi!” Nam Dương công chúa mỉm cười phất phất tay.



Cố Khiên cũng hành lễ với Nam Dương công chúa: “Thần cáo lui!” Sau đó nắm tay Lăng Tuyết Quân, đi về phía Vọng Nguyệt Đài.



Đi vài bước, Lăng Tuyết Quân quay đầu, thấy Nam Dương công chúa vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt mỉm cười nhìn mình và Cố Khiên. Thấy mình quay đầu lại, nàng ta vội vàng cười phất phất tay về phía mình.



Hôm nay Nam Dương công chúa mặc một bộ xiêm y thêu phù dung màu sương, phía dưới mặc một đám khói màu hoa sen. Dưới ánh trăng, chiếc váy như được nhuộm ánh huỳnh quang, tỏa sáng rực rỡ. Thỉnh thoảng có đom đóm bay từ bên cạnh nàng ta, làm nổi bật dung nhan xinh đẹp của nàng ta, giống như thiên tiên hạ phàm, làm cho người ta không dời đôi mắt được.



Giai nhân như thế, đáng tiếc Tam ca vô phúc hưởng a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK